-Coi ai kìa , bận bịu làm lão bản quá hay gì đem a di cũng quên luôn rồi .....
-Nào có , cháu gái đây yêu dì còn không hết làm sao mà đem Nguyệt di quên đâu này !!!
Bên ngoài truyền đến tiếng cười nói khúc khích , một lúc sau thì dừng hẳn , cơ bản là hai người họ đang ngơ ngác nhìn cậu con trai trong căn phòng trước mặt , hắn cột cái mái tóc dài lên rồi .
Quen thuộc quá ! Cảm giác này .
Chính tiểu Vũ lúc này cũng cảm giác giống như 2 người mà không hẹn nhau nhìn chằm chằm . Chỉ thấy bên cạnh Ngọc Hân lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người .
Thành thục vũ mĩ vận lên người bộ váy tím bó sát càng làm cho cái cơ thể gơi dục lồ lộ ra ngoài , mảnh váy dài được sẻ đôi trước cái đùi trắng nõn bên phải khiến cái nơi tư mật càng thêm ẩn ẩn hiện hiện , cái này không biết đã làm cho bao tên đực rựa hít thở không thông rồi .
Trước ngực hai khối phập phồng quy mô thậm nghĩ còn phải gấp rưỡi bà chị Ngọc Hân làm tiểu Vũ phải há hốc mồm . Con mẹ nó cũng quá to đi !
Tính ra hắn cũng đã gặp nhiều trường hợp này rồi , cơ mà hầu như toàn là nhìn trực tiếp cả chứ hắn làm gì mà phải nhìn qua cái mảnh vải mỏng dính của cái váy liền tím đâu ???
Mà cái váy cũng quá đáng , mỏng đến nỗi hắn còn nhìn được cả cái bộ nội y màu đen ren của vị mỹ phụ này luôn , hai cái quả bán cầu cứ thế phập phồng theo nhịp thở làm cho tiểu Vũ cũng phải nuốt ực một ngụm nước miếng .
Hai người kia cũng phải ngơ ngác nhìn lấy tiểu Vũ . Quá mỹ rồi ! Sống bao nhiêu năm nay hai người còn chưa gặp một tên nào có khuôn mặt mỹ khiến bao cô gái cũng phải ghen tị như vậy .
Nói thật nếu lúc nãy không phải để ý tiểu Vũ nuốt ực ngụm nước miếng mà ẩn ẩn xuất hiện cái yết hầu thì Tuyết Nguyệt và Ngọc Hân còn cho rằng hắn là một tiểu cô nương dễ thương hoạt bát nào đâu này !
Không khí trầm thấp cũng không quá lâu , với kinh nghiệm cáo già Tuyết Nguyệt định thần một cách nhanh chóng trong khi lay lay cái cánh tay để đưa cô cháu gái Ngọc Hân về thực tại ....
- A .. Xin lỗi , à chị mang đồ ăn tới rồi nè ....
Giật mình thốt lên , Ngọc Hân mới biết mình hơi thất thố , vội vàng xin lỗi rồi đặt cái khay đồ ăn lên trước mặt tiểu Vũ ....
Lúc nãy còn gì liêm sỉ nữa , Vũ Trụ hút máu 99% đang thể hiện trình độ lếu lều đồ ăn của mình , tiểu Vũ ăn như chưa từng được ăn ...
Quá ngon !!!
-Từ từ thôi , uống chút canh kẻo nghẹn , Ngọc Hân mang chút nước ngọt tới cho hắn ...
Ban nãy khi nhìn thấy cái ánh mắt dâm dục của tiểu Vũ , Tuyết Nguyệt tự nhiên sinh ra một loại cảm giác khó tả . Cô không có bài xích mà còn ẩn ẩn muốn cởi ra cho hắn nhìn nữa là ...
Thấy hắn trong bộ dạng thuồng luồng , ăn đến nỗi chảy cả nước mắt . Tuyết Nguyệt lại sinh ra một loại cảm giác đau xót :"Không biết hắn đã mấy ngày không được ăn cơm rồi ?"
Thực ra có còn chưa đến 1 ngày @@.
Tuy nhiên thấy dáng vẻ hạnh phúc cùng với đống đồ ăn mình làm được thanh lý sạch sẽ , người như Tuyết Nguyệt há lại không vui vẻ , vội vàng hỏi han hắn .
-Còn đói không , a di lấy thêm cho ngươi nhé ... ăn nhiều chút mới mau lớn được .
Chẳng hiểu cái cảm giác thân cận này từ đâu mà ra , Tuyết Nguyệt lúc này coi tiểu Vũ như con mình đồng dạng , chỉ sợ hắn ăn không đủ nên vừa hỏi xong chưa kịp để hắn trả lời đã vội vã đi ra ngoài lấy thêm đồ ăn vào rồi .
Ban trưa cứ thế trôi qua , suốt quá trình được 2 vị mỹ nữ phục vụ , tiểu Vũ chả nói năng gì , cơ bản đồ ăn ngon vcl hắn mới không dừng miệng nhai được .
-Phù.... ợ ... quá đã ~
Thả ra một hơi thống khoái , tiểu Vũ ôm bụng nằm vật ra cái giường lớn bên cạnh ngáy khò khò .
-Hihi , vừa ăn no xong ngủ không có tốt đâu nhé !!!
Ngọc Hân và Tuyết Nguyệt thấy bộ dạng của hắn thì không khỏi mở miệng lên cười , tuy nhiên thấy cái dáng ngủ đầy thanh bình của hắn thì cũng không nỡ gọi hắn dậy .
Hai người đều biết ý ra ngoài rồi đóng cửa cho tiểu Vũ được ngon giấc.
Vẫn còn công việc hai dì cháu phải tiếp khách cho tới hết tối nay , dù sao danh tiếng của nhà Vương cũng không phải là nhỏ bé ....
Làm một mạch từ 12h trưa hôm nay đến tận 12h trưa hôm sau , tiểu Vũ mới mơ mơ màng màng được gọi dây ...
-Hừ , đồ heo lười , gọi từ sáng cũng không chịu dậy rồi , mau dậy tắm rửa ... ban nãy chị đã mua quần áo cho em rồi này !!!
Người đánh thức tiểu Vũ không ai vào đây ngoài Ngọc Hân, hôm nay nàng không đi làm mà nhường hết công việc cho thư ký của mình . Nói chung làm sếp thì thích cái gì chẳng được , mà cơ bản không hiểu sao Ngọc Hân hôm nay lại muốn ở nhà cùng với đứa em mới quen ngày hôm qua của mình .
Chạy vào phòng tắm rửa thoáng một cái , chính tiểu Vũ cũng không biết là hôm qua ai đưa hắn từ nhà hàng về nữa , hiện tai thì hắn đang ngủ ở biệt thự của vị mỹ phụ tên Tuyết Nguyệt kia .
Những dòng nước mát lạnh thanh tẩy đi tạp chất nhơ nhớp mấy ngày nay làm cơ thể tiểu Vũ càng thêm sảng khoái .
Bước ra với một bộ đồ ngủ khủng long xanh lè , cộng với dáng vẻ đáng yêu càng làm cho Ngọc Hân quấn quýt hắn mãi không buông .
-Quá đáng yêu ! Không hổ là em trai của chị , ai đây chị ôm cái nào !!!!
Tính ra đây chỉ là cái cớ mà Ngọc Hân biện ra để có thể thân với tiểu Vũ mà thôi , chứ cô muốn ôm hắn từ hôm qua rồi . Cái cảm giác ở gần tiểu Vũ làm cho mọi tress của Ngọc Hân trong tuần qua dường như tan biến hết thảy .
- Trong túi xách còn có một bộ âu phục , lát em mặc vào chi đưa em đi làm thủ tục rồi còn tim ba mẹ cho em nữa ...
Không hiểu sao nói đến đây Ngọc Hân có chút nghẹn ở cổ , tư nhiên nói ra câu này làm cô có cảm giác mất mát . Lỡ tìm được thân sinh phụ mẫu của tiểu Vũ , há chẳng phải cô phải rời đi đứa em này sao . Nhưng mà lời nói ra rồi không rút lại được , cũng may câu nói tiêp theo của tiểu Vũ làm cho Ngọc Hân vui muốn nổ tung .
-Em... em không có cha mẹ.
Thấy dáng vẻ ngậm ngùi đáng thương của hắn , Ngọc Hân ôm lấy đầu tiểu Vũ vuốt ve mái tóc trắng của cậu.
-Không sao cả, từ nay em sẽ là em của chị rồi :)) . Em tên là tiểu Vũ mà nhỉ , hừm ...từ nay tên em là Vương Tiểu Vũ .
Đang trong lúc hai người ôm lấy nhau , cánh cửa bỗng mở toạc ra . Một vĩ mỹ phụ xinh đẹp bước vào phòng , trên mặt còn mang dáng vẻ mỉm cười .
-Sao rồi , tối qua ngủ tại gia a di có ngon không ?
-Thoải mái ạ !
Quay qua trả lời Tuyết Nguyệt , tiểu Vũ từ trong ngực Ngọc Hân nhìn sang chỉ thấy lúc này nàng đang vận một bộ đồ ngủ rộng thùng thình ,, bên trong chả có chút bảo mật nào , lúc cúi xuống nói chuyện hai khỏa khổng lồ cứ thế lửng lẳng trước mặt tiểu Vũ , trắng nõn tròn trịa rõ ràng còn nhìn thấy hai điểm đỏ như hạt đậu nhô lên làm hắn không thể rời mắt ,
- Khanh khách , cái tên tiểu sắc lang này , nhìn vậy còn chưa đủ .
Thấy tiểu Vũ mê luyên cơ thể mình Tuyết Nguyêt còn phi thường cảm thấy vui vẻ , còn cố tình ở lại hỏi han hắn vài câu trong khi cánh tay âm thầm nới lỏng cổ áo , cơ hồ để cho tiểu Vũ hắn nhìn thấy triệt để rõ ràng .
Ngồi bên cạnh Ngọc Hân thấy a di mình như vậy cũng cảm thấy trong lòng có chút chua chua , xong rồi nhìn lại hai đại hung khí của mình . Chúng cũng khá lớn đó chứ , nếu để cho tiểu Vũ nắm chắc phải hai tay mới ôm hết một khỏa , vậy mà lúc này Ngọc Hân còn cảm thấy có chút chưa đủ dùng .
Của Nguyệt Di cũng quá mức to đi , không biết tiểu Vũ hắn thích cái dạng gì ? To hay nhỏ ?
Thế rồi câu chuyện cứ thế trôi qua , hôm nay là thứ 2 cho nên hai đứa con của Tuyết Nguyệt là Đường Vân Nhu và Đường Lâm Linh đã đi học từ sớm rồi.
Mà câu chuyện bi ai của tiểu Vũ được Ngọc Hân cùng Tuyết Sương bàn luận hết 2 tiếng đồng hồ .
Như làm ra quyết định , Tuyết Sương có ý nhận nuôi luôn tiểu Vũ và đã quyết định cho hắn ở luôn nhà của mình .
Nói là làm , chiều lúc gần 4 giờ Tiểu Vũ và Tuyết Sương đã đi tới phân cục để làm một chút thủ tục cho hắn . Ban nãy mặc dù rất muốn đi cùng với tiểu Vũ nhưng bị đánh đến một cuộc điện thoại khiến Ngọc Hân y nguyên hậm hực chạy về công ty , này thì sếp với chúng tôi !!!
Lại nói Cục trưởng thành phố Quảng Châu lại là con gái đầu của đại tỷ mình - Tạ Uyển Linh ,à Phó Cục Trưởng là Tạ Uyển Phương , hai đôi song bào thai này tính cách y hệt nhau , từ bé đã có lòng hành hiệp trượng nghĩa chưa kể còn là người tiếp xúc với Vương Vô Vọng nhiều nhất nên là ảnh hưởng cái tính Đại Tướng của hắn cũng là đương nhiên .
Nhưng mà dù sao 25 tuôi mà lên làm cục trưởng cũng có chút quá trẻ đi , cơ mà điều này làm sao có thể làm khó được Vương gia . Thể hiện mạnh mẽ cả về song diện tài trí , hai cô nàng sinh đôi này ổn định phân cục Quảng Châu không mất tới một năm , giờ chỉ cần nghe cái danh Song Thần thôi là ai cũng biết hai cái nhân vật phong vân này là ai rồi .