Chương 46: Chương 46: Hồi Ký Kalista!

Chương 46: Hồi Ký Kalista!

Sau đó, Hecarim đã tới nhà tù thuyết phục Kalista dẫn họ đến Quần Đảo Phước Lành, nơi bác cô có thể chính tai nghe sự thật từ miệng của những thành chủ nơi đây. Và rồi, có lẽ, ông sẽ tìm được sự thanh thản – dù phải chấp nhận sự thật rằng hoàng hậu đã qua đời, sẽ cho phép bà được yên nghỉ. Kalista miễn cưỡng đồng ý.

Thế là nhà vua rời đi trên một hạm đội với những chiếc thuyền nhanh nhất của ông, và reo lên mừng rỡ khi thủ phủ Helia tráng lệ hiện ra trước mắt ông. Dù vậy, những thành chủ đã chặn đường họ lại, không cho phép họ tiến thêm. Họ khẳng định, rằng chết nghĩa là hết. Đánh lừa tử thần là hành động phá vỡ luật lệ tự nhiên của vạn vật.

Nhà vua chìm vào cơn thịnh nộ điên cuồng, và hạ lệnh cho Kalista giết hết tất cả những kẻ dám chống đối ông. Cô từ chối, và yêu cầu Hecarim hỗ trợ cô… nhưng thay vì làm thế, hắn mỉm cười và cắm ngập lưỡi giáo của hắn vào lưng cô – hành động sẽ khiến hắn bị nguyền rủa sau này.

Hội Sắt theo bước hành động phản bội của hắn, đâm xuyên cơ thể Kalista hết lần này đến lần khác khi cô ngã xuống. Một trận hỗn chiến nổ ra, khi những người trung thành với Kalista chiến đấu trong tuyệt vọng với đoàn kỵ binh của Hecarim, nhưng bị áp đảo hoàn toàn về số lượng. Khi sự sống dần tàn lụi, Kalista chỉ biết chứng kiến những chiến binh của mình lần lượt ngã xuống, thề rằng sẽ mang khao khát trả thù cho đến hơi thở cuối cùng.

Giữa cơn hỗn loạn, một tên cai ngục cấp thấp tự xưng là Thresh, người canh giữ hầm ngục bí mật đã đồng ý dẫn đường cho nhà vua đến Suối Nguồn – nhưng điều này cũng chẳng thể khiến Hecarim xao lãng khỏi công việc giết chóc của bản thân, và điều đó đã khiến hắn hoàn toàn bị bất ngờ trước sự sụp đổ của Quần Đảo Phước Lành.

Thresh cùng nhà vua mang xác chết vô hồn của hoàng hậu đặt vào Suối Nguồn Sự Sống, bà đã được hồi sinh, nhưng không phải thành người mà là một tảng thịt sống, một nỗi kinh hoàng bị thối rữa, mục nát, liên tục van xin để được chết thêm lần nữa.

Không dám đối mặt với hậu quả mình gây ra đối với người vợ yêu quý của mình, nhà vua đã cố sử dụng một lời nguyền hắc ám để kết liễu và gắn kết linh hồn cả hai mãi mãi. Nhà vua đã thành công, nhưng do các cổ vật ma thuật được cất giữ ở thủ phủ Helia rất mạnh, nên chúng đã khuếch đại sức mạnh hắc ám của lời nguyền lên gấp trăm lần, dẫn đến Đại Suy Vong.

Một luồng năng lượng hắc ám khổng lồ bùng nổ xé toạc thành phố Helia, nó san bằng mọi công trình và nuốt chửng Quần Đảo Phước Lành trong bóng tối héo tàn, và màn sương trắng đã từng bảo vệ họ giờ đây bị hắc hóa và trở thành Màn Sương Đen với bản tính săn đuổi điên cuồng.

Mọi sinh vật sống trên đường đi của nó bị quét sạch ngay lập tức, nhưng những linh hồn bên trong thì không như thế, họ mắc kẹt trong một hình dạng khủng khiếp nằm giữa sự sống và cái chết, và trở thành một phần của nó.

Thresh là một trong những kẻ đầu tiên bị nuốt trọn bởi Màn Sương Đen, nhưng thay vì kêu la trong đau đớn như những người khác, hắn vui mừng vì điều đó.

Thresh trỗi dậy từ sự tuyệt diệt, từ Đại Suy Vong, và trở thành một linh hồn kinh tởm, thích thú trước cơ hội được tiếp tục những đọa đầy kẻ khác của mình mà không sợ bị trả thù, được giải phóng khỏi những ràng buộc của đạo đức.

Nhiều thập kỷ, và rồi thế kỷ trôi qua, hình dạng siêu nhiên của hắn dần biến đổi theo tâm tính hiểm độc và tàn bạo trong hắn. Trong sự thích thú, Thresh nhận ra rằng những linh hồn bị mắc kẹt trong màn sương chỉ còn giữ được một phần nhỏ nhân tính trước đây của họ – ngay cả đối với những kẻ xâm lược mạnh mẽ nhất, như Hecarim hay Ledros – trong khi nguồn sức mạnh của hắn vẫn không ngừng tăng tiến dưới cái tên Cai Ngục Xiềng Xích.

Khi Đại Suy Vong xảy ra, Hecarim cố gắng tập hợp Hội Sắt rút lui về phía những con tàu, nhưng màn sương nuốt chửng từng người, từng người một trên đường bỏ chạy.

Hecarim và con chiến mã hùng mạnh của hắn bị vặn xoắn, trở thành một con quái vật kinh tởm, ma quái, đại diện cho bóng tối nơi tâm khảm Hecarim – một sinh vật đê tiện của thịnh nộ và thù ghét, trở thành một phần của Màn Sương Đen, và mãi mãi trở thành nô lệ cho nó.

Vĩnh viễn bị trói buộc nơi Quần Đảo Bóng Đêm, Hecarim trải qua hàng thế kỷ, trong một hình hài nhạo báng cuộc đời trước đây của hắn, bị nguyền rủa phải đời đời canh giữ quần đảo kinh hoàng nơi hắn từng khát khao chinh phục. Và mỗi khi Màn Sương Đen lan tràn khỏi bờ biển của nó, hắn và những con quái vật đã từng là Hội Sắt trước đây lại một lần nữa chinh phạt, săn đuổi, hạ sát sự sống, như kí ức về những vinh quang từ lâu chỉ còn là dĩ vãng.

Kalista mở mắt, tất cả đều đã tràn ngập trong quyền năng hắc ám của một thứ ma thuật quái dị.

Cô chẳng thể biết điều gì đã diễn ra, ngoài việc cố bám víu vào những mảnh ký ức vỡ tan về hành động phản bội kinh tởm của Hecarim, nhưng rồi chúng cũng dần tàn lụi bởi hàng thế kỷ trôi qua, chỉ để lại một khát khao phục hận mãi âm ĩ trong lồng ngực Kalista.

Kalista trở thành một bóng ma, một hiện thân kinh hoàng được kể trong các truyền thuyết, kẻ được triều hồi khi ai đó phải chịu một sự phản bội kinh hoàng như cô đã từng. Và rồi những linh hồn đó hòa quyện cùng cô, để trả cái giá cuối cùng – làm một thể với Mũi Giáo Phục Hận.

Khi Đại Suy Vong lan rộng, tinh linh cây Maokai tuyệt vọng bấu chặt rễ xuống đất và hút lấy từng giọt nước từ Suối Nguồn Sinh Mệnh, đem ma thuật thấm đẫm vào từng thớ gỗ. Trước khi dòng nước bị vấy bẩn chạm tới, Maokai nhổ rễ, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mạch nước ngầm. Nó gào lên giận dữ khi nguồn năng lượng thiêng liêng mà nó tin tưởng giao phó cho con người đã hoàn toàn bị ác hóa – từng sợi hắc ám khuấy tung tất cả đến khi chẳng còn gì thuần khiết tồn tại.

Sau khi quần đảo bị bao phủ bởi màn sương đen kịt lại và tràn ra khắp nơi, trói buộc mọi sinh vật sống trong tình trạng phi tự nhiên giữa sống và chết. Maokai bất lực chứng kiến tất cả những gì nó từng biết – cây cối, tinh linh, động vật, và cả con người – xoắn vặn lại thành đủ loại hình hài khốn khổ. Cơn giận bốc lên; khung cảnh tráng lệ nó vun trồng bấy lâu sụp đổ trong nháy mắt chỉ vì sự bất cẩn của nhân loại.

Màn sương độc địa trùm lên Maokai, làm những bông hoa rực rỡ tô điểm trên vai héo rũ rồi tan thành bụi. Cơ thể nó quằn quại thành một đống rễ cành chằng chịt khi sự sống bị rút dần. Nhưng, phần lõi cây chứa đầy nước sinh mệnh quý giá đã cứu thoát Maokai khỏi số phận kinh khủng đang chực chờ.

Trong lúc Maokai đụng độ một nhóm thi thể vô hồn. Nó đã nhận ra sức mạnh của mỗi cú đập bằng cánh tay cây của nó đủ sức khiến chúng tan ra từng mảnh. Maokai run lên vì kích động: trước đây nó chưa từng ra tay kết liễu một sinh mạng nào. Trong cơn cuồng loạn, nó quét sạch những bóng ma trống rỗng kia, nhưng hàng trăm con khác lại ập đến, cuối cùng buộc nó phải rút lui.

Khuất phục được màn sương và đám vong linh, phá tan sự trói buộc của chúng trên một lùm cây hoặc bụi rậm nhỏ bé. Dẫu rằng sự sống mới sẽ không nảy nở trên thứ đất đã bị nguyền rủa nhiều năm ròng, Maokai vẫn cố gắng tạo nên những chốn trú thân, tuy là tạm thời, tránh xa khỏi mọi hối tiếc và suy tàn.

Hiện tại, Maokai vẫn còn tiếp tục chiến đấu vì niềm hy vọng vẫn tồn tại, và bởi chảy trong thân nó là nguồn nước sinh mệnh thuần khiết, cơ hội cuối cùng để phục hồi lại quần đảo. Nếu vùng đất này trở về trạng thái tươi xanh ngày nào, chính Maokai cũng rũ bỏ được hình dạng quái dị hiện tại. Rất lâu trước đó, tinh linh đã thổi sinh khí cho quần đảo, và nó sẽ không ngừng nghỉ đến khi sự sống lại một lần nữa đâm chồi.

Ngay khi còn là một đứa trẻ, cuộc sống của Yorick Mori đã không bình thường. Lúc hầu hết bạn cùng trang lứa chơi trốn tìm, Yorick lại kết thân với những kẻ khác – linh hồn người vừa qua đời. Khả năng này giúp cậu bé hiểu nhiều hơn và tôn trọng hơn về sự sống sau cái chết.

Chuyện về Yorick sớm lan truyền ra ngoài ngôi làng, và thu hút sự chú ý của một hội tu sĩ cư ngụ ở trung tâm Quần Đảo Phước Lành. Họ cử sứ giả đến đảo nơi Yorick sống, tin rằng hắn có thể trở thành tài sản quý giá cho đức tin của họ.

Khi Đại Suy Vong xảy ra, Yorick kinh hoàng chứng kiến linh hồn các tu sĩ bị lôi khỏi thể xác và xoắn vặn bởi ma thuật xấu xa từ Màn Sương Đen. Họ bị giọng nói trong màn sương thao túng để cố hấp thụ hắn. Những sợi sương đơn lẻ của Màn Sương Đen cố gắng chiếm đoạt thực thể sống duy nhất còn chưa bị suy đồi, nhưng nhờ vậy Yorick mới nhận ra nước từ Suối Nguồn đựng trong lọ hắn đeo trên cổ là tất cả những gì giúp hắn sống sót.

Những ngày tiếp theo, Yorick lùng sục cả quần đảo tìm người sống sót, nhưng chỉ thấy những tàn tích quái dị của những gì từng tồn tại. Khắp mọi nơi hắn đặt chân đến, các linh hồn khốn khổ trỗi dậy từ thi thể kẻ chết. Yorick ước gì tìm được “Vua Vô Danh” và hóa giải lời nguyền ông đặt ra. Nhưng, hắn thấy bất lực khi đối mặt cùng cái chết dường như bất tận vây quanh.

Lạc lối trong buồn đau, Yorick bắt đầu nói chuyện với các linh hồn quanh hắn, cố gắng tìm sự an ủi từ họ như hồi còn bé thơ. Song, khi giao tiếp với Màn Sương, xác chết rời mộ, được giọng nói của hắn dẫn dắt. Hắn nhận ra những thi thể hắn từng an táng, giờ đều nghe lệnh hắn.

Chút hy vọng le lói giữa muôn trùng tuyệt vọng. Để giải thoát kẻ chết trên Quần Đảo Bóng Đêm, Yorick sẽ dùng chính sức mạnh của họ.