Chương 9: Người Cá-Bộ tộc marai

Miss và John nhanh chóng chạy đến bên cạnh tàu, những thủy thủ trên tàu nhanh chóng thả một tấm lưới xuống kéo lên…

“Cái gì thế này…..”

“Thật sự tôi không tin vào mắt mình…..”

“Hi vọng đây không phải là mơ……”

John hai mở mở tròn hắn lắp bắp nói: “Là người cá.”

Người vừa được cứu lên một nửa trên không khác gì một con người, nhưng nữa dưới là một chiếc duôi cá lớn. Tom kinh ngạc nói: “Thật không thể tin được, tôi từng nghe truyền thuyết về tộc người cá nhưng chỉ biết là người cá chỉ có các cô giá xinh đẹp không nghĩ là có cả đàn ông nữa.

Người cá được cứu lên khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, đôi mắt nhắm chặt, trên thân toàn những vết thương do những thứ sắc nhọn gây nên.

Một người thủy thủ trên tàu bỗng nhiên nói: “Hôm nay chúng ta thật là may mắn mà, có thể bắt được một người cá, bán cho bọn thương buôn chắc sẽ được nhiều tiền lắm đây.”

John nghe vậy vội ngăn cản nói: “Mọi người xin đừng làm vậy? Mạng của tôi từng được một người cá cứu, xin mọi người đừng làm hại họ.”

Miss ở bên cạnh gằng giọng nói: “Nghe cho rõ đây, không ai được động đến anh chàng người cá này, nếu không đừng trách cây súng của ta.”

“Rõ.”

John cúi người xem xét, hắn cố sức vận dụng những cách thức cứu người mà trước đây đã học được. Hai tay để ngay vị trí lồng ngực nơi xương ức hai tay bắt đầu ấn mạnh lên xuống đều đặn.

“Này anh ta đang làm gì vậy?”

“Sao tôi biết, chưa từng thấy ai cứu người như anh ta”

Những người thủy thủ ở cạnh bắt đầu bàn tán cách cứu người kì lạ này.

“Ọc…”

Chàng thanh niên người cá phun nước từ trong người ra, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu tỉnh lại, hắn nhìn những người xung quanh đột nhiên hoảng sợ nói: “Làm ơn đừng hại tôi, hãy tha cho tôi.”

John đưa tay trấn an nói: “Đừng sợ, bọn tôi không ai làm hại anh cả.”

Chàng thanh niên người cá dựa thẳng vào vách thuyền nói: “Vậy hãy để tôi đi, tôi cầu xin đấy, tôi đang có việc quan trọng, hãy để tôi đi.”

Miss Fortune xoay đầu nhìn đám thủy thủ của mình nói: “Mọi người trở về làm việc đi, nơi này đã có tôi lo.”

Đám thủy thủ nhanh chóng tản ra, chàng thanh niên người cá nhờ vậy cũng bớt sợ hãi hơn. John mỉm cười thân thiện nói: “Hiện tại anh đang bị thương rất nặng, không nên đi đâu cả, hãy ở lại đây chúng tôi sẽ giúp đỡ cho anh.”

“Không không, tôi phải đi, tôi có việc quan trọng, không thể chậm trễ, tôi phải….” – Chàng thanh niên người cá xoay người định trèo qua vách thuyền để nhảy xuống biển thì đột nhiên ngã lăn ra cả người anh ta bắt đầu khô lại, miệng lắp bắp: “Nước… tôi cần nước….”

Miss Fortune khẩn trương nói: “Nguy rồi, người cá sống chủ yếu nhờ vào nước, nếu không có nước họ sẽ khô lại mà chết mất.”

John gấp gáp nói: “Vậy phải làm sao?”

Không chút suy nghĩ Miss lập tức la lớn: “Tom, cậu vào phòng của tôi đập đem chiếc bồn tắm ra đây.”

Tom lập tức nghe lệnh dẫn theo một số người thủy thủ khác vào đó đem chiếc bồn tắm ra. Miss lập tức nói: “Nâng anh ta lên để vào bên trong, sau đó lấy nước biển đổ đầy lại.”

John lập tức hiểu hắn khen: “Cô thật thông minh.”

Mọi việc diễn ra nhanh chóng, khuôn mặt và làn da của chàng người cá cũng hết khô lại, hắn cố sức nói lời cảm ơn. John nhìn chiếc bồn tắm bạch kim sang trọng kia bỗng dưng khuôn mặt hắn đỏ lên ngượng ngùng nói: “Miss à, lần này tôi nợ cô rồi.”

Miss cười cười nói: “Biết nợ là tốt, cậu liệu mà đền cho tôi chiếc bồn tắm khác đi, bằng không đừng trách cây súng bên cạnh tôi không có mắt.”

John hai mắt trợn tròn kinh hãi nói: “Sao cô ác vậy?”

Miss liếc nhìn hắn nói: “Bây giờ mới biết thì đã muộn rồi, tôi giao người cá này lại cho cậu.”

Nói rồi Miss Fortune xoay người rời đi.

Tay của anh chàng người cá kéo lấy ống tay áo của John cầu xin nói: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng xin hãy để tôi đi, nếu không tôi sẽ ân hận suốt đời, cầu xin anh đấy, hãy để tôi đi.”

John nhìn hắn khuyên ngăn nói: “Hiện tại anh đang bị thương rất nặng, nên nghỉ ngơi, đừng cử động nhiều, tôi từng được một người cá cứu sống nên tôi rất muốn trả ơn, anh hãy nghe tôi.”

“Anh từng được một người cá cứu sống? Thảo nào bên trong cơ thể của anh tôi cảm nhận được một luồng năng lượng nhàn nhạt của sinh mệnh đại dương” – Anh chàng người cá kia vừa nói vừa chỉ vào ngực của John.

“Sinh mệnh đại dương?” – John nhắc lại bốn chữ này với sự khó hiểu.

Anh chàng người cá kia gật đầu nói: “Đấy là một loại nước thánh đặc biệt của bộ tộc của tôi nó thường dùng để trị thương và hồi phục sinh lực. Nếu như anh có thể tiêu hóa được sinh mệnh đại dương thì tôi có thể tin tưởng anh được rồi, sau này cứ gọi tôi là Aqualis.”

John cười cười hắn nhớ lại lúc hắn dần chìm vào bên trong đại dương sâu thẳm, lúc đó hắn cảm nhận như có một thứ gì đó lỏng lỏng chảy qua miệng hóa ra lúc đấy, người cá đã cứu hắn bằng cách cho hắn uống Sinh Mệnh Đại Dương. Thế nhưng hắn vẫn có điều khó hiểu hỏi: “Anh bảo anh tin tưởng tôi thế là thế nào?”

Chàng người cá tên Aqualis cười nói: “Bộ tộc chúng tôi đều là những người cá thân thiện và luôn luôn giúp đỡ những tộc khác sống bên trong đại dương, chính vì vậy mà chúng tôi từ khi mới sinh ra đã có một giác quan cực kì đặc biệt có thể nhận biết người nào tốt người nào xấu, những người cá chúng tôi chỉ cứu những người tốt mà thôi.”

John gật đầu hiểu hắn cười đáp: “Vậy sau này anh cứ gọi tôi là John, à mà vừa rồi vì sao anh cứ một mực đòi rời đi vậy? Lại bảo sẽ hối hận suốt đời nữa, hãy kể tôi biết, nếu giúp được tôi sẽ giúp.”

Aqualis gật đầu, đôi mắt mông lung bắt đầu kể: “Không dấu gì anh, tộc chúng tôi bên trong đại dương gọi là tộc Marai, tộc của chúng tôi phụ thuộc rất nhiều vào ánh sáng của viên đá mặt trăng để xua tan sự khủng bố của chốn đại dương sâu thẳm. Vấn đề ở chỗ mỗi viên đá mặt trăng chỉ duy trì được một trăm năm, sau một trăm năm nếu không tìm thấy một viên đá mặt trăng khác thay thế thì tộc nhân chúng tôi sẽ bắt đầu suy yếu và chết dần.”

John lo lắng hỏi: “Vậy tộc nhân các anh đã kiếm được chưa?”

Aqualis gật đầu nói: “Năm năm trước công chúa của bộ tộc chúng tôi cũng chính là con gái của tộc trưởng, đã dũng cảm đi vào vực sâu thẳm của đại dương tìm kiếm trong khi cả tộc không một ai có dũng khí làm điều đó, cả tộc trưởng và các tộc nhân đều nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ chết nhưng thật không ngờ, sáu ngày sau đó, cô ấy trở về với trên tay là viên đá mặt trăng tỏa sáng.”

John cười nói: “Vậy là tốt rồi, tộc nhân của các anh có viên đá mặt trăng tất cả họ sẽ không ai phải chết, nhưng tại sao anh lại lo lắng và gấp rút đến thế.”

Aqualis buồn rầu nói: “Cậu không biết thôi, việc tìm ra viên đá mặt trăng mới chỉ hoàn thành một nửa chặn đường, sau khi công chúa đem viên đá mặt trăng về thì ngay lập tức được phong tước hiệu ” Nàng Tiên Cá” đây là tước hiệu danh dự mà chỉ có những người được chọn gánh vác sự sống còn của cả bộ tộc, công việc còn lại của cô ấy là đem viên đá mặt trăng lên mặt nước vào cái đêm đông chí của năm thứ một trăm, cô ấy phải thực hiện nghi thức hoán đổi với người được viên đá mặt trăng chọn.”

John trầm ngâm không nói, hắn tiếp tục lắng nghe.

Aqualis dáng vẻ mệt mỏi buồn rầu nói: “Đêm nay đã là cái đêm đông chí của năm thứ một trăm thế nhưng chúng tôi vẫn chưa có một tung tích gì từ công chúa. Tộc nhân chúng tôi ngày một suy yếu, nhiều người bắt đầu cảm nhận thấy cái chết đang đến rất gần. Đã thế cách đây một tuần Bộ tộc hải quái nhân cơ hội tộc nhân chúng tôi đang suy yếu mà bắt đầu tấn công giết hại rất nhiều người, tộc trưởng bọ thương rất nặng và ông chỉ có một điều ước là muốn nhìn lại đứa con gái của mình, chính vì thế tôi đã liều mình thoát khỏi vòng vây của bọn hải quái mà đi tìm công chúa.”

John gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh tìm công chúa của tộc, anh có thể biết cô ấy đang ở đâu chứ?”

Aqualis gật đầu nhưng rất đau khổ nói: “Biết thì làm được gì? Bây giờ tôi bị thương nặng không thể di chuyển.”

John cười nói: “Anh không thấy chúng ta có tàu sao, cứ để tôi lo.”

John xoay người chạy thật nhanh vào bên trong buồng lái gặp Miss hắn bắt đầu kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe, Miss suy nghĩ một lúc rồi nhìn hắn nói: “Nếu như giúp cậu ta đi tìm công chúa chúng ta sẽ muộn thời gian đến Ionia cậu chắc chứ?”

John quả quyết nói: “Chắc, cứu người quan trọng hơn, Miss hãy giúp tôi.”

Miss cười ngón tay chỉ vào giữa trán hắn mà nói: “Nhìn bộ mặt của cậu không giúp không được rồi.. ha… ha….”

“Khởi động hệ thống phản lực của tàu!” – Miss đột nhiên hô lớn.

“Rõ…”

“Hệ thống phản lực bên trái đã khởi động”

“Hệ thống phản lực bên phải đã khởi động”

John mắt chứ O mồm chứ A kinh ngạc nói: “Tàu…. con tàu này thật là quá khủng khiếp, tôi không biết nó có cả hệ thống này nữa đấy?”

Miss cười nói: “Con tàu này do chính tôi thiết kế mà, so với với Dead Pool huyền thoại không kém bao nhiêu đâu, cậu mau đi gọi anh chàng người cá kia dẫn đường đi.”

“Được!”

Con tàu Miss Fortune lấy tên theo đúng tên chủ nhân của nó rẽ nước mà chạy, thực sự không khác gì một chiếc xe đua công thức một, tốc độ cực kinh hoàng.

Màn đêm buông xuống, không khí trở nên dần lạnh lẽo hơn trên đại dương xanh thẳm.