con Tàu Miss Fortune đi theo chỉ dẫn của Aqualis tiến đến một mỏm đá giữa biển khơi, mỏm đá trông không có gì đặc biệt nhưng dưới cái đêm trăng tròn nó giống như một viên ngọc giữa đại dương tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Aqualis vui mừng nói: “Tôi hoàn toàn cảm nhận được công chúa, cô ấy đang ở trên đấy.”
Miss nhanh chóng nói: “Thả xuồng, ta và John sẽ lên đó, Tom… cậu ở lại đây trông coi mọi việc.”
Aqualis nhanh chóng nhảy xuống biển, John và Miss ngồi trên chiếc xuồng nhỏ nhanh chóng tiến vào bên trong, sở dĩ cô không muốn nhiều người đi cùng bởi vì sợ sẽ làm cô công chúa người kia sợ hãi.
“La lá la la…. biển xanh mênh mông chỉ có ta cô đơn chốn này….. la lá la la……” ( tiếng hát của nàng tiên cá vang lên)
John và Miss Fortune vừa bước lên bờ đã nghe thấy tiếng hát cao vuốt ngọt ngào và đầy du dương, John không thể kiềm chế mà khen: “Giọng hát thật hay, bài hát thật tuyệt.”
Aqualis vui mừng khôn siết nói: “Là giọng hát của công chúa…. đúng là công chúa rồi. Mau đi theo tôi.”
Aquaris nhanh chóng lần theo tiếng hát dẫn hai người John và Miss đến chỗ Nàng Tiên cá. Tại một tảng đá một người con gái cực kì xinh đẹp, khuôn mặt cô ấy như tạc từ ngọc, da thịt mũm mỉm trơn láng, ánh mắt trong veo như đại dương bao la xanh thẳm, đôi mi thanh tú, đôi môi mỏng đỏ kết hợp với nhau tạo nên một dung mạo xinh đẹp tuyển trần. Dáng người thon thả, đường con rung động lòng người, bên dưới là chiếc đuôi cá với những chiếc vẩy xinh đẹp đang phản chiếu lại ánh sáng từ mặt trăng lấp lánh.
Aqualis thấy cô gái trước mặt liền mừng đến phát khóc: “Công chúa, cuối cùng tôi cũng tìm được người.”
Tiếng hát ngưng lại cô gái người cá kia quay đầu lại nhìn thấy Aqualis thì kinh ngạc, sau đó thấy John và Miss đang sửng sờ nhìn mình thì đột nhiên cô ấy sợ hãi núp về phía sau tảng đá.
John nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đó, lúc hắn dần chìm vào đại dương sâu thẳm tưởng chừng như chết đi, chính cô gái này đã cứu hắn: “Là cô! Là cô lúc đó đã cứu ta….”
Nàng Tiên Cá nhận ra John nhưng vẫn rất sợ nên chỉ núp sau tảng đá gật gật đầu. Aqualis vội nói: “Công chúa đừng sợ, họ là người tốt, người mau cùng tôi trở về đi, tộc trưởng đang rất muốn gặp người.”
Nàng Tiên Cá lắc đầu giọng nói thanh thót vang lên: ” Không…. ta phải ở lại đây tìm người để thực hiện nghi thức hoán đổi. ”
Aqualis đau khổ nói: “Điều đó liệu còn có quan trọng không? Tộc chúng ta bị bọn Hải quái tấn công cho dù có tìm được thì cũng không thể thực hiện nghi thức hoán đổi, công chúa mau về thôi, nếu về bây giờ vẫn còn kịp.”
“Sao! Tộc của chúng ta bị tấn công sao?” – Nàng tiên cá cảm thấy giật minh lo sợ.
John đột nhiên bước đến cười nói: ” Cô tên Nami, là nàng tiên cá trong truyền thuyết.”
Nàng Tiên Cá công chúa của tộc Marai tên là Nami. Cô ấy ngẩn người khi thấy John biết tên của mình, đột nhiên một viên đá từ bên trong cơ thể Nami chiếu sáng xuất hiện ra bên ngoài, viên đá có hình dáng mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết. Mặt trên trên cao như nhận được nguồn năng lượng từ viên đá phát ra muồn dải ánh sáng bắn thẳng về phía John trong sự ngơ ngác của hắn.
Nami lấy tay che miệng nói: “Anh là người được viên đá mặt trăng chọn, sẽ là người thực hiện nghi thức hoán đổi.”
Aqualis từ kinh ngạc đến vui mừng nói: “Thật là may mắn quá, không ngờ người công chúa cứu lại chính là người mà chúng ta cần tìm.”
Nami bây giờ không còn chút sợ hãi cô ấy tiến lại gần John nói: “Cầu xin anh hãy thực hiện nghi thức hoán đổi với tôi, có như vậy tộc của chúng tôi mới sống được.”
John cầm viên đá mặt trăng trong tay đáp: “Tôi nợ ơn cô một mạng, được tôi sẽ giúp, nhưng thực hiện thế nào?”
Nami liền đáp: “Anh theo chúng tôi về tộc, thực hiện tại đền thờ Thần Tiên Cá.”
Thấy khuôn mặt John khó hiểu và có chút khó khăn, Aqualis tiến lại gần đưa cho hắn một viên ngọc nói: “Người được viên đá mặt trăng lựa chọn có thể xuống biển mà không sợ chết đuối.”
“Khoan đã!” – Miss Fortune đột nhiên đưa súng chỉa về phía hai người cá nói: “Các người tưởng muốn đưa cậu ta đi là được sao?”
John xoay lại hắn nắm lấy tay của Miss nói: “Bỏ súng xuống đi, đừng làm vậy, họ sẽ sợ đấy!”
“Nhưng…..” – Miss fortune có vẻ có điều khó nói.
John mỉm cười nói: “Đừng lo, tôi nợ họ mạng sống này, đây là cơ hội để báo đáp, hãy để tôi đi cùng họ.”
Miss lắc đầu nói: “Không được, lúc nãy cậu không nghe họ nói gì sao? Tộc của họ đang bị tấn công, nếu cậu đi như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
John vỗ vai cô ấy an ủi nói: “Hãy tin ta, mạng này của ta to lắm, không dễ chết được đâu, cô hãy đến Ionia trước đi, xong việc tôi sẽ nhờ những người cá này đưa đến đó, hãy tin ta.”
Nami gật đầu nói thêm: “Xin đừng lo chúng tôi không có ý làm hại gì anh ấy cả, hãy tin chúng tôi.”
Miss đắng đo suy nghĩ, cô rút trong người ra một cây dao đưa cho hắn nói: “Cầm lấy nó mà phòng thân, nếu người có mệnh hệ gì thì ta nhất định không tha cho những người cá này đâu.”
John cười cười nhận cây dao nhét vào sau lưng, hắn biết Miss rất quan tâm cho hắn nên cũng không biết nói gì ngoài hai chữ ” yên tâm”
John cùng Nami và Aqualis nhanh chóng lặn xuống biển. Ở trên bờ đôi mắt Miss Fortune đột nhiên đỏ lên, miệng cô ấy lẩm bẩm: “Người có thể gọi ta là Sarah cũng được mà.”
Đại dương sâu thẳm John cảm thấy vô cùng kinh ngạc hắn không nghĩ được, hắn có thể thở trong nước như trên bờ vậy, quần áo lại không hề ướt, cảm giác này không biết diễn tả bằng lời thế nào.
Nami đột nhiên hỏi: ” Aqualis, hiện tại tộc ta như thế nào?”
Aqualis lập tức đáp: ” Hiện tại tộc ta đang bị quân đội của Hải quái tấn công và bao vây, những chiến binh bảo vệ tộc cùng mọi người vì sắp đến hạn một trăm năm nên bắt đầu suy yếu, không còn đủ sức để chống cự quá lâu.”
Nami gật đầu nói: ” Chúng ta đi theo lối ngầm đặc biệt của hoàng gia để vào, phải nhanh chóng thực hiện nghi thức.”
Nói đến nghi thức đột nhiên trong đôi mắt xinh đẹp của Nami phảng phất một nét u buồn, điều này John may mắn nhận ra, hắn không hiểu lắm nhưng cũng hỏi: ” Nghi thức ấy cụ thể là làm thế nào?”
Nami chấn định lại tinh thần đáp: ” John, anh là người được viên đá mặt trăng chọn, chúng ta sẽ tiến hành nghi thức hoán đổi, tôi trao viên đá mặt trăng cho anh, sau đó anh và tôi thực hiện ước nguyện tiên cá cùng chung một ước nguyện là giúp tộc Barai được tiếp tục sự sống thêm một trăm năm nữa, sau đó anh sẽ được ban thêm một điều ước.”
John giật mình hỏi lại: ” Có điều ước sao? Ước gì cũng được phải không?”
Nami u buồn gật đầu.
Tiến đến gần một vách đá lởm chởm, Nami vặn vào một tảng đá nhỏ cạnh đó, một cánh cửa nhanh chóng xuất hiện.
“Đi thôi! chúng ta không có nhiều thời gian nữa.”
Đi hết con đường, ánh sáng bắt đầu hiện ra, đập vào mắt hắn là một thành phố dưới nước vô cùng tráng lệ, những viên pha lê với đủ màu sắc chiếu sáng cả thành phố. John không thể kiềm chế mà hô lên: ” Đẹp quá”
Aqualis nói: ” Đây là nhà của chúng tôi, tộc Barai.”
Nami nhanh chóng dẫn John tiến về nơi ở của tộc trưởng. Bộ dáng của cô ấy vô cùng nóng vội.
“Là Nàng Tiên Cá, cô ấy đã trở lại!”
“Cô ấy về rồi, mau báo cho tộc trưởng mau….”
“Chúng ta được cứu rồi”
“Nami con gái ta…..” – Một người cá to lớn tay cầm chiếc đinh ba, khuôn mặt già nua lao nhanh về hướng Nami, ông không kiềm nén được cảm xúc của mình mà ôm chặt lấy cô ấy.
“Cha…..” – Nami như muốn khóc òa lên ôm chặt lấy người cha của mình.
Tộc trưởng tộc Barai nói: ” Nami con đã hoàn thành sứ mệnh?”
Nami gật đầu nói: ” Cha…. xin thứ lỗi con gái bất hiếu sau này không thể phụng dưỡng cha.”
Tộc trưởng như hiểu ra ý nói của Nami, liền u buồn gật đầu nói: ” Tên con sẽ được mọi người nhớ đến suốt đời, con gái, con là niềm vinh dự của ta.”
Nami xoay người kéo John tiến về phía Ngôi đền Thần Tiên Cá, tiến vào bên trong John nhận thấy hai bên của ngôi đền có rất nhiều tấm đá ghi tên của rất nhiều người và bọn họ đều có một điểm chung là đều có tước hiệu “Nàng Tiên Cá”. John hỏi: ” Đây là những người được lưu tên muôn đời cho những cống hiến phải không?”
Nami lắc đầu nói: ” Đó là những bia mộ của họ.”
John giật mình kinh ngạc nói: ” Sao vậy? Tại sao họ lại chết?”
Nami lúc này không muốn dấu điều gì liền nói: ” Sau khi thực hiện nghi thức Nàng Tiên Cá sẽ hóa thành bọt biển, kết thúc sứ mệnh mà chúng tôi phải gánh vác.”
“Cô sẽ chết sao?” – John kích động tiến lại gần nắm lấy hai vai của Nami nói: ” Sao điều này có thể xảy ra? Tại sao cô lại phải chết chứ?”
Nami đau buồn nói: “Đó là định mệnh, không thể tránh khỏi, chúng ta làm nghi thức thôi.”
Nói rồi Nami tiến về phía bức tượng Thần Tiên Cá to lớn trước mặt, John lúc này đầu óc rối loạn, ân nhân cứu mạng hắn sắp chết trước mặt mà hắn không có cách gì để cứu, hắn không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nami bắt chéo hai tay trước ngực miệng lâm râm đọc một thứ cổ ngữ nào đó, sau đó cô ấy mở mắt ra nói: ” Nhân danh Tiên Cá, người được chọn của đại dương xin hãy nhận lấy Viên đá mặt trăng thay cho tất cả tấm lòng của tộc nhân Barai, hãy cho chúng tôi được sinh sống và giúp đỡ mọi người thêm một trăm năm nữa.”
Viên đá mặt trăng trong người John nhanh chóng bay ra lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng thuần khiết. Nami hít một hơi nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần nói: ” Hãy quên đi những gì tôi nói, anh hãy chấp nhận ý nguyện của tôi và tộc nhân Barai, hãy nhận viên đá mặt trăng và cho chúng tôi được sinh tồn thêm một trăm năm.”
John gật đầu hắn đưa tay về phía viên đá mặt trăng miệng bắt đầu nhẩm nhẩm, chỉ thấy sau đó cả bức tượng Thần Tiên Cá đột nhiên phát sáng tỏa ra thứ ánh sáng không khác gì của viên đá mặt trăng.”Ầm” một tiếng từ bức tượng thần tiên cá phát ra một vòng sáng năng lượng bao phủ cả tộc Barai lại, những tộc nhân của tộc Barai nhanh chóng hồi khỏe lại, những binh sĩ cảm thấy sức mạnh tuôn trào.
“Công chúa… cô ấy đã làm được”
“Tộc chúng ta sống rồi”
“Hoan hô Nàng Tiên cá…..”
Nami mỉm cười, có lẽ giờ phút này cô ấy đã xem nhẹ cái chết của bản thân: ” Cảm ơn anh đã cứu tộc nhân chúng tôi John, bây giờ là điều ước thứ hai của anh, hãy ước đi bất cứ điều gì.”
John biết Nami đang cố gắng che dấu nỗi buồn của mình, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế lại chết thì thật đáng tiếc, hắn nói: ” Không lẽ trước giờ chưa có ai ước để Nàng Tiên Cá như cô được sống tiếp sao?”
Nami cười, nụ cười lần này là nụ cười của sự đau khổ, cô chua chát nói: ” Có, đã từng có vài người muốn ước như vậy nhưng viên đá mặt trăng không thể làm một con người đã chết sống lại. John anh hiểu tôi nói gì chứ?”
John vô cùng thất vọng, hắn thực sự rất muốn cứu Nami, hắn không cam tâm để Nami phải chết, hắn hít thật sâu nói: ” Nami, tôi không muốn cô chết, mạng sống này của tôi là do cô cứu, nếu không có cô thì John này cũng không đứng ở đây, dù phải trả giá gì tôi cũng không để cô chết.”
Hai mắt Nami ửng đỏ, cô như muốn khóc lớn, giọng nói nghẹn lại: “Đừng phí điều ước của mình, mạng sống của một người cá thì có gì quan trọng với một con người như anh chứ, còn việc tôi cứu anh đó có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi, xin đừng suy nghĩ nhiều.”
John quyết tâm nói: “Tôi sẽ dùng điều ước thứ hai này cứu cô, Nami.”
Tim đập thình thình, không biết lúc này Nami nghĩ gì chắc có lẽ cô ấy rất cảm động trước những lời nói của John hai hàng nước mắt chảy dài trên má: “Anh không thể cứu tôi được đâu, những điều ước bảo như giữ lại sự sống cho tôi hay giúp tôi hồi sinh sẽ không bao giờ xảy ra.”
John tiến lại gần Nami đưa tay lên vai cô ấy rồi nói: “Điều ước thứ hai của ta, hãy liên kết sự sống của ta và Nami, Nami chết ta chết, Nami sống ta sống.”
Viên đá mặt trăng tỏa sáng rực rỡ, điều ước thứ hai thực hiện ngay tức khắc, giữa hai người nhanh chóng bị ràng buộc một sợi dây vô hình liên kết sống chết. Nami lắc đầu đau khổ nói: “Tại sao phải làm thế? Có làm như vậy anh cũng chỉ sẽ chết theo tôi thôi, anh thật ngốc.”
John lắc đầu nói: “Mạng sống của ta là do cô cứu, hãy để ta báo đáp.”
“Á…”
Cơ thể Nami đột nhiên vô cùng đau đớn, tay cô, da của cô bắt đầu biến mất hóa thành từng đợt từng đợt bọt biển, John lúc này cũng không khác gì Nami hắn vô cùng đau đớn, ngã lăn ra trên sàn mà lăn lộn. Nami nhìn thấy hắn cũng đang chịu sự dày vò đau đớn ấy tim như muốn vỡ thành nhiều mảnh: “Anh thật ngốc tại sao lại ước điều này chứ? Còn nhiều điều ước khác lớn hơn tại sao anh không thực hiện lại đi bảo vệ một người cá tầm thường như tôi?”
John nghiến chặt răng cố gắng nở ra nụ cười nói: ” Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không muốn cô chết vậy thôi.”
“Cơn đau này làm sau đau bằng những cơn ta phải gánh chịu khi còn ở trên Shadow Isles cơ thứ, nó làm sao đau bằng cú đấm của Elise, cú đá của Hecarim hay từng ngày khổ cực đau đớn khi bị Thresh tra tấn.” – Trong đầu lúc này của John một ý chí cực mạnh đang cố gắng kiềm chế nỗi đau trên cơ thể này.
Nami nằm trên sàn, cô ấy vẫn cứ khóc, cơ thể đang dần dần nhạt đi hóa thành từng hạt bong bóng: “Trong cuộc đời này, Nami chưa gặp một ai như anh, một người tốt như anh không xứng đáng phải chết cùng Nami thế này.”
John cố gắng gượng dậy nói: “Mạng tôi to lắm không chết được đâu, tôi đã hứa với Miss rồi, nếu tôi chết cô ấy nhất định không tha cho tộc của cô đâu, ha.. ha…”
Cười như một cách miễn cưỡng, hai hàm rắng cắn chặt, cơn đau kinh khủng dần lan ra, một cảm giác tan chảy đang dần xuất hiện từ tay đến chân.
“Không chết, ta không thể chết, ta không thể chết……” – Đôi mắt John đột nhiên trở nên khác lạ, từ bên trong cơ thể hắn, một nguồn năng lượng kì bí màu tím đột nhiên tuôn trao mạnh mẽ thứ năng lượng này cũng chính nó trước đây tại Shadow Isles đã cứu hắn thoát khỏi kĩ năng “Khúc Gọi Hồn” của Karthus. Nó thực mãnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi có thể chống lại cái chết đang đến gần, sức mạnh kì bí mà người thần bí để vào trong người John lúc này đang trỗi dậy.
Nếu tưởng tưởng cái chết như một cái đầu lâu thì sức mạnh này lại như một con mãnh thú cắn nát chiếc đầu lâu đó.
Cơ thể John trở lại bình thường, cả Nami cũng vậy, cô ấy sửng sốt nhìn cơ thể mình không còn tan thành bọt biển nữa, Nami kinh ngạc nhìn John, sau đó lao đến ôm chặt lấy hắn mà khóc. John mỉm cười nói: ” Tin ta chưa? Ta đã bảo rồi, mạng của ta to lắm, không chết được đâu.”
Nami khóc thật lớn, mạng sống của cô bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào John cô không thể tin được rằng mình vẫn còn sống. Gật đầu nói: ” Nami tin anh.”
John cười nói: ” Tin là tốt, Nami cô còn cái nước gì Sinh mệnh đại dương gì đó không? Bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.”
Nghe hắn nói thế đột nhiên sắc mặt Nami đỏ ửng, cô gật đầu nhưng có vẻ có chút khó khăn. John lấy làm lạ hỏi: ” Có thể cho ta một ít chứ, đừng lo, ta không uống hết đâu.”
Nami ấp úng nói: “Nhưng…. nhưng….” – Rồi đột nhiên cô ấy cúi thấp người áp sát môi của mình lên môi của hắn, một nụ hôn? Chưa thể khẳng định nhưng John có hai cảm giác xuất hiện nhanh chóng, thứ nhất là môi của Nami rất mềm thứ hai là một dòng nước đang chảy vào bên trong cơ thể hắn giúp thể lực cảu John nhanh chóng hồi phục.
Nami đỏ mặt xoay đi chỗ khác nói: “Sau này Sinh mệnh đại dương của Nami sẽ chỉ dành cho anh thôi.”
Khuôn mặt của John đỏ bừng không kém, cả người hắn đột nhiên nóng bừng, tim đập liên tục. Hắn cô gắng ổn định tinh thần nói : “Chúng ta ra ngoài thôi, giúp tộc nhân của cô đánh lui kẻ địch.”
Nami gật gật đầu nhanh chóng đỡ John đứng dậy, hai người rời khỏi đền thờ Thần Tiên Cá. Ở bên ngoài lúc này vô cùng náo động, quân đội bảo vệ làng được điều động liên tục, cả những người dân trong tộc cũng tự trang bị cho mình vũ khí để có thể đánh nhau bất cứ khi nào.