Lộc cộc lộc cộc…
Trong một khu rừng trúc phía sau ngọn núi ở trấn A Thái, có một tòa lầu gỗ được điêu khắc tỉ mỉ bằng gỗ lâu năm. Trên thân lầu khắc đầy những hình hoa sen, đường nét mềm mại uyển chuyển, bông sen đong đưa, nếu không phải trong đó có mấy miếng gỗ rõ ràng là được đắp lên hết sức ạc điệu thì tòa lầu này có thể nói là tuyệt tác hàng tuyển trong điêu khắc.
Lúc này ở cửa của “tuyệt tác hàng tuyển” ấy có đặt ba tảng đá, phía trong chất đầy củi đã bị chặt vụn, chúng đã trở thành bếp lò tạm thời. Trên đống củi đặt một siêu thuốc bằng gốm thô, cái siêu chứa đầy thuốc đang rung lên bần bật trên ngọn lửa, hình như đã sôi một lúc rất lâu rồi. Bên dưới tảng đá vẫn còn cỏ mọc, có thể thấy bếp thuốc này vừa mới làm xong, củi lửa cũng đốt chưa bao lâu. Siêu thuốc bằng gốm thô kia rất mới, hình như vừa được mua về, phần bã thuốc cũ trái lại không hề sạch sẽ bóng bẩy chút nào. Cũng không biết bên trong đang luộc thứ gì, củ từ không ra củ từ, khoai lang không giống khoai lang, tất cả đang sôi sùng sục trong siêu.
Người đun thuốc dùng thanh trúc và lá trúc xanh đan thành một cái giường mềm rồi treo lên giữa hai thanh tre lớn chắc chắn, che một cuốn sách lên mặt, ngủ say sưa. Canh thuốc đang khẽ sôi trong siêu tỏa ra mùi thơm đăng đắng, cùng với ánh lửa ấm áp đang khẽ lay động và làn gió nhẹ xào xạc thổi qua rừng trúc… Sự yên tĩnh trong khu rừng và mùi thuốc đắng kia, không hiểu sao lại tản ra bầu không khí yên tĩnh thanh bình, khiến người ta cảm thấy toàn thân thoải mái.
Một con chó núi lông vàng híp mắt nằm bên cạnh “lò dược ba tảng đá”, hai cái tai bên cụp bên dựng, nhìn thì giống như đang lơ mơ ngủ, nhưng để ý thấy phần lông tai đang khẽ động đậy và con ngươi nhỏ xíu đang nhấp nháy qua khe mắt thì biết rõ ràng nó đang rất cảnh giác. Một con bươm bướm trắng nhỏ bay vào rừng, nhẹ nhàng vờn trên đống cỏ xanh dưới “lò dược”. Đột nhiên miệng con chó núi lông vàng khẽ động đậy, con bươm bướm biến mất, con chó liếm liếm cái miệng, vẫn híp mắt lười biếng nằm ở đó.
Người nằm trên giường trúc vẫn say ngủ. Trong rừng gió nhẹ thổi khẽ, không khí mát mẻ, khi ánh mặt trời dần tối lại, trong khu rừng từ từ trở lạnh.
- Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu! – Đột nhiên con chó núi lông vàng bật dậy, sủa lên một tràng với người trên giường.
- Hửm? A… - Chợt nghe thấy một tiếng “lạch cạch”, cuốn sách trên mặt người đó rơi xuống đất. Hắn cựa quậy, mơ mơ màng màng nhìn lá trúc đang kêu sột soạt trên đầu, sau một lúc mới khẽ ngáp một cái. – Đến giờ rồi à?
Con chó lông vàng nhào đến cạnh giường, ra sức vẫy vẫy cái đuôi, phát ra tiếng kêu ư ử. Người ngồi dậy từ trên giường mặc quần áo màu xám, những chỗ bị vá trên góc áo cũng đã hơi sờn bạc, nhưng vẫn được giặt rất sạch sẽ, phơi nắng đến nỗi mềm hẳn ra, không còn thấy nếp nhăn nào cả. Nếu không có sắc vàng trên khuôn mặt trắng trẻo kia, nếu hàng lông mày duyên dáng hơn một chút thì người này miễn cưỡng cũng được xem là có tám phần dáng vẻ của một công tử khôi ngô bất phàm. Đáng tiếc xuong cốt toàn thân người này mềm oặt, hắn vừa hồ đồ lại vừa ngốc nghếch, đến đi đường cũng chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, rõ ràng là đã ngủ quá nhiều.
Thuốc trong siêu sôi đã lâu, lúc này chỉ còn lại một nửa, hắn nhìn Đông ngó Tây một lúc, cuối cùng cũng tỉnh ra, chậm rãi quay về lầu gỗ lấy ra một cái bát, rót ra nửa bát thuốc rồi chậm chạp uống. Sau khi uống xong, người mặc đồ xám đó nhìn con chó vàng to lớn đang nằm cọ lưng dưới đất, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối:
- Mày mà còn biết rửa bát nữa thì đúng là mười phân vẹn mười…
Con chó kia có tai như điếc, càng lúc càng thích thú xoắn xuýt thắm thiết với đám cỏ xanh dưới đất. Người mặc đồ xám nhìn nó, không nhịn được lại mỉm cười, ngón tay thoáng buông lỏng, cái bát rơi xuống đất vỡ choang. Con chó núi lông vàng lập tức bật người dậy, chui vào lòng người đó, cái đuôi lông lá cọ cọ lên tay hắn. Người mặc đồ xám ngồi xuống, vuốt ve bộ lông ngắn ngủi cứng đơ của nó, động tác trên ngón tay hơi khựng lại. Chợt nghe hắn lẩm bẩm:
- Nếu mày mà là một con gà mái, thỉnh thoảng cho ta được vài ba quả trứng, thế thì đúng là mười…
Con chó đó quay lại, ngoạm một cái lên tay hắn, phát ra những tiếng gầm gừ khó chịu từ cổ họng. Người mặc đồ xám thoáng ngừng lại, nụ cười càng lúc càng tươi. Hắn vuốt ve con chó, lấy ra cái bánh bao từ trong người, nhét vào miệng nó. Con chó lông vàng ngậm cái bánh bao sang bên cạnh nhanh như chớp rồi ăn. Hắn đứng dậy phủi phủi tay.
Người mặc đồ xám đó tất nhiên chính là Lý Liên Hoa “nhất kiếm khuynh thành” ở kinh sư, con chó vàng tất nhiên chính là “Hồ ly tinh ngàn năm” thích ăn chân giò. Phương Đa Bệnh vui mừng phấn khởi cưới Công chúa xinh đẹp ở kinh thành, dĩ nhiên là không rảnh để ý đến đám bạn bè một không công danh, hai không quan vị kia rồi. Cho dù Lý Liên Hoa có muốn tặng lễ vật cho Phò mã thì cũng chẳng đến lượt, sau này muốn gặp Phò mã e rằng sẽ cực kỳ khó khăn, thế nên hắn đã từ kinh thành quay về, tiện thể mang con “Hồ ly tinh ngàn năm” mà hắn rất vừa mắt này theo.
Sắc trời đã dần tối, cảnh sắc trong rừng trúc cũng dần chìm trong sương chiều. Lý Liên Hoa đứng trước lầu Liên Hoa, nhìn về khu rừng trúc mưa lất phất.
Trong mắt hắn hiện những bóng đen kích cỡ bằng đầu người. Hắn nhìn ra hướng nào thì đám bóng đen đó cũng bay đến đấy. Hắn khẽ nhíu mày dụi mắt, những bóng đen tựa như ma quỷ ấy đã ảnh hưởng đến thị lực của hắn. Lý Liên Hoa nhìn rừng trúc trước mắt, khu rừng vào lúc hoàng hôn trở nên u ám lại cực kỳ tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng kêu văng vẳng phía xa, rặng trúc xanh ở phía ngoài cùng còn được nhuộm một lớp nắng vàng sau cuối, hiện rõ lên vẻ xanh tươi mướt mát.
Với đôi mắt như bây giờ thì xem sách không được ổn lắm, nhưng vẫn có thể ngắm cảnh núi non.
Lý Liên Hoa dùng tay trái nhẹ nhàng xoa năm ngón tay phải. Từ sau một kiếm ở Lưu phủ, ngoài những bóng đen xua mãi không đi trước mắt thì bàn tay phải vẫn luôn linh hoạt của hắn thỉnh thoảng lại chẳng còn sức lực, có lúc không nhấc nổi cả đôi đũa. Bây giờ mới là tháng Năm. Đến tháng Tám, không biết sẽ thế nào đây.
- Gâu! Gâu gâu gâu gâu!
“Hồ ly tinh ngàn năm” đang ở bên cạnh ăn cái bánh bao, đột nhiên sủa lên ầm ĩ. Nó vứt cái bánh bao rồi chạy đến trước mặt Lý Liên Hoa, chắn trước mặt hắn rồi gầm gừ giận dữ sủa thứ gì đó trong khu rừng trúc.
- Suỵt… Đừng sủa nữa, là người tốt đấy.
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói, tiếng gầm gừ của “Hồ ly tinh ngàn năm” nhỏ dần nhưng vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói vào đó. Một người dần dần đi ra từ trong bóng tối, Lý Liên Hoa hơi sững người. Hắn thực sự có hơi bất ngờ.
- Là ngươi à?
Người kia khẽ ho vài tiếng.
- Là ta.
- Ta vẫn chưa ăn tối, ngươi có muốn cùng vào trong trấn ăn mì Dương Xuân với ta không? – Lý Liên Hoa nghiêm nghị. – Ngươi đã dùng bữa chưa?
Người đến cười khổ.
- Vẫn chưa.
- Vậy thì hay quá…
Người đến lắc đầu.
- Ta không đói. – Y chậm rãi nói tiếp. – Ta đến… là nghe nói… Thiếu Sư Kiếm đang ở chỗ ngươi.
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng. Hắn nhất thời quên mất mình để thanh kiếm đó ở chỗ nào, sau một hồi nhọc công suy nghĩ, cuối cùng hắn mới nhớ ra.
- Thanh kiếm đó ở trên nóc tủ quần áo.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của người đến, hắn vốn định nói vì Phương Đa Bệnh đã làm một cái bệ rồi cung kính đặt ngang thanh kiếm lên trên, nhưng rồi tìm khắp lầu Liên Hoa vân cát tường không có cái tủ nào đủ lớn để có thể cất thanh kiếm, hắn đành đặt nó lên nóc tủ quần áo. Có điều rõ ràng người đến không thích nghe cách giải thích này chút nào, nên hắn chỉ đành cười xòa với y.
- Ta… ta có thể nhìn nó một cái được không? – Người đến hạ thấp giọng, dung nhan tàn tạ, giọng nói đầy đau thương.
Lý Liên Hoa gật đầu liên tục.
- Đương nhiên là được rồi.
Hắn đi vào trong nhà, chuyển một cái ghế kê chân ra, lấy thanh kiếm xuống từ trên nóc tủ, thấy vẻ mặt u ám của người đến, cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nói:
- Thế này… Lý Triệu Đình kia cũng đã chết rất lâu rồi, ngươi không cần…
Một tiếng keng giòn giã vang lên!
Giọng nói của Lý Liên Hoa bỗng ngưng bặt, một vốc máu bắn ra ngoài, bắn lên những đường khắc hoa sen mây lành tinh tế nhẵn mịn trong lầu Liên Hoa, máu chảy the những đường vân, những bông sen máu từ từ hiện ra.
Một thanh kiếm được rút ra từ ngực Lý Liên Hoa, bị người ta ném trên mặt đất đánh tang một tiếng. Người đến đã cướp lấy Thiếu Sư Kiếm, rút kiếm ra rồi đâm một kiếm thẳng vào ngực hắn, ngay sau đó lại hạ cổ tay rút kiếm ra! Tiếng tru tréo của “Hồ ly tinh ngàn năm” đột nhiên vang lên ầm ĩ đất trời. Lý Liên Hoa ngã ra sau, người đến túm lấy hắn, để hắn nửa dựa lên người mình rồi nhân lúc trời tối, tung mình rời đi.
- Gâu gâu gâu gâu gâu gâu…
“Hồ ly tinh ngàn năm” điên cuồng chạy theo, tiếc rằng người đó có khinh công siêu phàm, chỉ nhảy lên mấy lần là đã bỏ con chó núi lại phía sau, chỉ còn những chấm máu tươi bị vùi lấp trong màn đêm ảm đạm.
Sao sáng lên cao, ánh trăng tựa ngọc.
Hai người một chó dần dần đi xa, lá trúc xào xạc, tất cả lại quay về với vẻ yên tĩnh, lạnh lẽo như cũ.
Mấy ngày sau.
Sáng sớm.
Những tia nắng ban mai chiếu rọi lên nửa sườn núi phía sau trấn A Thái, trên đỉnh sườn núi chính là khu rừng trúc xanh tươi kia. Vì địa hình núi dốc ngược nên mặc dù rất gần trấn A Thái nhưng đây lại là nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến. Hôm nay cái nơi hẻo lánh ít người đặt chân tới ấy lại có một thư sinh mặt đen áo xanh đến, người thư sinh này cưỡi một con sơn dương, lắc lư lắc lư đi lên sườn núi, cũng không rõ vì sao y lại không ngã ra khỏi lưng nó. Khi sơn dương leo lên đỉnh núi, thư sinh ngửi thấy mùi trúc được gió thổi khắp núi, thích thú lắc lư cái đầu, sau đó gào một tiếng như sấm rền:
- Tên lừa đảo! Ta tới rồi đây!
Toàn bộ khu rừng tiêu điều vắng vẻ, không một âm thanh đáp lại. Thư sinh mặt đen vò vò da đầu. Chuyện này đúng là rất kỳ lạ, mặc dù Lý Liên Hoa là người lãnh đạm nhưng trước giờ chưa từng bị y dọa sợ tới nỗi phải trốn đi, không dám gặp người khác như vậy. Y lại vận khí gào lên một tiếng nữa:
- Tên lừa đảo? Lý Liên Hoa?
Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu… Trong rừng trúc đột nhiên vang lên một tràng tiếng chó sủa, thư sinh mặt đen sợ giật nảy người. Nhìn kĩ lại, thì ra đó là một con chó núi toàn thân lông vàng. Con chó núi nhảy bổ lên, cắn vào ống quần y rồi kéo đi.
Thư sinh mặt đen dĩ nhiên chính là Hạo Thủ Cùng Kinh Thi Văn Tuyệt. Y nghe nói Phương Đa Bệnh lấy Công chúa, đoán rằng từ giờ về sau Phương thiếu sẽ tuyệt tích trên giang hồ, yên ổn làm Phò mã nên Thi Văn Tuyệt đặc biệt tới đây nhìn bộ dạng trống rỗng chán nản của Lý Liên Hoa, không ngờ hắn lại tránh đi.
Gâu gâu gâu… con chó núi bên dưới kéo ống quần y như điên, trong lòng Thi Văn Tuyệt khẽ rùng mình, ngoài hương trúc lúc ẩn lúc hiện trong làn gió nhẹ thổi đến, còn kèm theo chút mùi lạ.
Mùi máu tanh!
Thi Văn Tuyệt một chân đạp con chó núi ra, nhảy khỏi lưng sơn dương, chạy vào bên trong rừng. Căn lầu Liên Hoa nổi danh nức tiếng của Lý Liên Hoa đột nhiên hiện lên trước mắt, nhưng cửa lầu mở toang, Thi Văn Tuyệt lướt mắt đã nhìn thấy…
Dưới đất là một vũng máu uốn lượn, biến mất trong khu rừng trúc cành lá khô héo. Thi Văn Tuyệt há hốc miệng, y nhìn vết máu trước mặt mà không thể tin được.
- Lý… Lý Liên Hoa?
Trong lầu không có ai trả lời, tiếng gió xung quanh vọng lại, xào xạc xào xạc.
- Lý Liên Hoa? – Giọng nói của Thi Văn Tuyệt bắt đầu run run. – Tên lừa đảo?
Trong rừng trúc, con chó núi oai phong lẫm liệt vừa kéo ống quần y đang đứng trong gió, bỗng nhiên lại có một luồng khí lạnh xào xạc nổi lên. Thi Văn Tuyệ thở dốc vì luồng hơi lạnh đó, từng bước từng bước, chậm rãi đi vào trong lầu.
Trong sảnh lớn của lầu Liên Hoa có một vết máu.
Thi Văn Tuyệt nhìn qua những vệt máu bắn lên tường, tất nhiên y nhận ra đây là vết máu bắn lên sau khi lưỡi kiếm xuyên qua người rồi thuận thế rút ra. Những vết máu lốm đốm dưới sàn là dấu vết sau khi bị thương, máu tươi của người này chảy xối xả. Để lại rất nhiều máu thế này chắc chắn đã thương tích rất nặng, có lẽ…
Ánh mắt Thi Văn Tuyệt rơi xuống một thanh kiếm dưới sàn nhà. Thanh kiếm đó rạng rỡ phát sáng, trên thân kiếm thẳng tắp sáng bóng không để lại chút dấu vết nào, dù rằng có rơi vào trong vũng máu thì cũng không dính chút máu nào. Vỏ của nó nằm bên cạnh. Dưới sàn còn có dấu vết thân kiếm bị va chạm nặng nề.
Ngón tay Thi Văn Tuyệt từng chút từng chút đến gần thanh kiếm có truyền thuyết gây xôn xao kia. Lúc ngón tay thứ nhất chạm vào, hơi lạnh trên thân kiếm khiến người ta thần trí rung động. Nó là một thanh kiếm nổi danh, là kiếm của một vị đại hiệp, là thanh kiếm diệt gian trừ ác, sức mạnh đối đầu vạn kẻ địch, là thanh kiếm đã chìm xuống đáy biển mà không hề biến đổi…
Kiếm. Là hồn của kiếm khách.
Thiếu Sư Kiếm. Là hồn của Lý Tương Di.
Nhưng vết máu đầy sàn, vết máu đầy sàn này… Bàn tay Thi Văn Tuyệt cầm kiếm càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt…
Chẳng lẽ nó… không lẽ nó… Nó lại giết Lý Liên Hoa sao? Là ai đã dùng thanh kiếm này giết Lý Liên Hoa? Là ai? Là ai?...
Thi Văn Tuyệt giật mình kinh hãi, ruột gan rối bời.
Chỉ mấy ngày sau, Bách Xuyên Viện, Tứ Cố Môn, Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang… các bang phái giang hồ đều đã biết được tin: Lâu chủ của lầu Liên Hoa vân cát tường, Lý Liên Hoa bị người ta hãm hại, nay đã mất tích, nguyên nhân không rõ.
Trên ngọn Tiểu Thanh, khi Phó Hoành Dương nhận được tin này thì cũng đã được hai ngày. Gã không phải là người đầu tiên nhận được tin, nhưng cũng không phải là quá trễ. Lý Liên Hoa, người này mặc dù là y sư của Tứ Cố Môn nhưng rất ít khi ở lại trong môn, gần đây Tứ Cố Môn và bang Ngưu Long Ngư Mã nhiều lần xảy ra xung đột, người này cũng chưa từng xuất hiện, luôn luôn rời xa phong ba. Qua chuyện Long Vương Quan, Phó Hoành Dương đã biết người này có đủ cả thông minh và vận may, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, bây giờ nghe nói hắn bị người ta hãm hại, nay đã mất tích, sống chết không rõ thì trong lòng lại cảm thấy kì lạ, không sao nói ra được.
Có thể hãm hại được người như Lý Liên Hoa, rốt cuộc là nhân vật nào chứ?
Cùng lúc ấy, trong Bách Xuyên Viện.
Thi Văn Tuyệt đang uống trà. Tất nhiên không phải y không thích uống trà, nhưng lúc này dù có uống loại trà ngon đến cỡ nào thì vào miệng cũng chẳng có mùi vị gì hết. Y đã ngồi trong Bách Xuyên Viện ba ngày nay rồi. Kỷ Hán Phật ngồi bên cạnh y, Bạch Giang Thuần không ngừng đi đi lại lại trong phòng, Thạch Thủy ngồi khoanh chân trong góc phòng, không biết là đang ngồi thiền hay là đang lĩnh ngộ tuyệt thế võ công gì.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, mặc dù có rất nhiều người đang ngồi nhưng vẻ mặt ai cũng âm trầm, không ai nói năng gì. Qua hơn nửa canh giờ, cuối cùng Thi Văn Tuyệt cũng uống xong ly trà của mình, y ho khan rồi nói:
- Vẫn chưa có tin gì sao?
Bạch Giang Thuần khinh công rất giỏi, khi bước đi không một tiếng động, nghe vậy không đáp. Y lại đi dăm ba vòng trong phòng, sau đó mới nói:
- Không có.
Thi Văn Tuyệt nói:
- Bách Xuyên Viện rộng lớn, tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ, là nơi lòng người hướng về, phân định thiện ác, vậy mà đến một người sống cũng không tìm thấy…
Bạch Giang Thuần lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết vẫn còn là nguời sống? Ta đã xem qua trấn A Thái rồi, chỉ dựa vào chỗ máu tươi dưới đất đó e là đã không còn sống được nữa rồi.
Thi Văn Tuyệt im lặng, y rót ly trà thứ hai rồi coi nó như rượu mạnh, dốc ực xuống cổ họng, cũng chẳng sợ sẽ bị bỏng chết.
- Giang Thuần. – Kỷ Hán Phật im lặng rất lâu, bây giờ mới chậm rãi lên tiếng, nhưng chuyện hắn nói đến lại không phải chuyện của Lý Liên Hoa. – Sáng sớm hôm nay, Giác Lệ Tiếu lại phái người đến phá nhà lao thứ bảy.
Bạch Giang Thuần đi lòng vòng càng lúc càng nhanh, đến nỗi người ngồi trong phòng phải chóng mặt hoa mắt, sau một lúc y mới nói:
- Nhà lao thứ bảy ở bên dưới Vân Diên Nha…
Nhà lao thứ bảy trong thiên hạ nằm ở dưới Vân Diên Nha, Vân Diên Nha nằm ở trên đỉnh Tung Vân, đỉnh núi cao nhất trong Tung Hoành Cửu Nhạc. Nơi cao nhất trên đỉnh Tung Vân có tên gọi Vân Diên Nha, bên dưới là vực sâu vạn trượng, nhà lao thứ bảy chính là ở trên vách đá dốc đứng đó. Địa điểm như vậy, nếu không có bản đồ hay không phải người quen thuộc đường đi thì tuyệt đối không thể tìm thấy.
Trong bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch, chắc chắn đã có người tiết lộ bản đồ.
Kỷ Hán Phật nhắm mắt ngồi đó, Bạch Giang Thuần rõ ràng đang rất buồn phiền, Thạch Thủy ôm Thanh Tước Tiên của hắn ngồi u ám một bên. Nhà lao thứ bảy này bị phá, đừng nói là Bách Xuyên Viện, giang hồ đều sẽ biết trong bốn người của Phật Bỉ Bạch Thạch có người đã tiết lộ bản đồ, còn về phần rốt cuộc là cố tình hay vô ý tiết lộ, việc đó đành để mặc người ta bình luận. Trong một khoảng thời gian, tình sử của bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch và Giác Lệ Tiếu sẽ loan truyền trong giang hồ. Từ xưa đến nay có rất nhiều câu chuyện về tài tử giai nhân sống chết tình thù, vì yêu mà sinh hận, thậm chí là tình yêu giữa người và yêu đều lưu truyền khắp nơi, người người đều bàn tán say sưa, bản nào cũng cực kỳ đặc sắc.
- Giang Thuần. – Kỷ Hán Phật mở mắt ra, giọng điệu rất bình tĩnh. – Gọi Bỉ Khâu đến đây.
- Lão đại à… - Bạch Giang Thuần quay ngoắt người lại. – Ta không tin, ta vẫn không tin được! Mặc dù… mặc dù… ta vẫn không tin!
- Gọi Bỉ Khâu đến đây. – Kỷ Hán Phật hạ thấp giọng, không giận, cũng chẳng vui.
- Ngỗng Béo. – Thạch Thủy u ám nói. – Mười hai năm trước ta cũng không tin.
Bạch Giang Thuần nghẹn lời, sau một lúc lâu mới hằn học nói:
- Ta không tin một người mười hai năm trước đã phản bội một lần, mười hai năm sau còn có thể làm một lần nữa.
- Chẳng lẽ không phải vì hắn đã phản bội một lần, thế nên mới có thể nghiễm nhiên phản bội thêm lần nữa sao? – Thạch Thủy u ám nói. – Năm đó ta muốn giết người, người nói muốn tha thứ cho hắn không phải là ta.
- Được rồi, được rồi, các ngươi thích làm phản nội bộ ta không quan tâm, chuyện lao bị cướp ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết vụ huyết án ở ngọn núi phía sau trấn A Thái kia, các ngươi có quan tâm không? Lý Liên Hoa mất tích rồi, các ngươi căn bản không để ý có phải không? Không để tâm thì nói sớm ra để ta còn đi luôn. – Thi Văn Tuyệt nói, giọng cũng u ám đến đáng sợ. – Còn về việc trong các ngươi ai là nội gián của Giác Lệ Tiếu, thời gian trôi qua tất nhiên sẽ tự lộ cái đuôi hồ ly ra thôi. Bách Xuyên Viện vô cùng nổi tiếng, được ca tụng là giang hồ chính nghĩa, đến lúc đó các ngươi đều phải tự sát để tạ lỗi với giang hồ thôi! – Y đứng dậy, phất phất tay áo rời đi.
- Khoan đã! – Kỷ Hán Phật lên tiếng, giọng nói vang dội. – Chuyện của Lý lâu chủ, Bách Xuyên Viện tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm. – Hắn gằn từng chữ. – Có thể hãm hại được Lý lâu chủ, trên đời này chẳng có mấy người, cũng không khó tìm ra đâu.
- Không khó tìm ra? Không khó tìm ra sao? – Thi Văn Tuyệt cười lạnh. – Ta đã ngồi ở đây ba ngày rồi, thời gian ba ngày qua, ngay cả một cọng tóc ngươi cũng không tìm ra được, vậy mà còn tự tâng bốc mình không biết ngượng. Thời gian ba ngày, cho dù có bị ném cho chó ăn thì cũng đã sớm bị nhai đến mức chẳng còn tí xương cốt nào rồi!
- Giang Thuần. – Kỷ Hán Phật đứng dậy, trầm giọng lại. – Chúng ta đến Liễu Viên.
Liễu Viên chính là tiểu viện nơi Vân Bỉ Khâu sống, chu vi vài trượng, cực kì nhỏ hẹp, bên trong có hai gian phòng chất đầy những sách. Bạch Giang Thuần vừa nghe Kỷ Hán Phật muốn tự mình đến đó thì biết lão đại đã nổi giận thực sự, chuyện này không thể cứu vãn được nữa. Hắn đã nhận định chính là Vân Bỉ Khâu, những người khác trên đời có nói thế nào thì cũng vô dụng. Bạch Giang Thuần lập tức câm như hến, mấy người bèn đi theo Kỷ Hán Phật đến Liễu Viên.
Trong Liễu Viên vẫn luôn tĩnh lặng, dưới đất mọc rất nhiều dược thảo tạp nham, đó đều là cây cỏ tự nhiên trên núi Thanh Nguyên, lại mọc rất tươi tốt ở bên ngoài gian phòng của Vân Bỉ Khâu. Những dược thảo đó mọc lên rồi tàn đi theo mùa, trước giờ Vân Bỉ Khâu chẳng bao giờ cắt xén, cũng không cho người khác cắt đi. Cỏ dại mọc um tùm, khung cảnh ảm đạm, giống y như chủ nhân của nó vậy.
Đám người bước vào Liễu Viên, bên trong có rất nhiều cây cối, phả ra một luồng khí mát lạnh, tiếng côn trùng kêu vang, nơi này mặc dù nhỏ nhưng lại khá hẻo lánh. Trong tiếng côn trùng, loáng thoáng có xen lẫn tiếng người ho khan, những tiếng ho khan vô lực, giống như người đó sắp chết vậy. Thi Văn Tuyệt là người đầu tiên không kiên nhẫn nổi nữa.
- Vân Bỉ Khâu nổi danh lẫy lừng, thì ra là một tên bệnh lao.
Kỷ Hán Phật không nói năng gì, coi như không nghe thấy những tiếng ho khan đó, bước nhanh đến trước cửa phòng, không nhìn thấy hắn làm gì nhưng hai cánh cửa đột nhiên mở toang, mùi sách bên trong phả vào mặt mọi người. Thi Văn Tuyệt nhìn thấy trong phòng chỗ nào cũng là sách, nói ít thì cũng hơn ngàn cuốn, Đông một đống, Tây một chồng, nhìn thì thấy loạn hết cả lên nhưng chúng lại được xếp theo trận thế. Có điều bày ra trận thế này thì trong phòng chẳng còn chỗ đặt chân, không có bàn cũng không đặt được ghế, ngoài đống sách hỗn loạn kia ra thì chỉ còn lại một cái giường gỗ ọp ẹp.
Cái người sắp chết kia đang nằm trên giường ho liên tiếp, cho dù Kỷ Hán Phật có phá cửa vào thì y cũng chẳng có phản ứng gì lớn lắm.
- Khụ khụ… khụ khụ khụ…
Mặc dù y ho gấp nhưng càng lúc càng hữu khí vô lực, giống như dần dần cũng chẳng thở được nữa. Kỷ Hán Phật nhíu mày lại, đưa tay điểm bảy huyệt đạo sau lưng người đó. Bảy huyệt đạo vừa điểm, trong cơ thể liền có một luồng chân khí ấm áp chuyển động, người đó thở chậm lại, cuối cùng cũng có sức bò dậy, ngồi lên giường nhìn đám người xông vào phòng. Người này tóc mai hoa râm, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn có thể thấy được dung mạo tuấn tú năm đó, đây chính là Mỹ Gia Cát Vân Bỉ Khâu danh chấn giang hồ năm xưa.
- Ngươi sao vậy?
Bạch Giang Thuần cuối cùng cũng hơi mềm lòng, sau khi Vân Bỉ Khâu bị trọng thương năm đó thì luôn không khỏe, nhưng võ công căn bản thâm hậu nên thực sự chưa từng thấy y ho đến mức này. Một đồng tử ngoài cửa rụt rè nói:
- Tam… Tam viện chủ… Tứ viện chủ ngài ấy… mấy ngày nay không chịu ăn uống gì, thuốc cũng không uống, cứ luôn… cứ luôn nhốt mình trong phòng.
Kỷ Hán Phật điềm nhiên nhìn y.
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Vân Bỉ Khâu lại ho thêm mấy cái nữa, lẳng lặng nhìn những đôi giày trong phòng, đến Kỷ Hán Phật y cũng chẳng thèm nhìn.
- Bản đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao không có trong phòng của ta đâu.
Kỷ Hán Phật nói:
- Năm đó chúng ta mỗi người giữ một mảnh bản đồ, rốt cuộc làm sao chúng lại đến phòng của ngươi hết vậy?
Vân Bỉ Khâu trả lời rất cương quyết:
- Tết Nguyên tiêu năm nay, ngày mà người trong Bách Xuyên Viện trên dưới đều uống say, ta đã lấy trộm chúng.
Trên mặt Kỷ Hán Phật không lộ rõ hỉ nộ.
- À?
Vân Bỉ Khâu lại ho.
- Còn nữa… trong lầu Liên Hoa vân cát tường ở trấn A Thái… Lý Liên Hoa…
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi. Trong Phật Bỉ Bạch Thạch có người câu kết với Giác Lệ Tiếu, chuyện này mọi người nghi ngờ đã lâu. Việc Vân Bỉ Khâu tự thừa nhận, mọi người cũng không thấy kì lạ. Nhưng y nói đến Lý Liên Hoa lại khiến tất cả vô cùng kinh ngạc. Thi Văn Tuyệt thất thanh kêu lên:
- Lý Liên Hoa?
- Lý Liên Hoa là do ta giết. – Vân Bỉ Khâu thản nhiên nói.
Thi Văn Tuyệt nghẹn lời, hoảng sợ nhìn y. Kỷ Hán Phật bình tĩnh như vậy mà cũng gần như mất sạch kiên nhẫn, trầm giọng quát lên:
- Hắn và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại giết hắn? Thi thể hắn đâu?
- Ta và hắn không thù không oán. – Vân Bỉ Khâu khẽ nói. – Ta cũng không biết vì sao lại muốn giết hắn, có lẽ ta sớm đã bị điên rồi. – Khi y nói lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh, thực sự không hề có bộ dạng của một kẻ điên.
- Thi thể đâu rồi? – Kỷ Hán Phật cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa, lớn tiếng hét lên. – Thi thể đâu rồi?
- Thi thể sao? – Vân Bỉ Khâu cười cười. – Ta đưa thi thể của hắn… cho Giác Lệ Tiếu rồi. Y lẩm bẩm. – Ngươi không biết Giác Lệ Tiếu vẫn luôn rất muốn có được thi thể của hắn sao? Thi thể của Lý Liên Hoa là lễ vật tốt nhất tặng cho Giác Lệ Tiếu.
Một tiếng “keng” vang lên, Thạch Thủy rút kiếm ra. Hắn chuyên dùng roi, thanh kiếm này đeo bên hông đã rất lâu nhưng chưa từng được ra khỏi vỏ. Lần rút kiếm gần đây nhất là mười hai năm trước, một kiếm đó định giết Vân Bỉ Khâu. Sau mười hai năm, thanh kiếm này lại được rút ra, vẫn là muốn giết chết Vân Bỉ Khâu. Thấy Thạch Thủy rút kiếm, Vân Bỉ Khâu nhắm mắt chờ chết, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh đến kì lạ.
- Khoan đã.
Đúng vào lúc Thạch Thủy đưa kiếm lên, Bạch Giang Thuần đột nhiên nói:
- Chuyện này có lẽ có ẩn tình khác, trước giờ ta không tin Bỉ Khâu lại làm ra chuyện như vậy, ta tin mười hai năm nay hắn đã thực sự hối hận, huống chi hắn tiết lộ bản đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao, giết hại Lý Liên Hoa… đối với hắn chẳng có lợi ích gì cả…
- Ngỗng béo, hắn có mối tình sâu nặng với Giác Lệ Tiếu, lợi ích của yêu nữ đó chính là lợi ích của hắn. – Thạch Thủy lạnh lùng. – Vì yêu nữ đó, hắn đã phản bội Môn chủ, vứt bỏ huynh đệ, chết cũng không sợ, một tấm bản đồ và một mạng người bình thường thì đã là gì chứ?
Bạch Giang Thuần lắc đầu lia lịa.
- Không đúng! Không đúng! Chuyện này có điểm đáng ngờ, lão đại à. – Y trừng mắt nhìn Kỷ Hán Phật. – Có thể tha cho hắn mười ngày không chết được không? Dù sao Bỉ Khâu đã bệnh như thế này rồi, cho hắn chạy thì cũng không chạy được bao xa đâu. Bản đồ bị tiết lộ là chuyện lớn, nếu như trong Bách Xuyên Viện vẫn còn nội gián khác, Bỉ Khâu chỉ chịu thay người đó, một khi giết hắn rồi thì chẳng phải là diệt khẩu sao?
Kỷ Hán Phật gật đầu, thản nhiên nhìn Vân Bỉ Khâu.
- Ừm. – Hắn chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh lắng đọng. – Chuyện này một ngày chưa tra ra được manh mối thì một ngày ngươi chưa chết được, Bách Xuyên Viện không phải là nơi lạm sát, ngươi cũng không phải người chết oan.
Vân Bỉ Khâu ngơ ngẩn lắng nghe, ánh mắt vốn tỉnh táo giờ rõ ràng đã trở nên mơ màng, đột nhiên y lại ho lên.
- Lão đại. – Thạch Thủy nổi giận đùng đùng. Hắn lại rất nghe lời Kỷ Hán Phật, Kỷ Hán Phật đã nói không giết nên hắn lại tra kiếm vào vỏ. – Hắn bị thương rồi.
Kỷ Hán Phật đưa tay ra, ấn lên huyệt Bách Hội giữa đỉnh đầu Vân Bỉ Khâu, chân khí vừa tìm đến thì khuôn mặt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Bạch Giang Thuần vung tay áo quạt lấy gió, đứng bên cạnh xem. Thi Văn Tuyệt cũng rất tò mò.
- Hắn bị thương sao?
- Ba kinh mạch rối loạn, chín huyệt không lưu thông. – Kỷ Hán Phật hơi ngạc nhiên. – Nội thương rất nặng.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Vân Bỉ Khâu nhiều năm nay tự nhốt mình trong phòng, gần như là không ra ngoài nửa bước, nhưng y bị thương nặng như vậy ở đâu, vào lúc nào? Người đả thương y là ai?
Kỷ Hán Phật chăm chú nhìn Vân Bỉ Khâu. Đây là huynh đệ nhiều năm, cũng là kẻ thù lâu năm của hắn. Dưới khuôn mặt tiều tụy này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?
Y đang che giấu chuyện gì? Che giấu cho ai?
Vân Bỉ Khâu ngồi trên giường chỉ ho rồi thở dốc. Mọi người nhìn chăm chăm nhưng y chỉ nhắm mắt coi như không thấy, dường như giờ này khắc này, cho dù Thạch Thủy có hạ kiếm xuống thì y căn bản cũng không đoái hoài.