- Cường đạo trộm cướp?
Tìm thấy Dương Vân Xuân không khó, nhất là khi Hoàng thượng vừa ở trong Tử Tiêu Các. Y đã ở ngoài Tử Tiêu Các không xa, nhưng lúc Lý Liên Hoa nhảy lên nóc Tử Tiên Các thì y lại không ở đó, do vậy y không biết vừa rồi tên “cường đạo trộm cướp” đã nấp bên trên Tử Tiêu Các.
Phương Đa Bệnh gật đầu. Vị Ngự Tứ Thiên Long Dương Vân Xuân uy chấn kinh sư trời sinh tuấn tú, hàng lông mày toát lên vẻ anh tuấn, bừng bừng sức sống, mặc dù mặc quan bào nhưng không che được vẻ thiếu niên đắc ý.
- Trọng phạm tẩu thoát từ đại lao Đại lý tự vừa xông vào phủ Lưu Khả Hoà Lưu đại nhân, e là hắn đã bị cấm vệ quân truy bắt đến bước đường cùng nên muốn liều mạng, cá chết lưới rách! Vẫn xin Dương đại nhân mau mau cứu mạng. – Y vừa nói vừa nghĩ bụng. Lão tử… ầy, không, tài ăn nói ba hoa của bản công tử quả nhiên đã đạt đến cảnh giới thuần thục rồi.
Dương Vân Xuân quả nhiên rất coi trọng.
- Phủ của Lưu đại nhân ở đâu?
- Đi theo ta. – Phương Đa Bệnh lắc mình, lao thẳng đến phủ của Lưu Khả Hoà.
Lưu phủ của Lưu Khả Hoà nằm cách Hoàng cung không xa. Lưu gia làm giám sát xây dựng gia truyền mấy trăm năm, từ đời ông nội Lưu Thu Minh sớm đã xây dựng cung điện nhà ở cho Hoàng cung Đại nội, chẳng qua là quan chức khác nhau mà thôi. Lưu phủ tường đen lợp mái ngói xanh, mang đậm phong cách Giang Nam, vô cùng trang nhã. Lý Liên Hoa trèo qua tường, chỉ thấy trong nhà có một đứa trẻ con đang quét sân, thấy hắn thì giật mình thét lên một tiếng chói tai.
- Ai đó? – Trong phòng có người trầm giọng quát lên.
Lý Liên Hoa quấn một cái khăn vuông che đi nửa khuôn mặt, đè giọng xuống:
- Bớt nói nhảm đi! Đưa hết vàng bạc châu báu, mấy thứ giấu dưới đáy rương trong nhà các ngươi cho lão tử!
Đứa trẻ kia thấy hắn hung hãn, bị doạ tới mức hồn bay phách tán.
- Lão gia! Lão gia! Có cướp! Có phi tặc! – Rồi chạy thẳng vào trong nhà.
Lý Liên Hoa không mang theo binh khí, hắn tiện tay vác một thanh đao bổ củi trong sân, “a” một tiếng lấy hơi rồi bổ đao xuống. Ánh đao sáng loáng, hai cái bàn đá nối liên trong sân nứt đôi, đổ xuống ầm ầm. Một đao bổ đôi hai bàn, Lý Liên Hoa thở hồng hộc nhưng vẫn dùng cái giọng khan đặc gào lên giận dữ:
- Bà nó chứ! Cứ giả chết cho lão tử đi, hôm nay không có tiền thì nạp mạng ra đây!
Nói đoạn hắn nâng thanh đao bổ củi lên xông vào trong. Đúng vào lúc hắn định xông vào thì có một vật bay ra từ trong nhà. Vật đó nhỏ như con ruồi, loáng thoáng có cả tiếng vù vù của ruồi. Lý Liên Hoa lắc đao bổ củi, chặn cái thứ nhỏ xíu ấy lại, chợt nghe thấy một tiếng “tang” vang lên, đao bổ củi gãy từ bên trong, vật kia rơi xuống đất. Đó là một phi đao bốn lưỡi cực mảnh cực nhỏ, dài không quá một tấc nhưng lại toả ra hơi lạnh khắp bốn phía. Rõ rang là một món ám khí hiếm thấy.
- Từ Tượng Thah Dăng Đao! – Lý Liên Hoà nhìn thấy phi đao, hạ cổ tay xuống, thu đao bổ cũi đã gãy đôi lại. – Ngươi…
Người trong nhà khoác trường bào màu đen với bộ râu dài, chậm rãi bước ra. Đó là một người trung niên thân hình cao lớn, uy nghi lẫm liệt, chính là Lưu Khả Hoà. Ánh mắt không biến sắc, chẳng hề kinh ngạc trước vị khách không mời mà xông vào cửa này, cũng không tức giận, y chỉ thờ ơ nói:
- Biết được Tứ Tượng Thanh Dăng Đao, không phải hạng tầm thường.
- Năm xưa đứng đầu Kim Loan Minh có ba vương, “Viêm Đế Bạch Vương”, “Tứ Tượng Thanh Tôn”, “Diêm La Tầm Mệnh”, ngươi… - Lý Liên Hoa nhìn Lưu Khả Hoà. – Trong trận chiến xưa, “Viêm Đế Bạch Vương” bị bắt, “Diêm La Tầm Mệnh” thì chết, “Tứ Tượng Thanh Tôn” mai danh ẩn tích, không ngờ ngươi lại làm quan trong triều.
Trong mắt Lưu Khả Hoà lướt qua một tia kinh ngạc rất nhạt.
- Ngươi là kẻ nào?
Lý Liên Hoa không đáp, Lưu Khả Hoà chậm rãi nói:
- Ta vốn xuất thân trong nhà làm quan, “Tứ Tượng Thanh Tôn” chẳng qua chỉ là một giấc mộng niên thiếu. Ngươi là kẻ nào? Người biết đến Tứ Tượng Thanh Dăng Đao, trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Năm đó “Tứ Tượng Thanh Tôn” hành tung thần bí, mặc dù nổi danh nhưng lại không có chút vết nhơ nào. – Lý Liên Hoa khẽ thở dài. – Ngươi không phải hạng người đại gian đại ác, giết Lý Phi xuất phát từ bất đắc dĩ, giết Thượng Hưng Hành là đề phòng chuyện chưa xảy ra, nhưng vì sao ngươi lại giết Vương công công? – Hắn nhìn Lưu Khả Hoà, ánh mắt rất bình tĩnh. – Ông ta vô tội, người biết mà.
Lưu Khả Hoà lãnh đạm nói:
- Thắng được đao trong tay ta, ta sẽ trả lời ngươi mọi nghi vấn.
Lý Liên Hoa đặt thanh đao bổ củi xuống.
- Ta không có binh khí.
Con ngươi Lưu Khả Hoà hơi co lại.
- Ngươi dùng binh khí gì?
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Kiếm.
Lưu Khả Hoà nói:
- Đồng nhi, mang kiếm lên!
Đứa trẻ ban đầu bị Lý Liên Hoa doạ sợ chết khiếp rụt rè đưa lên một thanh kiếm, Lý Liên Hoa nhận lấy trường kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.
- Sau khi ta thắng ngươi, ngươi tự trói hai tay lại, trả lời Hoàng thượng tất cả nghi vấn đi.
Lưu Khả Hoà cười nhạt.
- Khẩu khí lớn thật.
Lý Liên Hoa cầm kiếm trên tay, trên mặt mặc dù có khăn che nhưng vẫn nhìn thấy hắn mỉm cười.
- Nếu không thắng được ngươi, ta sẽ trả lời ngươi mọi nghi vấn.
Mắt Lưu Khả Hoà nhá lên.
- Hả?
Lý Liên Hoa nói:
- Bao gồm cả nơi ở của người đã dạy ngươi Tứ Tượng Thanh Dăng Đao năm đó.
Lưu Khả Hoà sững người, ánh mắt rực lên.
- Ngươi biết nơi ở của Vân Nương?
Lý Liên Hoa gật đầu, nhanh nhẹn nói:
- Đến đi.
Tay áo của Lưu Khả Hoà không có gió vẫn tung bay, trên mặt y bỗng hiện lên sát khí. Lý Liên Hoa đưa kiếm lên trước, gió nhẹ khẽ thổi. Lưu Khả Hoà đánh ra ba điểm nho nhỏ màu đen từ trong tay áo. Lưỡi kiếm của Lý Liên Hoa rung nhẹ, thấy thân kiếm dội lên ba tiếng “keng keng keng”, bắn ra ba thanh Tứ Tượng Thanh Dăng Đao. Ánh kiếm chập chờn, toát lên hơi thở tựa hoa sen, mặc dù đẹp mắt nhưng cuối cùng vẫn không kịp vung kiếm đánh ra một đòn vững chắc, một thanh Tứ Tượng Thanh Dăng Đao lướt qua, suýt chút nữa đã rạch một đường máu trên khuôn mặt hắn. Lưu Khả Hoà không hiếu chiến, y hét lớn một tiếng rồi phi ra mười chấm đen, đồng thời lật tay trái, một thanh loan đao cong như vầng trăng loé lên trong tay áo, ánh đao chảy trôi như dòng nước, cắt nhanh qua cổ Lý Liên Hoa.
Y nhìn ra Lý Liên hoa không đủ nội tức, kiếm pháp có tốt đến mấy cũng cần phải có nội tức mạnh mẽ mới có sức đả thương người khác, phi ra mười Tứ Tượng Thanh Dăng Đao là đủ để khiến hắn luống cuống tay chân, một nhát dao rạch cổ này tuyệt đối khó có thể thất thủ! Một đao rạch cổ này của y năm đó cũng có mọt cái tên trong giang hồ, đó là “Thập Tinh Nhất Đao Trảm”. Những người chết dưới nhát đao này cũng rất nổi danh, y dùng một đao này đẻ giết Lý Liên Hoa cũng là lời khen ngợi việc hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra được Tứ Tượng Thanh Dăng Đao.
Keng… vù…
Một tiếng rung mạnh mẽ liên tiếp vang lên. Lưu Khả Hoà hướng một đao ra trước, đột nhiên biến sắc… Chỉ thấy lưỡi kiếm của Lý Liên Hoa chém ra tựa mây trôi nước chảy, một kiếm uốn lượn cắt ngang giống như một nhà thơ đã viết nên phong cảnh dòng song dài trong cuốn sách nọ, trong chớp mắt nhát kiếm đó đã liên tục chém vào Thập Tinh! Mười Tứ Tượng Thanh Dăng Đao bắn ra mười hướng khác nhau, cao thấp không đồng đều, mạnh yếu bất đồng. Kiếm vẫn trên tay Lý Liên Hoa, sao có thể một kiếm chém đủ Thập Tinh chứ? Tiếng kiếm kêu lên giống như trước khi chém hết Thập Tinh, hắn không hề rảnh rỗi chút nào. Lưu Khả Hoà cảm thấy sợ hãi, thế này chỉ có một khả năng!
Một kiếm đó của hắn chém Nhị Tinh nhanh hơn chém Nhất Tinh một chút, chém Tam Tinh lại nhanh hơn chém Nhị Tinh một chút, nhát kiếm càng lúc càng nhanh. Khi hắn chém rơi Thập Tinh thì không biết kiếm đã nhanh đến cơ nào rồi, có thể khiến cho âm thanh va chạm vừa rồi nghe giống như một trường âm, tốc độ nhanh trong nháy mắt, vừa không thấy được đầu đuôi vừa không nhìn rõ tay chân.
Một kiếm trường thư, trôi qua từa phù vân.
Nội tức người này mặc dù yếu nhưng tuyệt đối không đơn giản! Sau cơn sợ hãi, Lưu Khả Hoà liền bắt đầu thấy hối hận, nhưng người đã lao ra, không thể quay lại được nữa. Y đành gia tăng lực đạo trên tay, biết cắt thành bổ, xuất ra mười phần công lực quyết tâm giết chết Lý Liên Hoa!
- Tên Liên Hoa chết tiệt kia! – Cách đó không xa một tiếng hô kinh hãi vang lên, có người đang điên cuồng gào thét. – Cửu Thiên Long Vân Nhất Tiết Khai…
Lưu Khả Hoà đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận cuồng phong. Thanh đao trong tay chưa kịp chém xuống cổ Lý Liên Hoa thì chưởng lực kinh người kia đã ập vào lưng y. Trong lúc vội vàng y quay lại đánh trả, “thịch” một tiếng, khoé miệng Lưu Khả Hoà chảy máu. Người đến ồ lên.
- Lợi hại thật!
Lý Liên Hoa sớm đã tránh xa ra lúc người kia đến. Phương Đa Bệnh đứng trên mái hiên, không nhìn thấy được một kiếm chém Thập Tinh kia của Lý Liên Hoa.
- Bản công tử mà đến chậm một bước thì vừa vặn được nhìn thấy ngươi phơi thây ngoài đường rồi.
Lý Liên Hoa thở dốc, chợt thấy Dương Vân Xuân và Lưu Khả Hoà đang đấu với nhau. Mặc dù Lưu Khả Hoà bị thương nhưng ám khí lại rất lợi hại. Dương Vân Xuân rõ ràng chưa từng gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, xem chừng hơi căng thẳng, mặc dù đã rút kiếm ra nhưng vẫn chưa thi triển được. Phương Đa Bẹnh nhìn một lúc rồi lắc đầu.
- Vị Dương đại nhân này còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm giang hồ, kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch cũng không nhiều, mặc dù võ công cao cường nhưng lại chẳng biết sử dụng, ngộ nhỡ…
Y nhìn sang Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa nghiêm nghị đáp:
- Ngộ nhỡ Dương đại nhân ra tay mạnh quá, Lưu Khả Hoà chết rồi thì phải tự nhận tội với Hoàng thượng, việc đó cũng rất đáng sợ.
Phương Đa Bệnh sững người, sau đó bừng bừng nổi giận.
- Ngươi…
Đột nhiên một tiếng gào rít sắc lẹm vang lên, bên trong Lưu phủ xuất hiện một ánh đao, đánh thẳng xuống Dương Vân Xuân với tốc độ sét đánh! Phương Đa Bệnh còn chưa kịp nói xong chữ “Ngươi” thì nhìn thấy ánh đao bổ xuống. Y còn chưa kịp phản ứng đã thấy bên cạnh loáng lên, giống như giữa ban ngày ban mặt có một vầng trăng rơi xuống, một ánh kiếm lướt qua, trong chớp mắt vút qua một trận tuyết tựa cát sa mạc.
Một tiếng “tang” khẽ vang lên.
Luồng sát khi không quá nồng đậm, bầu trời ảm đạm, bốn phía xung quanh lả tả rơi xuống một trận mưa đầy bang châm. Đao chạm vào da thịt liền thấy đau nhói, kiếm khí hữu hình giống như những cây châm, đâm thẳng vào tim phổi cốt tuỷ của con người, lạnh lẽo đến thấu xương. Sau khi nói được chữ “Ngươi” kia, Phương Đa Bệnh không thốt ra nổi nửa chữ nào khác. Dương Vân Xuân một kiếm kề lên cổ Lưu Khả Hoà, sau đó Lưu Khả Hoà không vùng vẫy nữa, Dương Vân Xuân cũng không mảy may động đậy.
Từng đao từng kiếm như những mũi kim vụn rơi trên đỉnh đầu. Cảm giác sắc bén chạm vào áo vào tóc. Y phục được gột sạch, mặc dù đau… nhưng lại rất sảng khoái.
Người cầm đao là một nữ tử áo đỏ đeo khăn che mặt, không lộ ra chút da thịt nào, đứng trên nóc nhà, mái tóc dài bay nhẹ, vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ yêu kiều của nàng. Người cầm kiếm là Lý Liên Hoa. Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, mặc dù mới qua chốc lát nhưng cứ ngỡ như đã ngàn vạn năm.
- Ha ha…
Nữ tử áo đỏ do dự rất lâu. Một đao hụt hẫng nhưng lại không tức giận, khuôn mặt đeo mạng như đang mỉm cười yêu kiều với Lý Liên Hoa, nàng quay người nhẹ nhàng rời đi. Phương Đa Bệnh thẫn thờ nhìn Lý Liên Hoa buông kiếm xuống, thở dài thườn thượt. Dương Vân Xuân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sáng đến vô cùng.
- Kiếm hay!
Lý Liên Hoa cười khổ, Phương Đa Bệnh vẫn thẫn thờ, giống như y hoàn toàn không quen biết người trước mắt. Lý Liên Hoa thở dài, quay sang nhìn y, lẩm bẩm:
- Ta đã nói là thanh Thiếu Sư ấy là do ta thi triển một chiêu kiếm kinh thế hãi tục, xuất chúng át người, độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu để dánh bại Phong Khánh, Bạch Thiên Lý kính nể ta tới nỗi phục đầu sát đất, hai tay dâng thanh kiếm này lên… Thế mà ngươi lại không tin cơ đấy.
Con ngươi Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng hiện lên vẻ giận dữ, y khẽ mấp máy.
- Người… ngươi…
Lý Liên Hoa chống trường kiếm xuống đất.
- Khụ khụ…
Hắn như sắp thổ huyết, tiện tay giật cái khăn trên mặt xuống lau. Phương Đa Bệnh ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng cũng đi qua đó.
- Ngươi… ngươi…
Dương Vân Xuân điểm toàn bộ đại huyệt trên người Lưu Khả Hoà, tra kiếm vào vỏ để rảnh tay đỡ Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa cười với Dương Vân Xuân rồi đi thẳng đến chỗ Lưu Khả Hoà. Lưu Khả Hoà lúc này đang đối diện Lý Liên Hoa, một kích đao kiếm lúc nãy y nhìn thấy rất rõ, giờ này không nói tiếng nào. Chợt thấy Lý Liên Hoa cúi người, khẽ nói bên tai y:
- “Ngọc Điệp Tiên Tử” Uyển Vân Nương, mười năm trước đã chết dưới kiếm của ta.
Lưu Khả Hoà mặt không biểu cảm, sau giây lát, y gật đầu.
- Ngươi thắng rồi.
Lý Liên Hoa mỉm cười, cũng gật đầu rồi lại lắc đầu. Vào lúc này Phương Đa Bệnh bỗng nhận ra, y hét lên:
- Tên Liên Hoa chết tiệt kia!
Lý Liên Hoa rụt cổ, quay lại nhìn. Mặt mày thái độ Phương Đa Bệnh có thể nói là rất đặc sắc: sợ hãi, nghi ngờ, hung phấn, mong chờ, tò mò, mê hoặc, vân vân, rất nhiều màu sắc sặc sỡ. Lý Liên Hoa cực kì thích thú nhìn sắc mặt y, càng lúc càng bội phụ sự biến đổi trên khuôn mặt Phương Đa Bệnh. Hắn hiếm khi lên tiếng khen ngợi:
- Sao ngươi lại có thể thể hiện cùng lúc nhiều thái độ như vậy nhỉ…?
Phương Đa Bệnh túm lấy hắn lay thật mạnh.
- Tên Liên Hoa chết tiệt này! Một kiếm đó, một kiếm đó ngươi học được từ đâu hả? Ngươi học lén nó từ đâu hả? Ngươi đã xem trộm kiếm phổ gì vậy? Ngươi chưa luyện thành thục phải không? Mau giao cuốn kiếm phổ đó ra đây, để lão tử luyện xem nào! Mau mau mau…
- Từ… từ từ đã…
Lý Liên Hoa bị y túm lấy lắc lư đến chóng cả mặt, khoé miệng ri ri máu, kế đó hắn ngã nhào lên người Phương Đa Bệnh, không dậy nổi nữa.
- Liên Hoa chết tiệt? – Người trong tay đột nhiên hôn mê, Phương Đa Bệnh đờ đẫn. Y kinh hãi, càng ra sức lắc mạnh. – Liên Hoa chết giẫm kia?
Dương Vân Xuân đi đến bắt mạch.
- Không sao, chẳng qua hắn chỉ bị cạn kiệt nội lực, bị thương đến chân nguyên, thế nên khí huyết rối loạn, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi.
Phương Đa Bệnh vội vàng đưa tay sờ loạn trong người, cuối cùng cũng tìm ra một cái bình ngọc. Trong cái bình đó có đựng thánh dược trị thương Thiên Nguyên Tử bổ sung chân nguyên, củng cố căn cốt của Phương thị, nghe nói thuốc này là do một vị Nguyên lão mê mẩn kì nghệ của Phương gia chế tạo, vô cùng quý giá. Phương Đa Bệnh đỡ Lý Liên Hoa dậy, bất chấp tất cả đổ hết vào miệng hắn.
- Khụ khụ khụ…
Cái người “hôn mê” dưới đất đột nhiên than thở:
Ta chỉ muốn ngủ một giấc thôi chứ có phải đói gì đâu, cho dù ngươi không muốn ta ngủ chết đi thì cũng đừng làm ta nghẹn chết chứ…
Phương Đa Bệnh thẫn thờ, Dương Vân Xuân thì ha ha cười lớn. Sau đó Phương Đa Bệnh đùng đùng nổi giận.
- Tên-chết-tiệt-này!
Người “hôn mê” nhảy bật dậy, ôm đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã mất tăm mất hút.
Nghe nói sau khi Lưu Khả Hoà theo Phương Đa Bệnh và Dương Vân Xuân quay về diện thánh, quả nhiên đã thành thật khai báo, những gì y khai không khác so với những điều Lý Liên Hoa nói là mấy. Sau khi nghe xong, Hoành Chuỷ đã ban cho y một ly Hạc Đỉnh Hồng. Lưu Khả Hoà cũng rất thẳng thắn, y uống cạn thuốc độc tự sát tại điện.
Đêm hôm đó, Hoành Chuỷ theo lời hẹn, di giá đến điện Cảnh Đức xem “Bạch Hổ đại vương”. Lý Liên Hoa thay một bộ đạo bào rộng thùng thình, giả bộ chải đầu kiểu đạo sĩ, bày pháp đàn trong điện Cảnh Đức. Ngự giá của Hoành Chuỷ đến, đi cùng có mười mấy thị vệ thân cận. Lý Liên Hoax in Hoành Chuỷ cho họ lui ra xung quanh, Hoành Chuỷ cũng làm theo. Trong vườn hoa, chỉ còn lại Lục Nhất Pháp Sư pháp lực cao cường, Phương Đa Bệnh cùng với một đệ tử của Lục Nhất Pháp Sư. Vị đệ tử này vừa trắng hồng vừa béo, đúng là Thiệu Tiểu Ngũ đã ngủ trong đại lao mấy ngày nay. Lại thấy hôm nay trên pháp đàn không phải đặt ba mặn ba chay hay là hoa quả bánh ngọt gì nữa, mà là hai con gà sống, hai con vị sống, nửa con sơn dương máu chảy ri ri, một đĩa nội tạng lợn được dây thừng buộc lại.
Mùi tanh củ máu gà vịt bay đi rất xa, khiến người ta buồn nôn. Lý Liên Hoa mời mọi người nấp vào trong rừng, nín lặng chờ đợi.
Qua thời gian một nén hương, trong đình viện xuất hiện một con hồ ly nhỏ, nó cắn nội tạng rồi nhanh chóng chạy đi, ba người Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh, Thiệu Tiểu Ngũ không khỏi cùng lúc nhớ đến “Hồ ly tinh ngàn năm”. Chưa được bao lâu, một đám lông vàng khác lắc lư trong bụi cỏ, nhảy lên pháp đàn, đúng là con “Hồ ly tinh ngàn năm” kia! Cái mũi chó của nó ngửi đi ngửi lại, nhưng lại chẳng ăn gì cả. Phương Đa Bệnh biết cái thứ chết tiệt đó thích ăn đồ chín, trên nàn toàn máu tươi chẳng trách nó không thích, cũng có khẩu vị thật!
“Hồ ly tinh ngàn năm” nhảy lên pháp đàn không lâu, hai tai nó bỗng nhiên dựng lên. Nó cảnh giác nhìn xung quanh, ngay sau đó quay người lại, nhìn một nơi rồi hạ thấp người xuống, gầm gừ khe khẽ. Mấy người Lý Liên Hoa lại càng nín thin, đến cả Hoành Chuỷ cũng biết… Nó đến rồi.
Chưa thấy trong bụi cỏ có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy tiếng lá cây khẽ vang lên xào xạc, có thứ gì đó rất to lớn nhá lên giữa những chạc cây, rơi xuống đất. Mọi người vừa nhìn thấy thứ đó thì đều không khỏi lạnh sống lưng.
Đây là cái quái gì vậy!
Thứ đó ở dưới nước có mặc y phục, trong y phục loáng thoáng có nhét thứ gì đó thối rữa căn phồng. tứ chi chạm đất, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nó vừa xuất hiện ddã mang theo một mùi hôi rất kinh khủng.
- Đây… - Hoành Chuỷ buột miệng. – Đây là cái gì?
Lý Liên Hoa nhặt một cục đá ném ra. Thứ kia đang đứng đối đầu với “hồ ly tinh ngàn năm”, bị viên đá cảu hắn bắn trúng thì đột nhiên quay người lại, cảnh giác đề phòng rồi định quay người bỏ đi. Lại thấy trên tường thò ra một cánh tay vừa trắng vừa béo, nhấc bổng nó lên không, cái tay còn lại của người đó bịt mũi lại, khó chịu nói:
- Ta đã nhìn thấy mèo rừng, nhưng chưa từng thấy con mèo rừng nào thối đến vậy.
- Mèo rừng? – Hoành Chuỷ kinh ngạc. cái thứ kì lạ đáng sợ đó chỉ là một con mèo rừng thôi sao?
Thiệu Tiểu Ngũ nhấc con “yêu quái” đến chỗ Hoàng Chuỷ, Phương Đa Bệnh chạy lại xem xét. Mọi người cẩn thận nhìn lại, ai nấy đều bịt mũi tránh xa, Thiệu Tiẻu ngũ kêu khổ không thôi.
Thì ra không phải là một con mèo rừng, mà là hai con mèo rừng
Mèo rừng lớn hơn mèo nhà rất nhiều, to hơn chó núi bình thường một chút, tay chân nhanh nhẹn, có thể tấn công lợn rừng và linh dương, ban ngày thì trốn, ban đêm mới ra ngoài. Để giả thần giả quỷ, Lưu Khả Hoà đã giương Đông kích Tây, bắt hai con mèo rừng rồi trói cổ chúng lại với nhau, sau đó khoác lên người bọn chúng một váy. Cứ như vậy đã tạo ra được một con quái vật có cái đầu dài, hình dạng như người nhưng tứ chi lại vặn vẹo, không ngừng uốn éo, đi lại nhưng lại nhanh như gió.
Phương Đa Bệnh chọt hiểu chuyện. Đêm đó y phát hiện có người đi qua nóc phòng mình, thực ra không phải người mà là hai con mèo rừng này đã nhảy qua nóc phòng y. Chẳng trách y lại không phát hiện ra hơi thở người, nhưng kẻ lấy trộm cuốn sổ trong phòng y là ai?
- Đêm Lỗ Phương bị điên, ta đoán Lưu Khả Hoà đã bỏ thứ gì đó mà mèo rừng thích ăn trong phòng của Lỗ Phương, sau đó thả con quái vật này ra ngoài. Trong lúc thứ đó đến phòng của Lỗ Phương thì đã đi qua nóc phòng của ngươi. – Lý Liên Hoa nói. – Ngươi nhảy lên nóc phòng kiểm tra, quả nhiên đêm đó vừa vặn Vương công công đi qua phòng ngươi, hắn đã nhìn thấy cuốn “Cực Lạc Tháp”.
- Vì vậy hắn đã vào phòng lấy đi? – Phương Đa Bệnh hiểu ta. – Cuốn sổ đó hắn là do Vương công công giúp Lưu Khả Hoà tìm thấy. Để lưu lại mảnh giấy, Lưu Khả Hoà đã mang cuốn sổ đó ra, nó vốn được giấu trong phòng ta nhưng lại bị ta tìm được. Vương công công vừa vặn nhìn thấy nên đã lấy nó đi rồi trả lại phủ Nội vụ.
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Sau đó cái thứ quái dị kia đi đến chỗ Lỗ Phương, không biết bị Lỗ Phương nhìn thành cái gì rồi hắn sợ phát điên luôn. – Phương Đa Bệnh nhìn cái thứ kì quái kia. Nếu y có chuyện gì thẹn với lòng, nửa đêm nhìn thấy thứ này thì đúng là sẽ bị doạ điên thật. – Thứ này đúng là nơi đáng sợ.
- Ta đoán đôi mèo rừng này đã bị Lưu Khả Hoà bắt được rất lâu rồi, cổ của bọn chúng bị trói lại, rất khó ăn uống, chắc chắn là đã đói rỗng ruột. – Lý Liên Hoa than thở. – Vậy nên Lưu Khả Hoà giết Lý Phi rồi treo ngược hắn lên lấy máu, thứ này ngửi thấy mùi máu tanh nên chạy qua, đáng tiếc nó nhìn thấy mà lại không ăn được.
Hoành Chuỷ không nhịn được, chỉ vào thứ kia.
- Chẳng lẽ bọn chúng… bọn chúng đã ăn thịt Vương công công?
- Hoàng thượng để Vương công công và Lưu Khả Hoà cùng giám sát mấy người Lỗ Phương, Lưu Khả Hoà ngoài sáng, Vương công công trong tối. Mặc dù Vương công công không thường xuyên xuất hiện nhưng đêm tối thỉnh thoảng cũng đến dò xét. – Lý Liên Hoa nói tiếp. – Mèo rừng là loại sinh vật đi một mình, Lưu Khả Hoà lại trói hai con lại với nhau, đặc biệt hai con này đều là đực. Từ ngày bị trói cổ với nhau, hai con mèo rừng này đã liên tục tranh giành, cho đến khi một con chết đi… - Hắn chỉ vào đống thối rữa trong bộ váy rách tả tơi. – Đó chính là con bị chết.
Hoành Chuỷ nhìn thứ bốc ra mùi thối khủng khiếp, không chịu được phải dời tầm mắt đi.
- Sau khi có một con chết, vòng cổ được thả lỏng, con còn lại có thể ăn uống. Vương A Bảo đêm khuya đến điện Cảnh Đức, phát hiện ra chân tướng con “quái vật” kia, vậy nên Lưu Khả Hoà đã giết hắn làm mồi cho mèo rừng.
- Không sai, Lưu Khả Hoà giả thần giả quỷ, còn từng đeo mặt nạ cho nó, thả vào Hoàng cung…
Lý Liên Hoa nói được một nửa thì đột nhiên đờ đẫn… Hắn nghĩ rằng chuyện này chưa chắc đã là do Lưu Khả Hoà làm. Tàn nhẫn, méo mò như vậy, còn mang theo một bộ váy nữ và một mặt nạ kì dị. Việc này giống sở thích của một người.
Giác Lệ Tiếu.
- Mau cắt những thứ trên người nó đi, mau chóng phóng sinh đi. – Hoành Chuỷ không muốn nghe thêm bất kì chi tiết nào liên quan đến việc Lưu Khả Hoà giết người nữa, ngài ngẩng đầu lên thở dài. – Phương Đa Bệnh.
- Có thảo dân.
Phương Đa Bệnh tim đập thình thịch, không biết có phải vị Hoàng đế này muốn giết người diệt khẩu không. Vừa hay ngài đã ban chết cho Lưu Khả Hoà, chi bằng cũng ban chết cho cả nhà Phương gia, vậy chuyện của trăm năm trước sẽ chẳng còn ai biết nữa.
- Có lẽ trẫm… có thể không phải là huyết mạch của Thái tổ. – Hoành Chuỷ ngước nhìn ánh trăng. – Nhưng trẫm là một Hoàng đế tốt.
Phương Đa Bệnh vội vàng nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
- Trẫm muốn gả Công chúa cho ngươi, ngươi có đồng ý không? – Hoành Chuỷ đột nhiên hỏi.
Phương Đa Bệnh bỗng ngẩn người. Đây chẳng lẽ chính là hoà thân? Từ giờ Phương đại thiếu y và Hoàng đế có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chiu. Hoành Chuỷ chậm rãi nhắm mắt lại.
- Ngươi có chính khí lẫm liệt của Phương ái khanh, cũng không ngại khó khăn ngại khổ, trước sống chết vẫn vô cùng thản nhiên. – Ngài khẽ than thở. – Không làm xấu mặt Chiêu Linh Công chúa.
Phương Đa Bệnh đờ đẫn đứng nhìn, y sớm đã tính đến việc hôm nay không bắt sống được Lưu Khả Hoà thì sẽ điểm huyệt đạo của lão từ nhà mình rồi đưa ông cao chạy xa bay, còn về phần “trước sống chết vẫn vô cùng thản nhiên” thì lại không thể để Hoành Chuỷ biết.
- Cái này…
Bên tai đột nhiên có người truyền âm đến:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Phương Đa Bệnh lập tức không suy nghĩ nói theo:
- Tạ ơn Hoàng thượng…
Mấy chữ này vừa nói ra, Phương Đa Bệnh bỗng trơ ra như phỗng. Thiệu Tiếu Ngũ ha ha cười lớn, y ôm quyền nói với Phương Đa Bệnh:
- Chúc mừng, chúc mừng.
Phương Đa Bệnh ngượng ngùng xấu hổ, nhớ đến dung nhan xinh đẹp, đôi má lúm như hoa của Công chúa, trong lòng cũng rất vui vẻ nhưng cũng thấy hoang mang không nói nên lời.
- A… ha ha ha ha ha ha…
Y liếc xéo nhìn Lý Liên Hoa, chỉ thấy Lý Liên Hoa đang mỉm cười đứng bên cạnh, thái độ vô cùng thích thú. Đúng là không giống đang cười nhạo y. Phương Đa Bệnh nhìn thêm cái nữa, trong lòng từ từ bình tĩnh lại, sau đó cũng vui vẻ hẳn lên. Dù sao có thể lấy một Công chúa xinh đẹp làm thê tử, đó là ước mơ suốt đời của tất cả nam nhân.
Một tháng sau, khắp nơi vui mừng.
Hoàng thượng ban hôn, gả Chiêu Linh Công chúa cho con trai Thượng thư Hộ bộ Phương Tắc Sĩ – Phương Đa Bệnh làm thê tử. Phương Đa Bệnh được phong tước hiệu, thưởng một toà Lương phủ, ngàn lượng vàng bạc, gấm vóc tơ lụa mấy trăm xấp, vô số châu báu hiếm có trên đời.