Nơi Lý Liên Hoa muốn đến xem là căn nhà ngày trước của Nghiêm gia ở bên cạnh “cái hố”, nhưng tòa nhà vô cùng giàu có ngày xưa sớm đã sụp đổ, hoàn toàn thay đổi. Một gian phòng đổ sụp trong đó lại nhàn nhạt tỏa ra nhang khói, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh gạt những mảnh vụn ra nhìn, bên trong có một lò hơi rất lớn, có chút sắt nóng chảy vẫn đang chuyển động bên trong, kỳ lạ ở chỗ dưới lò lại không có củi lửa. Lý Liên Hoa nói:
- Thì ra lò này tương thông với “cái hố”, lão ta lợi dụng độc khí trong “cái hố” để nung lò làm nóng chảy sắt, quả nhiên là một cách thông minh. Ngày đó mũi tên bắn chết Hắc Tất Suất cũng là bắn ra từ cái lò này. Chỉ cần cho một mũi tên sắt vào, đóng cửa thông hơi này lại, để mũi tên sắt chỉ vào cửa động nơi có độc khí bay vào… Có lẽ cũng chính là cái hang không biết do Ngưu Đầu hay Mã Diện đào, sau đó lửa trong lò cháy hết, khí nóng đốt ra không cách nào tỏa ra được sẽ kích bắn mũi tên, trúng Hắc Tất Suất. – Hắn lẩm bẩm. – Chẳng trách khí độc bên dưới không hề đặc, thì ra đều bị lò nung sắt này đốt hết rồi. Diêm La Vương mặc dù đã chịu thiệt thòi bởi Phỉ Thúy Lục nhưng cũng có tài sử dụng, may mắn võ công bị mất hoàn toàn, nếu không, nếu không… chuyện sẽ vô cùng đáng sợ…
- Liên Hoa chết tiệt, chỗ này có một cuốn sách này! – Lúc Lý Liên Hoa tự lẩm bẩm thì Phương Đa Bệnh nhặt một cuốn sách nhỏ màu vàng bị lật đến nát cả ra ở bên cạnh lò nung sắt, bên trong vẽ đầy hình minh họa. – Đây không phải Hoàng Tuyền Chân Kinh gì đó chứ? Sao lại đặt ở đây nướng cá khô vậy?
Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng, giống như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
- Không phải nó chứ? Hoàng Tuyền Chân Kinh được xếp hạng một trong những cuốn võ công thần bí nhất trong giang hồ, ta nghĩ hẳn phải được bọc bìa gấm vàng, hộp gỗ đàn hương, chữ đề sơn vàng, được cất giấu thỏa đáng, ngàn vạn lần không thể đặt ở đây được.
Phương Đa Bệnh trừng mắt nói:
- Sao ngươi biết nó có bọc bìa gấm vàng, hộp gỗ đàn hương…?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Theo suy đoán thông thường, hẳn là phải có.
Phương Đa Bệnh nói:
- Nói linh ta linh tinh…
Lý Liên Hoa nhặt cuốn sách nhỏ màu vàng đó lên.
- Cuốn sách này bút tích viết xấu như vậy, giấy thì tệ như này, nhất là hình người lại vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo thế này, có lẽ không phải Hoàng Tuyền Chân Kinh. Nghĩ xem, Hoàng Tuyền Chân Kinh khó có được như thế nào, làm sao có thể có hình thù như thế này chứ?
Phương Đa Bệnh nói:
- Việc này cũng có lý, nhưng mà…
Lý Liên Hoa giơ cánh tay lên, mỉm cười nói:
- Nếu đây không phải Hoàng Tuyền Chân Kinh, tại sao ngươi và ta phải quan tâm nó là cái gì chứ?
“Bịch” một tiếng, cuốn sách đó vẽ một đường cong trên đầu Lý Liên Hoa, rơi thẳng vào trong lò nung sắt, lửa bùng lên phừng phừng. Phương Đa Bệnh “ai chà” một tiếng, y đã nghĩ cuốn sách này đến tám chín phần chính là Hoàng Tuyền Chân Kinh, tên Lý điên kia lại khăng khăng nói không phải, bây giờ thì thiêu rụi nó rồi! Lý Liên Hoa ném sách vào lửa, không thèm liếc đến một cái.
- Áp giải Nghiêm Thanh Điền giao cho Hoa Như Tuyết vẫn quan trọng hơn, ngươi và ta nên khởi hành sớm một chút.
Phương Đa Bệnh liên tục gật đầu, cùng rời đi với Lý Liên Hoa. Sau khi hai người đi, cuốn sách nhỏ màu vàng kia dần dần bị lửa thiêu hủy, trong ngọn lửa, trên mỗi trang tàn tro đều hiện lên rõ ràng bốn chữ lớn: Hoàng Tuyền Chân Kinh.