- Hiểu cái gì chứ? – Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa. – Chẳng lẽ ngươi nghe ra được tên hung thủ đã bắn chết Hắc Tất Suất sao? Chẳng lẽ còn có thể nghe ra được chuyện vì sao Nghiêm phu nhân muốn giết Nghiêm Thanh Điền mấy chục năm trước sao?
Trong lòng y chẳng tin như vậy chút nào, mặc dù Lý Liên Hoa đích thực cũng hơi hơi thông minh nhưng căn cứ theo những gì Dư Mang nói thì vụ án này thực sự quá đơn giản nên lại khó bề phân biệt, huống hồ làm sao biết được câu nào trong tập hồ sơ kia là thật, câu nào là nói lung tung? Lý Liên Hoa xòe bàn tay, hắn nhìn “vết thương” trong lòng bàn tay mình với vẻ thương tiếc.
- Ta chẳng nghe ra được gì, ta chỉ nghe thấy Nghiêm gia họ Nghiêm, Diêm La Vương thì mang họ Diêm(*).
(*) Ở đây tác giả chơi chữ, chữ Nghiêm trong tiếng Hán (严)đồng âm khác nghĩa với chữ Diêm (阎 ), cả hai cùng đọc là ‘yán’.
Phương Đa Bệnh sững người.
- Ngươi nói… Bạch Thủy Viên của Nghiêm gia chính là Hoàng Tuyền Phủ? Nghiêm Thanh Điền chính là Diêm La Vương?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nếu như Nghiêm Thanh Điền chính là Diêm La Vương, vậy thì hắn phải có một thân võ công tuyệt thế, làm sao lại chết dưới đao của phu nhân mình được? Chẳng lẽ võ công của phu nhân hắn còn cao hơn hắn sao?
Phương Đa Bệnh lại sững sờ.
- Cái này… cái này… từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà… không cẩn thận là chết dưới tay người đẹp, chuyện này có mà.
- Đây là nghi vấn thứ nhất. – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Bỏ qua chuyện vì sao Nghiêm Thanh Điền lại chết dưới đao của Nghiêm phu nhân, vậy người cùng chết với Ngưu Đầu Mã Diện trong “cái hố” kia là ai đây?
Phương Đa Bệnh “ha” lên một tiếng.
- Trong hai người này, nhất định có một người là Diêm La Vương.
Lý Liên Hoa dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Phương Đa Bệnh, hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
- Đó là nghi vấn thứ hai. Lại bỏ qua nghi vấn về cái chết của Nghiêm Thanh Điền và thân phận của cái xác kia, A Hoàng bị mất tích trong “cái hố” tại sao lại chết đuối trong con sông ở huyện Ngũ Nguyên?
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
- Thế làm sao ngươi biết hắn sẽ không bị kích động, bị dọa đến phát điên rồi tự nhảy xuống sông chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Đó là nghi vấn thứ ba. Nghi vấn cuối cùng, thứ gì đã bắn chết Hắc Tất Suất ở dưới “cái hố”?
Phương Đa Bệnh nói:
Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai đây? Mấy… mấy cái này thì có liên quan gì đến Diêm La Vương chứ?
Lý Liên Hoa nhìn y đầy tiếc nuối, giống như ánh mắt vẫn thường dùng để nhìn… một con lợn.
- Ngươi thật sự không nghe thấy gì sao?
- Nghe thấy cái gì?
Phương Đa Bệnh quả thực sắp phát điên, vừa rồi tên Dư Mang dông dài kia kể đi kể lại câu chuyện về Nghiêm gia đến năm sáu lần, dĩ nhiên là từng câu từng chữ y đều nghe thấy, nhưng đâu có nghe ra cái cóc khô gì chứ. Lý Liên Hoa lắc đầu vô cùng tiếc nuối.
- Dư Mang nói thi thể của Nghiêm Thanh Điền được đặt ở nghĩa trang, sau cùng thì mất tích.
Phương Đa Bệnh nói:
- Thế thì làm sao?
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Ngươi chớ quên, không phải Nghiêm gia không còn ai cả, nhà đó vẫn còn tên quản gia Nghiêm Phúc đó thôi. Huống hồ sau khi Nghiêm gia xảy ra “hung án” không lâu thì mới bị lửa thiêu hủy, một dạo nó vẫn còn rất giàu có. Thân là quản gia Bách Thủy Viên, là một nô bộc trung thành, cho dù nhà tan người mất, gia tài cạn sạch cũng muốn ở lại trông chừng, nhưng Nghiêm Phúc lại không tìm thi thể của Nghiêm Thanh Điền về chôn cất, vậy là sao?
Phương Đa Bệnh bỗng kinh hãi, vậy mà y lại không hề nghe ra có gì không ổn. Chính xác, vì sao Nghiêm Phúc không chôn cất Nghiêm Thanh Điền? Lý Liên Hoa nghiêng người về phía trước, ghé sát vào trước mặt Phương Đa Bệnh nhìn thái độ khiếp sợ của y, trên khuôn mặt hắn là nụ cười khoái trá.
- Vì sao Nghiêm Phúc không chôn cất Nghiêm Thanh Điền? Có hai khả năng: thứ nhất, Nghiêm Thanh Điền có vấn đề; thứ hai, Nghiêm Phúc có vấn đề.
Lời này vừa nói ra, Phương Đa Bệnh thực sự kinh hãi, y nghẹn ngào nói:
- Nghiêm Thanh Điền có vấn đề sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Bất luận là Nghiêm Thanh Điền có vấn đề hay là Nghiêm Phúc có vấn đề, ngươi cũng đừng quên bọn họ đều mang họ Nghiêm.
Bỗng Phương Đa Bệnh đứng bật dậy, mặt mày biến sắc.
- Ngươi có ý gì hả? Ngươi nói… ngươi nói…
Lý Liên Hoa lúc này lại thở dài, lẩm bẩm:
- Bởi vậy ta mới nói ta sợ Diêm La Vương tìm đến cửa, thế mà ngươi lại không hiểu.
Phương Đa Bệnh lại nặng nề ngồi xuống, kinh sợ trong lòng vẫn chưa vơi, y đang định nói vài lời bày tỏ sự không tin tưởng với phán đoán của Lý Liên Hoa thì đột nhiên ngoài cửa khẽ vang lên một tiếng “cộc”. Có người đang nhẹ nhàng gõ lên cửa, vừa khéo lúc ấy Lý Liên Hoa đang khẽ nói câu “Ta sợ Diêm La Vương tìm đến cửa”. Phương Đa Bệnh nghe thấy tiếng gõ cửa đó, trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
- Xin hỏi… Thanh… Thanh Thiên đại lão gia… có nhà không? – Một giọng nữ cực kỳ nhỏ, rụt rè hỏi ở bên ngoài.
Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau, Lý Liên Hoa khẽ ho một tiếng rồi dịu dàng nói:
- Mời cô nương vào.
Cửa lớn được chầm chậm mở ra, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao. Nàng ta xách trong tay một giỏ trúc, bên trong giỏ có một con gà mái.
- Thanh Thiên đại lão gia, xin đại lão gia hãy minh oan cho A Hoàng nhà ta… A Hoàng nhà ta chết oan ức quá…
Phương Đa Bệnh nhìn con gà mái nhỏ kia, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác không ổn. Cô gái đó nhìn trang phục hoa lệ của Phương Đa Bệnh, vẻ kinh hãi khiếp sợ trong ánh mắt càng thêm đậm, nàng ta đột nhiên quỳ phịch xuống.
- Dân phụ… Lệ Hoa không có thứ gì để tặng cho Thanh Thiên đại lão gia, tiền bạc A Hoàng để lại chỉ đủ để mua con gà này… Xin Thanh Thiên đại lão gia hãy minh oan cho tướng công của ta, cầu xin ngài! – Nàng ta quỳ sấp dưới đất dập đầu.
Con gà mái kia nhảy lên trong giỏ trúc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua đi lại trước Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, sau khi nhìn quanh quất nó còn vung vãi ra bao nhiêu bãi phân. Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau, Lý Liên Hoa dùng giọng điệu nhẹ nhàng, cực kỳ kiên nhẫn nói:
- Mời Hoàng phu nhân đứng dậy, ngươi nói A Hoàng chết oan, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đối với nữ tử hắn vẫn đặc biệt dịu dàng quan tâm, Phương Đa Bệnh lại chỉ trừng mắt nhìn con gà mái nhỏ kia, trong lòng đang tính toán xem nên đuổi nó ra ngoài như thế nào. Cô gái trẻ mặc trang phục lam lũ đó đúng là thê tử của A Hoàng bán son phấn, nàng họ Trần tên Lệ Hoa, vừa từ chỗ tiểu nhị Đại Bạch nghe nói có đại quan cải trang vi hành nên liền mang con gà mái đến đây kêu oan.
- Oan uổng quá, Dư đại nhân nói A Hoàng bị chết chìm, nhưng sắc mặt huynh ấy rõ ràng xanh xanh tím tím, thất khiếu(*) còn chảy máu, dùng ngân châm đâm xuống thì châm đều đen cả, huynh ấy nhất định đã bị người ta hạ độc chết! Ai ai cũng biết A Hoàng nhà ta bơi giỏi, huynh ấy không thể chết đuối được! Thanh Thiên đại lão gia xin hãy minh xét! Phải bắt được hung thủ để A Hoàng nhà ta chết được nhắm mắt!
(*) Gồm có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Phương Đa Bệnh lấy làm lạ.
- A Hoàng bị người ta hạ độc chết sao?
Trần Lệ Hoa liên tục gật đầu. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói:
- Thì ra A Hoàng bị người ta hạ độc chết, thi thể lại trôi trên sông Ngũ Nguyên, à à, trong đó khả năng có hung thủ giết người đã ném xác. Hoàng phu nhân xin đừng quá đau buồn, công tử nhà ta nhất định sẽ minh oan cho A Hoàng, điều tra rõ hung thủ. Nàng trước hết hãy đứng dậy, mang con gà này về nhà đi.
Trần Lệ Hoa nghe những lời này, trong lòng cũng thoải mái hơn, hai vị Thanh Thiên đại lão gia không oai nghiêm đáng sợ như nàng tưởng tượng, xem ra thanh quan trên đời này suy cho cùng vẫn còn, nàng không khỏi thấy cảm kích.
- Không không, con gà này là để tặng cho hai vị đại nhân mà, ta làm sao có thể mang về được?
Phương Đa Bệnh nói:
- Cái này… bản quan không giỏi giết gà…
Lý Liên Hoa mỉm cười ngắt lời:
- Hoàng phu nhân, minh oan cho bách tính, trả lại lẽ phải cho trời đất, đó là chức trách của công tử nhà ta, đây cũng là chuyện đương nhiên. Cái gọi là ăn bổng lộc của vua thì phải chia sẻ lo lắng với vua, kẻ ăn lương bổng thì tất nhiên phải mưu cầu hạnh phúc cho thiên hạ, vậy nên con gà mái này của nàng xem chừng cũng không cần thì phải?
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng, thản nhiên nói:
- Những gì sư gia nói quả không sai.
Trần Lệ Hoa dập đầu tám cái với Phương Đa Bệnh.
- Chỉ cần các đại nhân minh oan cho tướng công, đời này dù có phải làm trâu làm ngựa thì ta vẫn cảm kích hai vị đại nhân.
Lý Liên Hoa “a” một tiếng.
- Ta không phải đại nhân gì hết…
Trần Lệ Hoa đột nhiên chuyển hướng, cũng dập đầu tám cái với hắn.
- Dân phụ đi đây.
Nàng đúng là rất chất phác, nói đi là đi, con gà mái kia thì nói thế nào cũng không mang theo, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Một lúc sau, con gà mái đột nhiên chui vào phía dưới cái tủ, Phương Đa Bệnh đành vờ như không nhìn thấy.
- A Hoàng bị hạ độc chết sao? Thật sự rất kỳ lạ… Chuyện này đúng là càng lúc càng ly kì, này? Lý Liên Hoa! Lý – Liên – Hoa! – Y nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Liên Hoa đang khom người bắt gà. – Ngươi có thể đừng bắt gà trước mặt ta được không?
- Không được. – Lý Liên Hoa nói.
- Ngày mai ta tặng cho ngươi một ngàn con gà mái y chang thế này, bây giờ ngươi có thể bò về đây rồi tiếp tục thảo luận vụ án này với “bản quan” không?
- A… - Lý Liên Hoa đã bắt được con gà từ dưới gầm tủ ra, hắn xách cánh gà, giơ giơ lên với Phương Đa Bệnh, mỉm cười cực kỳ khoái trá. – Đây là một con gà đẹp không sao tả xiết, hoàn toàn không giống với mấy con gà ngươi đã ăn qua…
Tai Phương Đa Bệnh khẽ động, y đột nhiên cảnh giác.
- Chỗ nào không giống chứ?
Lý Liên Hoa xách gà mái ra.
- Chỗ khác chính là… con gà này đang bị tiêu chảy.
- Ngươi định nói gì cơ? - Phương Đa Bệnh thét lên. – Ngươi muốn nói con gà này bị bệnh gà toi sao?
- Ái chà! – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Ta chỉ định nói ngày mai ngàn vạn lần đừng tặng ta một ngàn con gà y chang như thế này nhé.
Hắn ấn ấn đủ mọi chỗ trên thân con gà mái rồi nhổ một cái lông, chỉ thấy trên da gà có những vết bầm tím nhàn nhạt. Bỗng nhiên, “phẹt” một tiếng, con gà mái đó lại ị ra một bãi phân, Phương Đa Bệnh kêu lên một tiếng… Trong bãi phân gà đó có một ít máu.
- Nó… sao nó lại như thế này chứ?
Lý Liên Hoa thương tiếc nhìn con gà mái hình như còn đang trong tuổi “xuân xanh”.
- Ngươi mua một ngàn con gà ở trấn Tiểu Viễn, e là có đến chín trăm chín mươi chín con sẽ bị như thế này. Vậy nên ngươi ngàn vạn lần đừng mua gà ở đây tặng ta, tốt xấu gì cũng đợi ta chuyển nhà lần nữa đã… phong thủy ở đây thực sự không được đẹp cho lắm…
- Chẳng lẽ thê tử của A Hoàng kia lại dám hạ độc trên con gà này, muốn mưu hại tuần án đại nhân sao? – Phương Đa Bệnh nổi giận đùng đùng, y nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn quên mất bản thân mình thực ra không phải tuần án, vỗ bàn đánh “rầm” một tiếng. – Điêu dân điêu phụ này, thực sự đáng ghét!
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- “Đại nhân” đừng giận, con gà này mặc dù không được ngon lắm, nhưng cũng không phải bị bệnh gà toi. Vừa rồi lúc mua rau, ta đã xem qua rất kỹ, nói chung toàn bộ súc vật được thôn dân trấn Tiểu Viễn nuôi phần lớn đều bị tiêu chảy, bộ dạng không được dễ coi cho lắm, cái kiểu bệnh hay mọc những vết lốm đốm trên người ấy, quả thực không phải thê tử của A Hoàng hạ độc lên con gà đâu.
Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn bãi phân gà có cả máu.
- Ngươi cương quyết nói con gà này không có vấn đề, chi bằng ngươi ăn nó đi, thế nào hả?
- Ăn thì cũng được, chỉ cần ngươi biết giết gà rồi luộc nó lên thì ta ăn cũng không ngại. – Lý Liên Hoa thờ ơ nói. – Ngươi cứ ở đây từ từ mà giết gà, ta ra ngoài một lát.
Phương Đa Bệnh lấy làm lạ, y hỏi:
- Ngươi định đi đâu vậy?
Lý Liên Hoa ngước lên nhìn sắc trời, nghiêm mặt nói:
- Đi chợ, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên đi mua thức ăn cho bữa tối chứ.
Phương Đa Bệnh líu lưỡi, nhưng lại không nói được bất cứ điều gì, y hằn học “hừ” một tiếng.
- Đi đi.
Lý Liên Hoa mỉm cười đi trên con đường chợ của trấn Tiểu Viễn, mặc dù mùa hạ nóng như thiêu đốt nhưng ngọn gió buổi hoàng hôn thổi tới lại vô cùng dễ chịu. Lý Liên Hoa không đi mua thức ăn, hắn đi qua chợ, tản bộ đến trước cửa một cửa tiệm ở rìa chợ, gõ nhè nhẹ lên cánh cửa đang mở.
- Khách quan muốn mua gì vậy?
Trong tiệm truyền đến một giọng nói khàn khàn. Đây là một gian hàng rèn, ở sâu trong cửa tiệm có một lão nhân đang ngồi, trên tường treo đầy đao kiếm được rèn rất tốt, sáng lấp lóa, xem chừng vô cùng sắc bén.
- Không mua gì cả, có điều ta muốn hỏi Nghiêm lão một vấn đề. – Lý Liên Hoa cười đáp.
- Vấn đề gì vậy? – Nghiêm Phúc hỏi. – Nếu muốn hỏi về trân châu phỉ thúy của Nghiêm gia năm đó thì khụ khụ… không có tức là không có…
Lý Liên Hoa nói:
- Chính là vấn đề… liên quan đến giải dược.
Mặt Nghiêm Phúc không đổi sắc, lão im lặng hồi lâu nhưng không đáp. Lý Liên Hoa rất kiên nhẫn nhìn lão, cực kỳ hòa nhã cẩn thận hỏi thêm một lần nữa:
- Ông không lấy được giải dược sao?
Nghiêm Phúc nặng nề thở dài, khàn khàn nói:
- Không.
Lão chậm rãi đi ra từ bên trong tiệm rèn, tay vịn vào khung cửa, lưng còng xuống, nhìn Lý Liên Hoa đang đứng dưới ánh nắng.
- Ba mươi năm nay, người đến tìm Hoàng Tuyền Chân Kinh có không ít, nhưng chưa có một ai nhìn thấu được chân tướng năm đó. Người trẻ tuổi, ngươi quả thực không hề tầm thường. – Lão ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn nắng chiều ngoài cửa, chậm rãi hỏi. – Rốt cuộc ta đã làm sai ở chỗ nào, mà có thể để ngươi nhìn ra được chân tướng vậy?
- Ta sống ở trấn Tiểu Viễn cũng được một khoảng thời gian, thôn dân nơi đây rất tốt. Mặc dù phong cảnh ở bãi tha ma không được đẹp, nhưng cũng thông thoáng mát mẻ, chẳng qua là có chuyện không được tiện cho lắm. – Lý Liên Hoa thở dài. – Đó chính là vấn đề nước uống.
Hắn tiến lên vài bước, đi đến bên dưới mái hiên của tiệm rèn, tựa lưng vào khung cửa giống Nghiêm Phúc, ngước đầu nhìn ánh tà dương.
- Thôn dân ở nơi đây hình như chưa bao giờ đào giếng, nhất định phải chạy đến sông Ngũ Nguyên gánh nước về, vậy nên ngày đó ta không cẩn thận làm rơi hai động bạc xuống “cái hố”, phát hiện bên dưới có nước, ta thực sự đã vô cùng vui vẻ.
Nghiêm Phúc cười một tiếng.
- Ngươi định nói ngươi đào “cái hố” không phải là vì Hoàng Tuyền Chân Kinh, mà thực sự vì muốn đào giếng sao?
Lý Liên Hoa áy náy nói:
- Không sai.
Nghiêm Phúc thản nhiên nói:
- Vậy bên dưới “cái hố” thực sự cũng chẳng có gì đáng xem rồi.
- Tình cảnh bên dưới “cái hố”… - Lý Liên Hoa lại thở dài. – Người đi xuống bên dưới đều sẽ nhìn thấy xác chết. Nếu “cái hố” chỉ có một lỗ hổng to cỡ đầu người, đất trên bề mặt bị người ta giẫm đạp nhiều năm, vô cùng cứng rắn, vậy năm đó những cái xác kia đi vào trong kiểu gì? Đây là nghi vấn mà người bình thường đều sẽ nghĩ đến. Nhưng thực ra đáp án lại rất đơn giản, trong nước ấy có xương cá, vậy chứng minh nước trong “cái hố” không phải là nước mưa từ trên trời rơi xuống. Chỗ nước đó nhất định thông với sông, nếu không sẽ không có nhiều cá đến vậy, vì vậy nếu A Hoàng sau khi ngã xuống nước thì mất tích, thi thể lại nổi lên trên sông Ngũ Nguyên, việc đó không có gì kì lạ cả. Hắn bất hạnh ngã xuống mạch nước ngầm của dòng sông, rồi bị nước cuốn ra ngoài.
Nghiêm Phúc cười một tiếng.
- Nghe ra thật đơn giản, ngươi là người đầu tiên phát giác ra bên dưới đó còn có đường sông đấy.
Lý Liên Hoa tỏ vẻ áy náy.
- Nhưng vấn đề lại không ở việc người ta đi vào đó thế nào, vấn đề ở chỗ, vì sao người ta lại không đi ra?
Mắt Nghiêm Phúc khẽ sáng lên.
- Hừm!
Lý Liên Hoa nói:
- Nếu người ta đi vào “cái hố” thông qua đường sông, vậy một nửa cái xác Ngưu Đầu Mã Diện bị tách rời vì sao lại không đi ra? Sau khi bị tách khỏi thân thể huynh đệ, hắn rõ ràng vẫn chưa chết, chẳng những chưa chết, hắn còn đào một cửa động dài hướng lên trên, để lại rất nhiều vết cào trên cánh cửa sắt ở trong động, nhưng hắn lại không trốn thoát từ đường sông, vậy là sao?
Nghiêm Phúc thản nhiên hỏi lại:
- Vì sao thế?
Lý Liên Hoa nói:
- Đó hiển nhiên là vì không thể đi qua đường sông được.
Nghiêm Phúc không đáp, ánh mắt lão trở nên có chút kỳ lạ, lão chăm chăm nhìn vào phiến đá bên ngoài tiệm rèn, một lão nhân còng lưng như lão, lúc để lộ ra ánh mắt như vậy thật giống như đang nhớ lại cuộc đời mình.
- Vì sao lạithể đi qua đường sông được? – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Chuyện đó phải nói từ cái chết của A Hoàng. A Hoàng rơi xuống dòng sông, giống như phu nhân của hắn nói, A Hoàng bơi rất giỏi thì vì sao lại chết đuối? Rồi vì sao toàn thân lại bầm tím, thất khiếu chảy máu? Cho dù chỉ là một thôn phụ bình thường cũng biết rằng… thất khiếu chảy máu tức là bị trúng độc. – Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Nghiêm Phúc. – Bên dưới “cái hố” toàn là xương cá, Ngưu Đầu Mã Diện chết ở trong động, A Hoàng trôi ra theo mạch nước ngầm của sông nhưng lại trúng độc chết đuối, như vậy rõ ràng là trong nước sông có độc!
Nghiêm Phúc cũng chậm rãi quay sang nhìn Lý Liên Hoa.
- Không sai, trong nước sông có độc, nhưng… - Giọng nói khàn khàn của lão lặng đi trong chốc lát, không nói tiếp nữa.
Lý Liên Hoa chậm rãi tiếp lời:
- Nhưng năm đó, ông cũng không biết việc này.
Lưng Nghiêm Phúc gần như cong hẳn xuống, lão kéo ra một cái ghế đẩu từ trong phòng, ngồi xuống.
- Ở trong nước bên dưới “cái hố” vì sao lại có độc? Độc từ đâu ra? – Lý Liên Hoa liếc nhìn Nghiêm Phúc, hắn nói tiếp, thái độ vẫn vô cùng nhã nhặn. – Đây chính là đáp án vì sao A Hoàng lại chết đuối trong sông Ngũ Nguyên, nhưng nghi vấn ở bên dưới “cái hố” lại không chỉ có một chuyện của A Hoàng. – Hắn chậm rãi nói tiếp. – Độc từ đâu mà có, tạm gác qua một bên đã. Có người bí mật qua lại ngoài trấn Tiểu Viễn và hang động này theo mạch nước ngầm kia, rõ ràng là có vài chuyện bất thường. Là ai, vì sao, từ chỗ nào mà lại muốn chui vào cái hang đó? Việc đó phải kể từ những âm thanh kỳ quái ở “cái hố”.
Lý Liên Hoa đưa ngón tay, chậm rãi vẽ một đường cong trong không trung.
- “Cái hố” nằm trên đồi tha ma, nếu đã là “đồi” thì có nghĩa đó là một gò núi, còn miệng lỗ phía trên “cái hố” vừa hay lại là một mặt đón gió, một khi ban đêm gió lớn, thổi vào trong động thì sẽ phát ra những âm thanh tựa như tiếng kêu khóc hãi hùng… Mặc dù “cái hố” dường như rất sâu, đi xuống bên dưới lại chỉ có mười mấy trượng, nhưng vì cửa động nằm ở trên đỉnh đồi, vậy nên thực ra đáy của nó không hề sâu ở dưới lòng đất như người ta vẫn tưởng tượng, mà là ở đây… - Ngón tay của hắn chậm rãi điểm vào chân gò núi mà hắn vừa vẽ. – Đây cũng chính là mặt phía Tây của bãi tha ma. Mà phía Tây của bãi tha ma là một cái ao, vì có cái ao đó nên càng khiến người ta không ngờ được rằng, hang động mà bên trong tựa như địa ngục kia thực sự lại ở bên cạnh ao.
Mặt Nghiêm Phúc khẽ giật giật, lão ta ho khan mấy tiếng. Chỉ nghe Lý Liên Hoa vẫn tiếp tục nói:
- Mà năm đó bên cạnh ao lại không phải rừng núi hoang vắng, mà là phú hộ một vùng của trấn Tiểu Viễn, đó là đình viện của Nghiêm Thanh Điền.
Mặt Nghiêm Phúc bỗng co giật mạnh.
- Làm sao ngươi biết đó là đình viện của Nghiêm gia năm đó chứ?
- Bên cạnh ao có một cái cây hình thù kỳ quái. – Lý Liên Hoa nói. – Năm đó ta từng đi ngao du qua Miêu Cương, nó có tên là “Kiếm Diệp Long Huyết”, đây không phải là loài cây của Trung Nguyên. Nếu không phải cây cối của bản địa thì nhất định là cây người ta trồng, mà nhiều năm trước đó, người ngoài từ phương xa chuyển đến sống ở nơi này lại chỉ có Nghiêm gia mà thôi.
Nghiêm Phúc đột nhiên ho khan dữ dội.
- Khụ khụ… khụ khụ khụ…
Lý Liên Hoa nhìn lão đầy vẻ cảm thông, ánh mắt chuyển đến trên “ngọn núi” mà hắn vừa vẽ, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
- Nếu đình viện của Nghiêm gia đã ở bên cạnh “cái hố”, bên cạnh “cái hố” còn có một cái ao, đột nhiên ta nghĩ đến… có lẽ người đầu tiên lặn đến đây theo đường sông không hề muốn đi vào “cái hố”, mà muốn đi vào cái ao của Nghiêm gia… Như vậy thì có thể ra vào đình viện Nghiêm gia mà thần không biết quỷ không hay, không bị bất kỳ người nào nhìn thấy. – Hắn ung dung nhìn ánh tịch dương. – Nghiêm lão, việc ta nói, có chỗ nào không đúng không?
Cơn ho của Nghiêm Phúc dừng lại, sau một hồi lâu, lão nói, giọng khàn đặc:
- Không có.
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Còn sau khi A Hoàng mất tích, thứ màu đỏ nổi lên trong ao đã chứng thực cái ao đó thông với “cái hố”… Thứ có màu đỏ kia chính là sophấn chưa bán hết mà A Hoàng mang bên người. – Hắn dừng lại một lát. – Như vậy… thi thể trong “cái hố” có liên quan đến Nghiêm gia. Còn vụ án mạng li kỳ xảy ra ở Nghiêm gia mấy chục năm trước… - Lúc này giọng điệu của hắn rõ ràng rất điềm đạm bình tĩnh, giống như đang kể chuyện cho một đứa trẻ vậy. – Nghiêm phu nhân Dương thị dùng dao chặt đầu Nghiêm Thanh Điền, chạy xe bỏ trốn, gia sản của Nghiêm gia không cánh mà bay, quản gia của Nghiêm gia lại ở lại nơi đây mấy chục năm, làm một thợ rèn già nua.
- Không sai. – Nghiêm Phúc không còn ho nữa, giọng nói vẫn khàn đục. – Không sai chút nào.
Lý Liên Hoa lại lắc đầu.
- Sai hoàn toàn, tất cả những chuyện xảy ra năm đó nhất định không phải như vậy.
Mắt Nghiêm Phúc lộ ra vẻ kỳ quái.
- Làm sao ngươi biết chắc chắn không phải như vậy?
Lý Liên Hoa nói:
- Trong “cái hố”, có một thi thể hình thù kỳ quái, hai đầu hai thân mà lại chỉ có một đôi chân, người trong võ lâm đều biết đó là xác của Ngưu Đầu Mã Diện. Ngưu Đầu Mã Diện là đệ nhất tướng bên cạnh Diêm La Vương, hắn chết trong “cái hố”, trong trấn Tiểu Viễn lại chưa từng có ai nhìn thấy tên ác đồ có hình dạng cổ quái đó, vậy nói lên rằng Ngưu Đầu Mã Diện đã lặn đến đây, “cái hố” là một con đường chết, vậy mục đích hắn lặn đến đây hẳn phải là Bạch Thủy Viên của Nghiêm gia.
Nghiêm Phúc nói:
- Vậy thì sao nào? Chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc Nghiêm phu nhân sát phu năm đó cả.
Lý Liên Hoa nói:
- Ngưu Đầu Mã Diện là người trong chốn võ lâm, lại là nhân vật số một của Hoàng Tuyền Phủ, Nghiêm gia mà hắn muốn tìm tất nhiên không phải hạng tầm thường rồi. Hoàng Tuyền Phủ mang họ “Diêm”, Nghiêm gia cũng mang họ “Nghiêm”, trang viên của Nghiêm gia được gọi là “Bạch Thủy Viên”, “Bạch Thủy” ghép lại là “Tuyền”(*), tất nhiên ta phải nghi ngờ, Nghiêm gia liệu có phải là Hoàng Tuyền Phủ danh tiếng lừng lẫy trong chốn võ lâm năm đó không.
(*) Bạch Thủy tiếng Hán là 白水 , chữ Tuyền (泉) là ghép của hai chữ trên.
Nghiêm Phúc cười lạnh.
- Phải thì đã sao? Mà không phải thì đã sao?
- Nếu Nghiêm gia chính là Hoàng Tuyền Phủ, vậy Nghiêm Thanh Điền tất nhiên chính là Diêm La Vương, vậy Nghiêm phu nhân làm sao có thể chặt đầu Diêm La Vương được? – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Chẳng lẽ võ công của bà ta còn cao hơn cả Diêm La Vương sao? – Ngừng lại một lát, hắn tiếp tục. – Nếu Nghiêm gia không phải Hoàng Tuyền Phủ mà chỉ là một thương nhân bình thường không biết võ công, Nghiêm phu nhân là một nữ nhân, bà ta chặt đầu Nghiêm Thanh Điền như thế nào đây? Cả ông và ta đều rất rõ, đầu người rất cứng, không có chút công lực thì không thể chặt xuống được, cũng không đánh vỡ được… Trừ khi bà ta chém rất nhiều đao nhắm vào ngay cổ, liều mạng phải chặt cho bằng được cổ Nghiêm Thanh Điền. – Liếc nhìn Nghiêm Phúc, Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Khả năng đó không lớn… vậy nên ta nghĩ… người chặt đứt đầu Nghiêm Thanh Điền, có lẽ không phải Nghiêm phu nhân.
- Nếu bà ta không giết người, vậy vì sao phải chạy trốn?
Nghiêm Phúc nói, ngồi trên ghế đẩu, thân hình già nua của lão nhìn vô cùng mệt mỏi, trong giọng nói phân nửa không còn phong độ như Nghiêm quản gia năm đó, mà căn bản không phải người của Nghiêm gia thì đúng hơn. Lý Liên Hoa thở dài.
- Vì sao bà ta phải bỏ chạy, tất nhiên ông là người rõ ràng nhất rồi. Ông là quản gia của Nghiêm gia mà, mọi người đều nói giữa ông và phu nhân… cái đó… quan hệ rất tốt ấy…
Nghiêm Phúc vốn đang mệt mỏi ngồi trên ghế đẩu, nghe vậy đột nhiên đứng bật dậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết đồi mồi trong nháy mắt bỗng trở nên dữ tợn đáng sợ.
- Ngươi nói cái gì?
Trên khuôn mặt Lý Liên Hoa vẫn là nụ cười vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng.
- Ta nói rằng mọi người đều nói vậy, giữa Nghiêm Phúc và Nghiêm phu nhân… quan hệ rất tốt… có tư thông…
Hắn còn chưa nói xong câu này, Nghiêm Phúc vỗn giữ tướng mạo thâm trầm, lời nói lạnh lùng đột nhiên bổ nhào về phía Lý Liên Hoa, mười ngón tay cắm vào yết hầu của hắn, hàm răng nghiến ken két. Lão giống như đột nhiên biến thành một con dã thú vậy. Lý Liên hoa giơ tay lên cản, nhẹ nhàng đẩy ra, Nghiêm Phúc liền ngã ngửa xuống đất, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, cú ngã này của lão khá nặng. Lý Liên Hoa tỏ ra áy náy, đưa tay đỡ lão dậy, Nghiêm Phúc thở hổn hển không ngừng, vẻ mặt đầy thù hằn, đột nhiên lão lại ho dữ dội.
- Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…
Lão không ngừng ho, Lý Liên Hoa lại tiếp tục nói:
- … Nghi ngờ thôi mà.
Nghiêm Phúc hít mạnh một hơi, đột nhiên nói ầm lên:
- Trước mặt ta, đừng nhắc đến hai…
Lời này vừa nói ra, bản thân lão bỗng ngẩn ra, Lý Liên Hoa đã mỉm cười tiếp lời:
- Ồ? Không được nhắc đến Nghiêm phu nhân và Nghiêm Phúc trước mặt ông sao? Chẳng lẽ ông không phải Nghiêm Phúc… Nếu ông không phải Nghiêm Phúc, vậy thì ông là ai?
Thái độ hằn học thù hằn của “Nghiêm Phúc” từng chút từng chút vơi đi, trong mắt lại hiện lên vẻ đau khổ nặng nề.
- Khụ khụ… khụ khụ… - Cơ thể còng còng của lão ngồi thẳng lên đôi chút, “Nghiêm Phúc” khàn giọng nói. – Nếu ngươi đã hỏi đến hai chữ “giải dược”, tất nhiên đã sớm biết ta là ai. Thôi bỏ đi bỏ đi, ta thật sự lấy làm lạ, sao ngươi biết “Nghiêm Phúc” không phải là Nghiêm Phúc?
Lý Liên Hoa lấy ra một bình kim sang dược từ trong người, cầm tay phải của “Nghiêm Phúc” lên, vừa rồi hắn đẩy ngã “Nghiêm Phúc”, tay phải của lão bị một vết thương nhẹ ngoài da. Hắn cẩn thận thoa thuốc lên miệng vết thương cho “Nghiêm Phúc”, sau đó mới mỉm cười nói:
- Không lâu trước đây ta đã từng nói với người ta rằng, đầu người là một thứ rất kỳ lạ, chặt đầu rồi, ông quá nửa sẽ không biết người chết là ai… Sau khi “Nghiêm Thanh Điền” chết mà không có đầu, Nghiêm Phúc lại không chôn cất ông ta, đây là một việc rất kỳ quái, có hai khả năng: thứ nhất, thi thể của Nghiêm Thanh Điền là giả; thứ hai, Nghiêm Phúc là một nô bộc trung thành có tiếng mà không có miếng.
- Trên đời sẽ chẳng bao giờ có một nô tài vĩnh viễn trung thành tận tụy với ngươi đâu. – “Nghiêm Phúc” u ám nói.
Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng, dường như cực kỳ khâm phục những lời này của lão.
- Bởi vì Nghiêm Thanh Điền là một cái xác không đầu, lại không có ai chôn cất, cuối cùng bị mất tích, ta nghĩ vị “Nghiêm Thanh Điền” bị chặt đầu kia chỉ e không phải là “Diêm La Vương”.
“Nghiêm Phúc” hừ một tiếng, chẳng nói đúng sai. Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Nếu thi thể của Nghiêm Thanh Điền có khả năng là giả, vậy tất nhiên Diêm La Vương có thể vẫn còn sống. Nhưng lúc nghĩ đến khả năng Diêm La Vương vẫn còn sống thì ta lại phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. – Hắn nhìn “Nghiêm Phúc”, qua một trận ho khan, sắc mặt “Nghiêm Phúc” lại xấu đi vài phần, nhìn lại càng thêm yếu ớt thê lương. – Nếu như Diêm La Vương chưa chết, vậy loại chuyện vô cùng nhục nhã như Nghiêm phu nhân và Nghiêm Phúc có tư tình xảy ra, vì sao ông ta lại không giết chết Nghiêm phu nhân, cũng không giết Nghiêm Phúc mà cứ biến mất như vậy chứ? Chuyện này rõ ràng rất vô lý. Vì vậy ta đang nghĩ… liệu có phải Diêm La Vương thực sự đã chết, còn Nghiêm Phúc thì cố tình không chôn cất ông ta? Nhưng nếu thực sự Diêm La Vương đã chết, Nghiêm Phúc và Nghiêm phu nhân thật sự có tư tình, vậy vì sao ông ta không chạy trốn cùng Nghiêm phu nhân, mà lại phải cực khổ trông coi ở trấn Tiểu Viễn này mấy chục năm? Việc này cũng vô lý…
“Nghiêm Phúc” buồn bã nói:
- Trên đời này, chuyện hợp với đạo lý vốn không có nhiều đâu.
Lý Liên Hoa nói:
- À… ta đã nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này có nghĩ thế nào cũng không hợp tình hợp lý. Theo lẽ thường, Diêm La Vương phát hiện phu nhân và Nghiêm Phúc tư thông với nhau, dựa vào… danh tiếng của ông ta trên giang hồ, hẳn là phải bắt hai người ó lại rồi hành hạ đau đớn, cuối cùng giết chết cả hai người đó mới đúng. Nhưng Nghiêm phu nhân và Nghiêm Phúc đều không chết, mà Diêm La Vương lại chết.
- Nghiêm phu nhân sợ Diêm La Vương phát giác việc mình thông gian, tiên hạ thủ vi cường(*), bà ta giết Diêm La Vương, việc đó cũng có đấy. – “Nghiêm Phúc” thản nhiên nói.
(*) Nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm được thế thượng phong.
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Vậy bà ta giết Diêm La Vương như thế nào đây? Rồi làm sao lại có suy nghĩ, dám hạ thủ với… cái người… một vị hảo hán giang hồ võ công cao cường như thế chứ?
Mặt “Nghiêm Phúc” lại xuất hiện một trận co giật, Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Bất luận là Diêm La Vương giả chết, hay là Nghiêm phu nhân sát phu, mấu chốt trong chuyện này, đều nằm ở sự yếu thế của Diêm La Vương… đột nhiên ông ta lại trở thành một người không còn uy tín, hoặc không còn năng lực.
Toàn thân “Nghiêm Phúc” bắt đầu run rẩy, bàn tay lão nắm chặt lại. Lý Liên Hoa thở dài, giọng điệu càng thêm mềm mỏng:
- Nguyên nhân gì mà có thể làm cho Diêm La Vương - người khiến ai nấy nghe thấy tên cũng phải biến sắc trong chốn võ lâm, mất đi uy tín và năng lực, rồi vì sao phu nhân của ông ta lại thông gian với quản gia? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở trấn Tiểu Viễn năm đó? Chuyện này có lẽ phải bắt đầu nói từ việc vì sao Hoàng Tuyền Phủ lại chuyển đến trấn Tiểu Viễn.
Mi mắt “Nghiêm Phúc” run rẩy.
- Ngươi biết vì sao Hoàng Tuyền Phủ phải chuyển đến trấn Tiểu Viễn ư?
Lý Liên Hoa nói:
- Trấn Tiểu Viễn là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, chỉ có một thứ đáng để người ta động tâm, đó chính là ngọc lục bảo.
Mặt “Nghiêm Phúc” hiện lên vẻ chua chát.
- Nghe nói trấn Tiểu Viễn từng xuất hiện ngọc lục bảo có giá trị liên thành, mà ngọc lục bảo có tác dụng giải độc hạ nhiệt, thanh lọc sáng mắt. Nghe nói Diêm La Vương có một môn võ công độc môn Bích Trung Kế, là đệ nhất lưu độc chưởng(*) vô địch thiên hạ, còn ngọc lục bảo là vật trợ giúp không thể thiếu khi tu luyện độc môn chưởng này. – Tầm mắt của Lý Liên Hoa chậm rãi chuyển từ khuôn mặt “Nghiêm Phúc” sang mặt đất.
(*) Chưởng truyền độc.
Mặt trời chiều ngả về Tây, phiến đá trước tiệm rèn dần dần phủ bóng râm của gian nhà, cái lạnh của buổi đêm cũng từ từ thổi lên góc áo.
- Diêm La Vương có lẽ đến vì ngọc lục bảo, nhưng ông ta lại không biết rằng, ngọc lục bảo sản vật của nơi đây… - Hắn chậm rãi thở dài. – Ngọc lục bảo sản vật của nơi đây thực ra không phải ngọc lục bảo thực sự, mà là “Phỉ Thúy Lục”(*), đó là một loại kịch độc.
(*) Kịch độc Phỉ Thúy Lục, hay còn được gọi là xanh lục bảo, một loại hợp chất đồng có gốc Arsen, là một kim loại độc trong môi trường.
“Nghiêm Phúc” cúi đầu, lão ngồi trên ghế đẩu được đóng từ những mảnh gỗ, nặng nề thở dài.
- Trên vách tường đá trong “cái hố” có những viên đá vụn màu xanh lục lấp lánh, xem chừng rất giống ngọc lục bảo, đó là một loại kịch độc hiếm thấy, tên gọi Phỉ Thúy Lục. – Lý Liên Hoa áy náy nói. – Từ lúc bắt đầu ta cũng chưa nhìn ra, chỉ nghĩ đó là đá vụn trong mạch ngọc lục bảo, ta và Hắc Tất Suất ít nhiều cũng đều có chút võ công, độc khí của Phỉ Thúy Lục ở bên dưới rất yếu, mặc dù A Hoàng hôn mê ngất đi hai lần, nhưng bọn ta đều cho rằng hắn bị dọa sợ… Cho đến tận sau này, khi Dư Mang Dư huyện lệnh nói đến chuyện năm đó Nghiêm gia từng vị một trận lửa lớn kì lạ thiêu rụi, ngọn lửa phun ra từ trong phòng chính của Nghiêm gia, lúc đó ta mới nghĩ đến việc, đó có thể là Phỉ Thúy Lục.
“Nghiêm Phúc” nói:
- Năm đó, nếu Nghiêm gia có một người biết trên đời có Phỉ Thúy Lục, thì sẽ không rơi vào tình cảnh nhà nát người vong như thế này.
Lý Liên Hoa nói:
- Cái này… Năm đó ta có một người bạn tốt cũng bị chết bởi Phỉ Thúy Lục… độc khí của Phỉ Thúy Lục gặp lửa sẽ phát nổ, bản thân nó gặp nước sẽ thành độc, hình dạng cực kỳ giống với ngọc lục bảo, đó là một loại độc vật cực kỳ nguy hiểm. Bên dưới “cái hố” có Phỉ Thúy Lục, lại có nước sông, vốn toàn bộ đáy sông hẳn đều là khí độc, nhưng không biết vì sao khí độc dưới đáy hang không quá đặc, ngay đến cả ta và Hắc Tất Suất cầm đuốc đi xuống mà không hề có phản ứng gì, đúng là kỳ lạ. Trong nước sông Ngũ Nguyên có độc là từ khoáng thạch Phỉ Thúy Lục mà ra, nước trong “cái hố” nhiễm độc rất nặng. May mắn sông Ngũ Nguyên là một con sông nước lưu thông, trong nước sông mặc dù có độc nhưng không quá nhiều, người uống vào cũng sẽ không sao, chỉ có những loài gà vịt lợn chó uống nước sông có độc là không tránh khỏi đau đầu tiêu chảy, trên người mọc rất nhiều vết đốm khó coi. Điểm này có thể nhìn thấy trên mình những gia cầm được thôn dân trong trấn Tiểu Viễn nuôi. – Lúc hắn nói đến những vết đốm, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt “Nghiêm Phúc” một lát. – Ta đoán… Diêm La Vương lấy Phỉ Thúy Lục luyện công, không may bị trúng độc, võ công bị tổn hại nặng, dung mạo bị hủy. Có lẽ chính ở trong tình cảnh đó, Nghiêm phu nhân đã tư thông với quản gia Nghiêm Phúc. Diêm La Vương phát giác ra chuyện này, tất nhiên vô cùng giận dữ, nếu không để hai người này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong thì chắc chắn ông ta sẽ không cam lòng. Song võ công của ông ta đã bị tổn hại nặng nề, dung mạo bị hủy hoại, uy tín hoàn toàn không còn, địa vị bấp bênh nguy hiểm, vậy nên để mưu sinh, để báo thù, ông ta đã nghĩ ra một chủ ý kỳ quái.
“Nghiêm Phúc” trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói:
- Có thể nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy, người trẻ tuổi, ngươi thực sự rất giỏi.
Lý Liên Hoa “à” một tiếng, hắn nói:
- Xấu hổ quá… Thực ra những chuyện ta nói, chủ yếu là đoán cả thôi… Ta đoán sau khi võ công của ông bị hao tổn nặng, tướng mạo bị hủy, Ngưu Đầu Mã Diện và Nghiêm Phúc có lẽ hợp mưu muốn gây bất lợi với ông, hoặc thê tử của ông thực sự cũng có gan sát phu…
Hắn đột nhiên đổi cách xưng hô từ “Diêm La Vương” thành “ông”, “Nghiêm Phúc” khẽ giật mình, nhưng cũng không phủ nhận. Chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Đổi lại là người khác, lúc này nghĩ đến vệc giả chết để tự bảo vệ mình đã là cao minh rồi, nhưng ông lại còn cao minh hơn. Ông giết một người rồi chặt đầu hắn, đổi thành đầu giả của chính mình, còn lừa Nghiêm Phúc đến “cái hố”, nhốt ở bên trong. Cái đầu giả đó lừa được những ngu dân trong trấn, nhưng không lừa được thê tử của ông và Ngưu Đầu Mã Diện. Ông và Nghiêm Phúc mất tích, bọn họ tất sẽ cho rằng ông đã giết Nghiêm Phúc, còn việc ông mất tích, nhất định là để tìm thời cơ hạ thủ. Vậy nên trong lúc hoang mang lo sợ, Nghiêm phu nhân đã đánh xe mang theo con trai chạy trốn, sau đó không quay về nữa. Còn Ngưu Đầu Mã Diện… - Lý Liên Hoa mỉm cười. – Bọn chúng vẫn ở lại đây, vậy nên ông giở mánh cũ, lại lừa chúng tiến vào “cái hố”.
Trên khuôn mặt “Nghiêm Phúc” hiện lên một nụ cười bí ẩn mà ranh ma.
- Ta dùng cách gì để nhốt bọn chúng trong “cái hố”, chẳng lẽ ngươi cũng biết sao?
Lý Liên Hoa ho khan một tiếng.
- Cách đó vô cùng dễ, thiên biến vạn hóa(*), dùng cách gì cũng đều được cả. Ví dụ như… ông vờ như thoái chỉ nản lòng, ném Hoàng Tuyền Chân Kinh vào ao, Nghiêm Phúc kia nhất định sẽ lén lút đi nhặt về, đợi sau khi hắn xuống ông sẽ ném Phỉ Thúy Lục vào trong nước. Nghiêm Phúc đột nhiên bị trúng độc dưới nước, đành vội vàng chui vào “cái hố”, từ đó cũng không ra nổi nữa. Còn đối phó với Ngưu Đầu Mã Diện, chỉ cần ông tự nhảy xuống nước, không sợ bọn chúng không đuổi theo, chúng vừa xuống nước ông liền bỏ độc vào trong, dù sao ông trúng độc cũng đã sâu, còn chúng lại chưa từng nếm qua mùi vị của Phỉ Thúy Lục. Cứ như vậy, chúng nhất định phải chui vào “cái hố” để tránh độc, trong nước đã có kịch độc, bọn chúng tất nhiên không đi ra nổi nên bị nhốt ở đó. – Hắn tiện miệng nói bừa.
(*) Thay đổi khôn lường.
Sắc mặt “Nghiêm Phúc” thoáng biến đổi.
- Mặc dù không đúng nhưng cũng không sai, ha ha, giang sơn đời nào cũng có người tài xuất hiện. Nếu là ba mươi năm trước thì chắc chắn ta phải giết ngươi.
Lý Liên Hoa sợ hãi giật nảy người.
- Không dám, không dám… nhưng sau khi chui vào “cái hố”, ông làm những việc gì để đóng đinh người lên bức tường đá kia thì ta lại không biết.
“Nghiêm Phúc” “hừ” một tiếng, không nghe ra được câu “không biết” của hắn là thật hay giả.
- “Cái hố” đó chính là một cái hầm sản sinh ra Phỉ Thúy Lục, bên trong hầm chứa đầy khí độc. Hai tên đó đi vào bên trong “cái hố” thì nhanh chóng bị trúng độc ngất đi, nội lực của bọn chúng không bằng ta nên sau khi trúng độc võ công đã bị mất hoàn toàn, ta muốn treo bọn chúng lên tường đá thì có gì khó chứ? Cho dù có chặt chúng ra làm tám mảnh, ngũ mã phanh thây cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Lý Liên Hoa gật đầu liên tục, hắn cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chí phải, chí phải.
“Nghiêm Phúc” chậm rãi nói:
- Nhưng ta làm sao có thể chấp nhận hai tên nô tài đó chết vui vẻ như vậy chứ? Ta cho Phỉ Thúy Lục vào trong túi, ngâm vào nước trong động, lúc đó… ta cho rằng trúng độc Phỉ Thúy Lục, phân nửa sẽ gây hại với con người. Hai tên nô tài đó có thể có giải dược, vậy nên ta tra tấn bọn chúng nghiêm khắc, dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng hai tên đó nói gì cũng không cho ta biết giải dược ở đâu. Sau đó… có một ngày, tên khốn Trần Phát lại ngông cuồng vận khí bức độc khí vào trong thân thể Trần Vượng, mưu đồ hy sinh tính mạng huynh đệ của mình để giết ta… Ta liền một kiếm chặt con quái vật đó thành hai nửa, không ngờ Trần Phát và Trần Vượng sau khi bị tách ra, lại không chết…
Lão ngẩn ngơ nhìn mặt trời đang dần thẫm lại, thái dương đã lặn xuống gần mặt đất, giọng lão khàn đục, uể oải, không còn nửa vẻ hung hãn tàn bạo ngày trước, nhưng thù hận của năm đó lại vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.
- Ta lập tức lặn xuống nước chạy trốn, ai ngờ Trần Vượng lại bò trong động, hắn giãy dụa khắp nơi… Ta không biết “cái hố” và đình viện của Nghiêm gia chỉ cách nhau một khoảng, tường đất bên trong viện chính bị Trần Vượng đào một cái hang bò ra, ngay sau đó ngọn lửa lớn từ trong động phụt ra, thiêu sạch tất cả mọi thứ trong phủ của ta.
Lý Liên Hoa thở dài ngao ngán.
- Chắc chắn lúc đó trong nhà ông có đốt lò hương hay giá nến. Có lửa, độc khí của Phỉ Thúy Lục gặp lửa sẽ nổ lớn…
“Nghiêm Phúc” trầm giọng:
- Kể từ sau khi “Nghiêm Thanh Điền” chết, Nghiêm Phúc và Trần Phát, Trần Vượng mất tích, ta liền đeo mặt nạ da người của Nghiêm Phúc. Nhưng sau trận hỏa hoạn lớn đó, người trong phủ cũng bỏ đi, trong một đêm, bọn họ đã đi sạch. Ta hận vô cùng, lập tức bắt tay rèn những cái khoen bằng thép, đợi đến khi ta quay lại “cái hố” thì Trần Vượng đã chết còn Trần Phát thì vẫn sống. Hắn luyện võ công được mấy chục năm, dù sao cũng không phải vô ích. Ta đóng đinh hai tên phản đồ đó lên tường đá, ngày đêm tra tấn bọn chúng, cho đến nửa năm sau, bọn chúng mới chết. – Lão vẫn ngẩn ngơ nhìn tịch dương. – Nhưng võ công của ta bị tổn hại nặng nề, đã không bằng người đứng hàng thứ chín trong võ lâm nữa. Trong giang hồ không biết có bao nhiêu người muốn tìm ta báo thù, không biết có bao nhiêu người muốn có Hoàng Tuyền Chân Kinh. Ngoài việc ở lại đây làm một thợ rèn Nghiêm Phúc, thiên hạ rộng lớn nhưng ta lại không có chỗ nào để đi.
Nói xong, nỗi thù hận khắc sâu trong lòng đã biến thành sự chua chát và thê lương khó có thể nói rõ. Tình cảnh hiện tại của vị ác đồ chốn giang hồ uy chấn bốn phương năm đó còn không bằng một thôn phu bình thường.
- Bây giờ để ông sống như thế này, còn khổ sở hơn là để ông chết… - Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Thế đạo luân hồi, thiện ác sẽ có báo, có những lúc vẫn còn có đạo lý.
“Nghiêm Phúc” lãnh đạm nói:
- Mấy năm sau, ta bỏ mặt nạ da người của Nghiêm Phúc xuống, người trong trấn đã chẳng có ai nhận ra “Nghiêm Phúc” có bộ dạng thế nào rồi… Cũng do năm đó ta hành sự cẩn thận, không ai biết được khuôn mặt thật của ta nên mới có thể bình an sống đến bây giờ, có thể thấy trời cao cũng có chút chiếu cố cho ta.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ông… ông… lẽ nào ông không cảm thấy mình rơi vào tình cảnh như bây giờ cũng có chút liên quan tới những việc ông đã làm năm đó sao? Nếu không phải năm đó ông hành sự tàn nhẫn, đối xử bạc bẽo với người ta thì người bên cạnh làm sao lại đối đãi với ông như vậy chứ?
“Nghiêm Phúc” cười một tiếng. Lý Liên Hoa nói:
- Hèn gì mặc dù lâm vào tình cảnh bây giờ, ngày đó Hắc Tất Suất đi xuống “cái hố” phát hiện bên trong có xác chết, ông còn dùng một mũi tên bắn chết hắn.
“Nghiêm Phúc” điềm nhiên nói:
- Ta không nên giết hắn sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Ông… ông… - Trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ lo sợ. – Chẳng lẽ ông cũng muốn giết ta?
“Nghiêm Phúc” lạnh lùng nói:
- Ta không nên giết sao?
Lý Liên Hoa đột nhiên lùi lại hai bước. “Nghiêm Phúc” chậm rãi đứng dậy, trong tay ông ta cầm một hộp sắt có hình thù cổ quái, không cần nói cũng biết đó hẳn là ám khí kì hoàng(*), chỉ nghe thấy “Nghiêm Phúc” âm trầm nói:
(*) Lò xo
- Hắc Tất Suất đáng chết, còn ngươi… không chết càng không được. Ba mươi năm trước ta sẽ giết ngươi, ba mươi năm sau ta cũng sẽ làm như vậy!
Lý Liên Hoa liên tục thối lui. “Nghiêm Phúc” nói:
- Chạy không được đâu, sống ở đây trong ba mươi năm, giờ nào khắc nào ta cũng nghiên cứu một loại ám khí, cho dù hoàn toàn mất đi võ công, ta vẫn có thể vô địch thiên hạ. Năm đó trong võ lâm có đệ nhất thiên hạ “Bạo Vũ Lê Hoa Tiêu”, bây giờ “Âm Tào Địa Phủ” này của ta chưa chắc đã thua kém. Người trẻ tuổi, ngươi may mắn lắm đấy, được làm người đầu tiên trúng Âm Tào Địa Phủ của ta.
Lý Liên Hoa thét lên một tiếng, quay người bỏ chạy. Ngón tay “Nghiêm Phúc” cong lại, đang chuẩn bị ấn vào kì hoàng. Đúng vào lúc này, có người hét lớn:
- Liên Hoa chết tiệt! Mẹ nó chứ, ngươi cố ý đấy phải không?
“Nghiêm Phúc” giật nảy người, đang định ra sức ấn xuống thì trước mắt lão hoa lên, một cơn gió mạnh ập đến, ngón tay đã bị người ta túm chặt, không thể nào nhúc nhích. Lão ngẩng đầu lên nhìn, người đang túm lấy lão mặc trang phục trắng hoa lệ, gầy tong gầy teo, đây đúng là Phương Đa Bệnh, vị công tử lúc trưa hôm nay đã vô cùng cảm thông với lão. “Nghiêm Phúc” lật ngón tay lại, mặc dù trên ngón tay không có sức lực nhưng vẫn ấn về phía gan bàn tay của Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh vận lực trên tay, “Nghiêm Phúc” điểm trúng gan bàn tay y, liền rên “hừ” một tiếng, ngón trỏ lão đau nhức không thôi. Lý Liên Hoa chạy ra xa xa mới quay người ló đầu ra hỏi:
- Ngươi đã điểm huyệt đạo của lão chưa?
Phương Đa Bệnh điểm liền mấy chục huyệt đạo của “Nghiêm Phúc”.
- Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi viết thư lừa ta từ xa lắc xa lơ tới đây, chính là để bắt lão tiểu tử này đó sao? Lão tiểu tử này võ công cực kỳ ăn hại, còn kém hơn cả ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?
Lý Liên Hoa đáp lại từ xa:
- Dù sao lão cũng là chủ nhân của Hoàng Tuyền Phủ năm đó, ta vẫn thấy sợ…
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
- Chủ nhân năm đó của Hoàng Tuyền Phủ quyền thế ra sao chứ, nào đâu có giống như lão ta? Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi có nhầm không đó?
Lý Liên Hoa nói:
- Có nhầm không ngươi đi mà hỏi lão ấy… Nói không chừng lão cũng đang khoe khoang khoác lác, giả vờ là chủ nhân của Hoàng Tuyền Phủ. Chỉ có điều, rõ ràng ta bảo ngươi ở trong lâu đợi ta mua thức ăn về mà, ngươi đi theo sau ta làm gì?
Phương Đa Bệnh lại “hừ” một tiếng.
- Ta suy đi nghĩ lại, thấy lời của tên Liên Hoa chết tiệt nhà ngươi ngàn vạn lần không thể tin được. Lần trước mua rau thực ra là ngươi đi nhìn trộm gà vịt của người khác, ai mà biết lần này ngươi lại làm ra cái trò quỷ gì chứ?
Lý Liên Hoa từ xa áy náy nói:
- Lần này đúng là may mà có ngươi, nếu không Âm Tào Địa Phủ mà bắn ra, ta chết là cái chắc. Ơn cứu mạng này, nhất định sẽ báo đáp gấp mười.
Phương Đa Bệnh thét lên:
- Không cần đâu, không cần đâu. Ai mà biết được cái thứ này bắn ra rồi ngươi có tránh được không chứ? Ai mà biết cái “báo đáp gấp mười” của ngươi là thứ gì chứ? Ta sợ ngươi rồi đấy, miễn lễ bình thân đi, bản thiếu gia chuẩn cho ngươi không cần báo đáp ơn nghĩa gì hết.
Dứt lời, y đoạt lấy Âm Tào Địa Phủ trong tay “Nghiêm Phúc”, ấn bậy một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “phập” rất lớn vang lên. Chiếc hộp thiếc kia bỗng rung rung, hai vật màu xanh lục phóng ra như chớp lóe, trong nháy mắt đã cắm sâu vào trong phiến đá. Phương Đa Bệnh giương mắt đờ đẫn, cái thứ màu xanh lục này e chính là Phỉ Thúy Lục. Thứ kịch độc này được bắn ra như vậy, nếu dính lên cơ thể người thì còn khủng khiếp thế nào nữa? Liếc nhìn thứ nguy hiểm trong tay mình, Phương Đa Bệnh mở nắp hộp, thấy hai viên đá Phỉ Thúy Lục bên trong đã bắn ra. Phương Đa Bệnh thở phào, trước mặt “Nghiêm Phúc”, y vặn hộp thiếc thành một đống rồi ném vào trong sọt rác. “Nghiêm Phúc” bị khống chế huyệt đạo, không cách nào lên tiếng được, chỉ nhìn đến mức hai mắt mở trừng trừng. Lý Liên Hoa nhìn lão vô cùng cảm thông.
- Người này cứ để “tuần án đại nhân” đích thân giao cho Hoa Như Tuyết đi, chắc hẳn ba mươi năm nay, rất nhiều bạn cũ đều đang mong nhớ lão.
Phương Đa Bệnh liếc xéo hắn.
- Vậy ngươi thì sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Thương thế của ta còn chưa lành, tất nhiên phải tiếp tục dưỡng thương rồi.
Phương Đa Bệnh nói:
- Mượn cớ!
Lý Liên Hoa ho khan một tiếng, chợt nói:
Ta vẫn muốn đến xem một chỗ khác nữa.