Chương 9: Lệ Vương Bỉ Ngạn Hoa: Tuyệt Thế Lãnh Vương Phi - Chương 8: “lâm Nguyệt Dạ”

Trong chốc lát, con thần điểu ngơ ngá nhìn. Nhìn cái người giống “ nàng ấy”. Bạo Phong Thần Điểu sau đó liền nhận ra: Không phải là “nàng”, tóc của “ nàng” màu lam sắc. Nó bỗng sững lại một chút.

Lâm Nguyệt Dạ nhìn nó kinh ngạc, nàng không biết vì sao lại vậy. Vài khắc trước nó còn căm ghét, tức giận nàng lắm. Nhưng lúc này, nó lại nhìn nàng bằng ánh mắt...nhớ thương? Không thể! Trong kí ức của “Lâm Nguyệt Dạ” không có gặp con Bạo Phong Thần Điểu này. Vậy không lẽ nàng nhìn lầm. Không đúng! Đôi mất nàng chưa từng nhìn sai. Vậy làm sao con thần điểu kia lại nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn thấy cố nhân!

Nàng tiến lại gần nó. Giờ phút này, con thần điểu còn có chút ngơ ngẩn nhưng cũng nhanh chóng phát giác ra được Nguyệt Dạ đang tới gần.

Khác với suy nghĩ của Nguyệt Dạ, nó vẫn yên lặng, không có ý đề phòng hay ghét bỏ nàng giống như vài khắc trước.

Thiên Minh bên trong Thời Không Chi Giới cũng rất ngạc nhiên. Bạo Phong Thần Điểu là thần thú, hơn nữa còn là thần thú kiêu ngạo bậc nhất cư nhiên lại tỏ vẻ ngoan ngoãn như thế. Vài khắc trước nó còn hận chủ nhân như vậy, sao bây giờ...

Nguyệt Dạ tiến đến trước mặt con thần điểu. Trên cánh nó bỗng xuất hiện một vật gì đó giống như mệnh bài( giống như lệnh bài nhưng đại diện cho sinh mệnh của một người) khắc một chữ “Dạ”. Nó đưa tấm mệnh bài cho Nguyệt Dạ:

“ Ngươi hãy lấy máu nhỏ lên tấm mệnh bài này.”

Nguyệt Dạ có chút không hiểu nhưng vẫn làm theo. Dù gì thì nàng cũng muốn biết sai nó lại biểu hiện lạ như vậy.

Khi máu của nàng vừa chạm vào, tấm mệnh bài liền phát ra màu hoàng kim sáng chói sau liền đổi thành màu huyết sắc, chữ “Dạ” bên trên trở nên rõ ràng hơn.

Bạo Phong Thần Điểu trở nên kích động, cơ thể đồ sộ của nó run lên. Nó liền cúi người xuống.

“Chủ nhân.”

Hai chữ của con thần điểu nói ra làm Nguyệt Dạ giật mình. Thiên Minh đang ở trong Thời Không Chi Giới uống một hớp trà nghe thấy liền phun ra ngụm trà trong miệng chưa kịp nuốt.

“Ngươi có chắc mình nhận đúng người không? Ta và ngươi thậ sự chưa từng gặp nhau!”-Nguyệt Dạ bình tĩnh nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng có mang theo một tia âm lãnh đến đáng sợ.

“ Không, ta và người đã từng gặp nhau, chỉ là khi ấy người còn là là một tiểu oa nhi nên không nhớ được ta.”-Bạo Phong Thần Điểu trầm giọng nói. Khi nói hoàn toàn bình thường, không cứng ngắc, không ngắt quãng, tim không đập nhanh, hô hấp bình thường, căn bản là nói một sự thật, không có nửa phần giả dối.

“Nương của người từng cứu ta một mạng, còn giúp ta trả thù nên ta đã thề phải toàn tâm toàn ý vì nàng ấy. Trước nhắm mắt, nàng đã đưa người và tấm mệnh bài của người cho ta, bảo ta giúp người. Khi đó ta định mang người đến Phong Vực nhưng nửa đường bị Thôn Thiên Mãng Xà đánh lén làm ta trọng thương. Lúc đó ta đã giao người cho nha hoàn thân cận của nương người. Chỉ là nàng ta đi đâu thì ta không rõ. Nhiều năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm người. Vừa rồi ta đã gặp lại con rắn thúi đó, cùng nó đại chiến nên bị thương. Trong phúc có họa, không ngờ ta lại gặp được người trong lúc này.”- Nói đến đây, giọng Bạo Phong Thần Điểu như nghẹn lại, không thể nói tiếp.

Nguyệt Dạ bây giờ chợ hiểu ra, nhưng cũng không có gì bất ngờ. “Lâm Nguyệt Dạ” thật sự đã biết phụ vương cùng mẫu phi không phải là cha nương thật sự của nàng. Trong một lần tình cờ chơi trong Hậu Hoa Viên, “Lâm Nguyệt Dạ” đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mẫu phi, phụ hoàng và mẫu hậu( vì nữ 9 được hoàng hậu đối xử như con ruột nên nữ 9 cũng nhận bà làm mẹ). Sự thật này cũng làm nàng rất kinh ngạc, tuy nhiên vẫn che dấu và tỏ ra bình thường, không có một chút gì làn người ta nghi hoặc, giống ngư chưa từng biết gì. Đứa trẻ này rất thông minh, vẫn luôn bí mật tìm cha nương thật sự của mình, chỉ là vì không có thế lực riêng nên nàng cũng không thể tra ra. Nàng chỉ biết nương nhìn rất giống mình, chỉ khác mái tóc màu lam sắc. “Lâm Nguyệt Dạ thật sự là một đứa trẻ rất thông minh, phải nói là hồ ly chứ. Nàng nhớ lại lời “ Lâm Nguyệt Dạ” đã nói trước khi biến mất, rõ ràng là muốn nàng tìm cha nương của mình. Không hiểu thế nào lúc đó nàng lại bị lừa. Đứa trẻ này thật sự rất bí ẩn. Xem ra con đường phía trước không hề đơn giản.

(End chương 8)