Gió vẫn đang thổi mạnh, tuy có chút suy yếu nhưng không thể che giấu được cái khí chất kiêu ngạo trời sinh. Một con thần thú bị thương nặng đối đầu với một bầy thú mạnh bạo, thật đáng để mong chờ.
Lâm Nguyệt Dạ vẫn đúng yên ở đó, ngạo nghễ nhìn về phía con thần thú kia. Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên một chút. Một con vật thật kiêu ngạo, nàng thật sự khá có hứng thú với nó. Nàng hiện giờ là muốn xem nó có thể thắng hay không. Nàng vốn không cần một con vật hèn nhát, càng không cần một con vật yếu đuối. Nhìn thấy ngạo khí của nó vẫn mạnh mẽ như vậy, nàng đã định, con Bạo Phong Thần Điểu này phải là của nàng.
Thiên Minh nhìn thấy một màn này cũng thầm tán thưởng con thần thú. Cao ngạo, bễ nghễ, đúng là khí chất thần thú cao quý. Nàng đã từng nhìn thấy một con Bạo Phong Thần Điểu lớn hơn, rất có bá khí.
Bạo Phong Thần Điểu bây giờ đang rất giận giữ. Nó giận cái thứ gớm ghiếc đã làm nó bị thương nặng như vậy, giận những con Liệt Hỏa Lang này dám xem thường nó, càng giận cái người vô tâm đang đứng đằng xa. Nó đã thấy Nguyệt Dạ từ lâu. Ánh mắt nó rực lửa. Nếu nó cùng Liệt Hỏa Lang giao chiến, ắt hẳn sẽ bị thương nặng hơn, con người kia nhất định sẽ bắt hắn, nếu tấn công con người kia, những con sói này sẽ thừa cơ đánh lén nó, nó cũng sẽ không nhờ con người kia giúp đỡ. Nó không cần nhờ một con người yếu đuối giúp. Đối với nó, con người luôn là sinh vật rất âm hiểm, xấu xa, không nên tiếp xúc nhiều. Nhưng dù có chết nó cũng tuyệt đối không bỏ chạy, uy phong của nó không cho phép.
Cũng không còn cách nào, nó đành phải giao chiến, nó tin con người kia sẽ không đánh lén. Nó cảm nhận được một cái khí chất vương giả ngạo nghễ của người đó. Nó phải sống, nó không tin con người kia có thể giết được nó. Nó đã hứa là phải sống.
Ở đằng xa, Nguyệt Dạ căn bản là đã biết bản thân bị nó phát hiện, chỉ là nàng biết nó sẽ không thể tấn công nàng ngay lúc này. Nàng có thể nhìn thấy một tia tham sống lóe lên trên mắt nàng, nhưng theo nàng thấy, nó tuyệt đối sẽ không khuất phục trước kẻ khác, nó chỉ là muốn sống sót.
Bạo Phong Thần Điểu thét lên. Trong tiếng thét mang đầy sự tức giận cùng uy áp huyết mạch thần thú. Nó đường đường là một thần thú cao cao tại thượng, sao có thể khuất phục trước những con lang nhỏ bé này. Trong mắt nó hoàn toàn không có lũ sói, chỉ có con người đang đứng đằng xa. Nhưng hiện giờ nó đang bị trọng thương, sao có thể dễ dàng thắng lũ sói này, à không, phải là con người kia. Ánh mắt nó tràn đầy chán ghét nhìn về phía con người kia. Nó tức giận, một cơn lốc mạnh mẽ tiến về phía đám Liệt Hỏa Lang.
Lũ sói kia tuy có chút sợ nhưng chúng nó biết, một là con Bạo Phong Thần Điểu này chết, hai là bọn chúng sẽ chết, không còn sự lựa chọn nào khác. Không biết vì cái gì mà chúng nó lại tự chạy tới chỗ con thần điểu này, chỉ sợ có kẻ điều khiển chúng. Giờ khắc này bọn chúng đang rất sợ, nhất sợ uy áp mạnh mẽ của con thần điểu, sau là sợ bọn chúng sẽ phải chết ở đây mà không biết vì sao mình chết. Rõ ràng là có kẻ đang điều khiển chúng vậy mà chúng cũng không thể làm gì được, cuối cùng đành phải chờ chết. Có điều bây giờ thần điểu đang bị thương, bọn chúng có khả năng thắng. Nhận thức được điều này, đám Liệt Hỏa Lang nhất thời điên cuồng xông lên. Dù gì nếu bọn chúng tấn công, sẽ có thể sống, nhưng nếu đứng yên thì chỉ có chết. Bọn chúng còn không nhận ra có người đang đứng gần bọn nó, cười lạnh một tiếng
Bạo Phong Thần Điểu thấy được sự điên cuồng trong mắt chúng liền biết có kẻ điều khiển chúng. Có điều dù biết vậy nhưng con thần điểu lựa chọn không cứu. Nếu nó cứu, chẳng khác gì nó sẽ chết. Nó liếc qua con người kia. Nàng ta (đáng lẽ ra phải dùng 'hắn' nhưng ở đây Dạ tỷ là nữ nên dùng 'nàng') đang cười, chỉ là cái nụ cười cười thoạt nhìn rất quen thuộc. Rốt cuộc con người kia là ai! Không... không lẽ... lại là nàng! Con thần điểu bắt đầu cảm thấy rối rắm. Không đúng! Nàng đã... chết. Chính nó đã tận mắt chứng kiến. Vậy con người kia là ai? Không lẽ...
(End chương 7)