Chương 2: Tử Lâm

Sáng sớm hôm sau khi mặt trời còn chưa ló rạng, tiếng quát mắng, giục giã mọi người nhanh chóng thu dọn lều trại lên đường đã vang lên quanh khu đất nghỉ ngơi tối qua. Lệ nặng nề đứng dậy dù cả thân thể còn đau đớn nhưng cũng cố phụ bọn họ một tay. Hắn đã được người ta cứu mạng cũng không muốn thêm một gánh nặng cho cả đoàn.

Cứ vậy chưa đến nửa nén hương cả đoàn người đã yên vị trên lưng ngựa tiếp tục tiến về phía Huyết ma môn. Gần ba canh giờ sau, trước mặt Lệ hiện ra một ngọn núi lửa to lớn đến cả ngàn trượng. Trên đỉnh núi từng luồng khói đen đục ngầu không ngừng bay lên. Xung quanh cảnh vật không một chút sức sống, phía trước đại sơn là một rừng cây chết chỉ còn trơ lại nhưng thân cây với hững hình thù kì quái, xa xa thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng gầm thét của các loại hung thú khác nhau. Tất cả những điều đó khiến cho không khí quanh khu vực này dù vô cùng nóng nực nhưng vẫn khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Dừng lại trước tử lâm, Lưu Chí tiến lên trước, tay trái hất lên. Ngay lập tức từ trong tay áo của hắn một lệnh bài màu đen bay ra dừng vào giữ không trung như va phải một bức tường vô hình. Từ trong lệnh bài một vầng hào quang tím nhè nhẹ xuất hiện theo đó một bức tường trong suốt như làm bằng ánh sáng hiện ra ngăn cách giữa đoàn người và khu rừng. Theo từng đợt phát sáng của lệnh bài, bức tường kia dần mở ra một lối đi nhỏ dẫn vào bên trong.

Từng đợt từng đợt gió từ bên trong bay ra mang theo mùi của tử khí khiếnLệ không khỏi nhăn mặt buồn nôn. Cố chấn tĩnh lại, hắn cùng đám người Lưu Chí đi sâu vào bên trong, cũng không để ý phía bên kia Lưu Chí có liếc nhìn hắn mấy lần.

Dọc đường đi không ngừng có những tiếng gầm gừ xuất hiện hai bên lối đi, đôi khi có vài con hung thú hình dáng quái dị vô cùng chạy tới tấn công đám người Lưu Chí. Lệ dù tâm tính coi như cứng cỏi cũng không ít lần trái tim như nhảy hẳn ra ngoài. Nhưng không hiểu vì lí do gì ngay khi tới gần lũ hung thú lập tức dừng lại, thân thể run lên như sợ hãi một thứ gì đó đành không cam lòng rời đi.

-Nhờ có Ma Bài này, chúng ta có thể bình an đi qua Tử Lâm. Tuyệt đối đừng ném mạng mình khi qua đây mà không có lệnh bài. Lũ hung thú ở đây lúc nào cũng háu ăn cả. Haha.

Lưu Chí vừa cười vừa giải thích cho Lệ. Hắn nghe vậy cũng gật đầu ghi nhớ.

Đoàn người tiếp tục chậm rãi đi tới. Dọc đường đi, đâu đó những xác hung thú và xác người đang phân hủy xuất hiện, quả không hổ danh với cái tên Tử Lâm.

Đến tầm giữa trưa cuối cùng đoàn người Lưu Chí đã đến chân núi. Đến đây tử khí đã bớt đi nhiều nhưng thay vào đó là những luồng khói độc từ trên đỉnh núi tản ra. Chỉ vài lần hít thở, lồng ngực của Lệ như bị kim châm lửa đốt.

Tại khu vực dưới chân núi, một đại môn được làm bằng hắc thạch to lớn sừng sững đứng đó. Phía trên là tấm biển đề ba chữ vàng nổi bật: Huyết ma môn. Trước đại môn, một đám khoảng hơn trăm người đứng đó, có lớn có bé. Tất cả mặt đều tái nhợt dường như đã trải qua cái gì kinh khủng lắm. Xung quanh vài người khác mặc võ phục màu đen, chắc hẳn đệ tử chấp sự của tông môn, đang quát tháo đám người kia đứng ngay ngắn.

Nhìn thấy người ngựa Lưu Chí lại gần, một tên thân hình nhỏ thó, khuôn mặt hốc hác trông như con chuột tươi cười lại gần chắp tay cũng kính nói:

-Lưu Chí sư huynh mới về.

-Đám người kia là thí sinh ứng thí sao? – Lưu Chí cười nhẹ nhàng hỏi lại

-Dạ vâng thưa sư huynh, chúng tiểu đệ đang chuẩn bị cho bọn chúng tiếp tục vòng hai.

Nhẹ liếc nhìn đám người một chút, Lưu Chí quay lại Lệ:

-Xuống đi, từ đây tự tiếp lấy số mệnh của bản thân.

Lệ bình tĩnh gật đầu xuống ngựa, lặng lẽ đứng vào đám người thí sinh kia. Ánh mắt nhìn theo Lưu Chí một hồi rồi ôm quyền hành lễ.

Lưu Chí không có phản ứng gì, chỉ là trong mắt ánh lên vẻ hài long rồi từ trong ngực lấy ra một viên đá nhỏ phát ra hào quang nhè nhẹ ném về phía tên mặt chuột kia nói:

-Kẻ kia là ta mang tới, cho hắn vào khảo hạch đi. Thứ này cho ngươi.

Luống cuống chộp lấy viên đá, tên mặt chuột cười nịnh bợ rồi vâng dạ quay trở lại sắp xếp thí sinh:

-Các ngươi ra thạch bàn kia xếp hang cho ta, cấm lộn xộn nếu không đừng trách ta ném cho đám hung thú Tử Lâm.

Hơn trăm tên thí sinh mặt cắt không còn giọt máu nhanh chóng đi qua đại môn tiến tới thạch bàn khảo hạch. Lệ cất bước đi theo, bên tai còn vang lên giọng Lưu Chí:

-Tiến vào được sơn môn, đừng quên tới khu đệ tử hạch tâm của Tinh Ma mạch tìm ta.

Quay đầu theo hướng giọng nói, đoàn người Lưu Chí đã theo một con đường khác thúc ngựa chạy đi.

Lúc này trên thạch bàn dựng sẵn một viên đá làm bằng thạch anh màu xanh ngọc. Tên đệ tử mặt chuột đứng trước cất giọng nói:

-Các ngươi đi qua được Tử Lâm là đã qua được vòng khảo hạch đầu tiên. Tuy nhiên đừng có vội mà đắc ý, phía trước con đường còn dài. Bây giờ mỗi người các ngươi lần lượt từng người lên đây chạm tay vào Tư chất thạch này để khảo hạch tư chất bản thân. Tư chất yếu kém vẫn có thể tham dự vòng sau. Tư chất tốt có thể được các trưởng lão tông môn trực tiếp nhận làm đệ tử cũng có thể có.

Dừng lại một chút, hắn nhìn đám người kia có những đôi mắt sáng lên như mong chờ. Cười khẩy rồi tiếp tục nói:

-Tuy nhiên mười lần khảo thí đệ tử có khi cũng không có một kẻ như vậy, nên thành thật một chút sau khi khảo hạch tư chất phía sau ta có ba con đường lên ba mạch của môn phái lần lượt gồm: Tinh Ma mạch chủ tu tu vi thuật pháp, Cốt Quỷ mạch chủ tu thân thể cùng Huyễn Yêu mạch chủ tu bí thuật. Muốn theo mạch nào là sự lựa chọn của các ngươi. Còn bây giờ nhanh lên đây kiểm tra tư chất, đừng làm mất thời gian của đại gia ta.