Chương 1: Lệ

Bảo Linh quốc, Hải Hà quận, Liên Ninh thôn, trên một con đường mòn phủ đầy tuyết trắng, một đoàn người ngựa hơn chục người y phục trường bào đen đang tiến về phía trước. Mưa tuyết đầy trời dường như không khiến họ khó chịu. Nếu có người chú ý quan sát còn có thể thấy được khi những bông tuyết rơi xuống gần đoàn người này đột nhiên không hiểu vì sao biến mất.

Dẫn đầu là hai đại hán trọc đầu trông như song sinh vừa mở đường vừa trò chuyện:

-Đệ đệ ngươi xem, lần này đi nhận cống nạp, tên tân nhậm quận chủ quả nhiên biết điều, còn để riêng cho chúng ta một khoản không nhỏ. Lần này trở về ta có thể thỏa thích uống Tiên Hoa tửu haha.

-Tiểu đệ nhận được một ít trang sức tốt. Chắc chắn Thúy Khánh muội muội sẽ rất thích, có khi chúng ta còn có thể song tu một chút. – Tên xưng đệ đệ ánh mắt đầy dâm tà đáp lại – Ách! Sư huynh xem kìa, phía trước hình như có người.

Trên con đường trắng đầy gió tuyết lạnh toát là một thân ảnh còi cọc, mặc bộ quần áo chắp vá như gỉe rách đang đi từng bước khó nhọc tiến lại. Trông thân hình khoảng chừng mười hai mười ba tuổi nhưng mặt mũi và các bộ phận trên cơ thể đều bầm dập không thể nhận ra. Tất cả bộ dáng đó cũng không đáng chú ý bằng ánh mắt vô hồn của hắn, không có một tia cảm xúc.

Thấy thân ảnh đang tiến lại gần, tên đại ca vừa cười vừa quát lên:

-Thằng nhóc con kia, dám chặn đường đi của đại gia gia tội đáng chết.

Nói rồi hắn sau lưng một cây đại côn vung lên một cách đầy thuần thục như đã làm rất nhiều lần.

-Bốp

Một côn trúng bụng, thân ảnh nhỏ bé của thằng nhóc bay ngược lại phía sau chục mét, miệng tràn đầy huyết, xương sống kêu răng rắc từng hồi như gãy thành trăm mảnh vụn, bộ dáng thê thảm không khác gì một con chó.

Tuy nhiêu điều bất ngờ là thằng nhóc tựa hồ không cảm thấy đau đớn, vẫn ánh mắt đó lết người đứng dậy mà đi về phía trước.

-Á, trúng một côn của đại ca mà vẫn còn đứng dậy được. Để lão tử xem ngươi da dầy thịt béo đến đâu.

Nói rồi tên đệ đệ thúc ngựa tiến tới liên tục dẫm lên thân thể kia. Thằng nhóc không kêu la, chỉ ôm đầu cuộn mình chịu trận.

-Phía trước có chuyện gì mà ồn ào vậy.

Từ đằng sau một nam tử tiến lên phía trước, gương mặt đầy ôn hòa toát ra thiện cảm.

-Lưu Chí sư huynh, chỉ là một thằng nhóc không biết sống chết chắn đường, hai bọn đệ sẽ xử lí ngay. – Tên đại ca cung kính cúi đầu nịnh nọt.

Lúc này hai huynh đệ song sinh kia cũng dừng việc hành hạ lại, đứng sang một bên để lại cái thân thể huyết nhục không còn có thể nói là hình người nữa. Xung quanh đoàn người cũng tụ lại, vẻ mặt có người cười thích thú, có kẻ vô cảm không quan tâm. Lưu Chí có chút nhíu mày, chứng kiến sự việc từ đầu nguyên lai hắn không định tham dự, nhưng ăn một côn vừa rồi của song sinh huynh đệ mà vẫn có thể dứng dậy, lại không kêu một câu, phải biết hai tên đại hán đó đã là Luyện khí nhất tầng, dù một kích tiện tay cũng không phải một thân thể phàm nhân mười hai, mười ba tuổi có thể chống lại. Quan trọng hơn là ánh mắt tên này khiến bản thân hắn có chút hiếu kì.

-Ngươi là ai, sao dám chặn đường tiên nhân Huyết Ma môn? – Lưu Chí vẫn giữ nét mặt ôn nhu, nhẹ nhàng hỏi.

Thằng nhóc đang nằm lết trên mặt đường ngước lên, miệng lẩm bẩm gì đó như muốn nói nhưng rồi ngay lập tức ngất đi.

-Chỉ là một con chó chết mà thôi, Lưu Chí sư huynh cần gì lo nghĩ, để hai chúng đệ vứt sang bên đường.

Lưu Chí cúi đầu thở dài, đang định đi tiếp thì chợt quay lại nói:

-Các ngươi mang hắn lên ngựa chăm sóc một hồi, ta muốn mang hắn về Thí tuyển đại hội của tông môn.

-----------

-Bịch

Thân thể thằng nhóc bị ném xuống dưới đất khiến hắn tỉnh lại. Đoàn người đang hạ trại nhóm lửa cho buổi tối. Xung quanh cảnh vật xa lạ chắc đã đi xa Liên Ninh thôn của hắn lắm rồi. Ngước nhìn lại bản thân một hồi thấy cơ thể không chỗ nào không cuốn băng chằng chịt trông chẳng khác nào xác ướp. Lồm cồm ngồi dậy, hắn không khỏi nhăm mặt vì những cơn đau nhức còn nhiều lắm nhưng hắn biết rằng mình vẫn sống.

Một mùi thơm lừng đưa lại mũi hắn. Vị Lưu Chí sư huynh kia tiến lại gần, tay cầm theo một nửa con gà nướng còn bốc khói. Từ tốn ngồi xuống bên cạnh, Lưu Chí đưa cho hắn rồi nói:

-Ăn đi, mai ta đưa ngươi tới Huyết Ma môn khảo thí đệ tử. Còn được hay không tùy ngươi.

Đưa cánh tay run run vì đau đớn và mệt mỏi nhận lấy, thằng nhóc nhìn con gà một lúc lâu rồi mới đưa lên miệng từ từ cắn một miếng, rồi một miếng, một miếng nữa. Hắn cắn xé con gà như một kẻ chết đói. Nước mắt hắn không biết vì sao lại rơi, ướt nhẹp khuôn mặt bẩn thỉu của mình.

Ánh lửa trại bập bùng một bên xua đi cái giá lạnh. Hắn sống, ít ra hắn vẫn sống.

Hai người cứ ngồi như vậy bên đống lửa đến tận đêm khuya, không nói gì, chỉ ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, đôi khi lại có một tia sao băng vụt qua.

-Ngươi gọi là gì? – Lưu Chí hỏi

-Lệ!