Chương 12: Vạn Lý Phường Dị Biến

Ba người nằm ngủ trọn một đêm, mặc kệ thế giới vẫn xoay vần.

Đêm này Vạn Lý Phường xảy ra một chuyện kinh thiên.

Sáng sớm hôm sau Đại Cẩu tỉnh lại trước. Thân thể sau một đêm đã sung mãn lạ thường. Ngọc Nhi cùng Huân Nhi mỗi người một bên vẫn còn đang ngủ thiếp đi.

Đại Cẩu chỉ biết thở dài! Mà tính ra người ta cũng là đấng nam nhi rồi! Tên Đại Cẩu không hợp cho lắm!

Nơi này họ tên người thường sẽ không dễ dàng để người lạ biết. Với người quen thường chỉ biết đến tên và họ. Như Tô Ân phu nhận. Thế nên khi xưng tên người ta sẽ lược đi một chữ. Nguyên do lớn nhất phải kể đến một bộ tộc gọi là Hắc Vu Thiên. Bộ tộc này sở hữu công pháp đặc thù, có thể dùng một chút máu huyết của cừu nhận ếm lên bùa độc. Từ ngàn dặm xa xôi vô thanh vô thức giết người. Thần không biết quỷ không hay. Bởi vì công pháp tàn độc như thế nên bọn họ bị các tộc khác tru diệt, đến nay chỉ còn lại một ít dư nghiệt. Tuy nhiên qua thời gian, người ta đã phá giải được chút môn đạo bí ẩn trong đó. Cho nên thủ đoạn này không tính là bí ẩn nữa. Các gia tộc dễ dàng tạo ra lớp phòng vệ để bảo vệ tộc nhân của mình. Nhưng tục chỉ dùng tục danh thì vẫn còn. Đến nay rất nhiều nhân vật lớn trong giới tu đạo chỉ được người ta biết đến qua ngoại hiệu, còn tên húy thì chính là bí ẩn lớn.

Đường Thiếu Hoa từ nhỏ yếu ớt nên từ khi hiểu chuyện đã quen với cái tên Đại Cẩu. Ra ngoài luôn một tiếng Cẩu Ca, hai tiếng Cẩu Ca. Người biết tên hắn ngoài hai người Tử Dương bá thì cũng chỉ còn lão Cẩu sư phụ hắn mà thôi.

Đường Thiếu Hoa ngồi dậy ngáp dài một cái mới chịu đứng lên.

Cánh cửa phòng lúc này mở ra, Tô Ân phu nhân đi vào. Theo sau là hơn chục thiếu nữ, mỗi người bê trên tay một khay ngọc.

Tô Ân phu nhân nói:

- Thỉnh an Công tử! Công tử có thấy thoải mái không?

Chính chủ tới rồi! Cũng không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu. Đường Thiếu Hoa lắc đầu cười nói:

- Đa tạ phu nhân! Ta bây giờ vô cùng thoải mái! Cảm tạ phu nhân chiếu cố!

Tô Ân phu nhân tiến lên, cũng không vì thân thể trần truồng của hắn mà có chút ngại ngùng. Thậm chí nàng còn nhìn qua dương vật đang căng cứng chào buổi sáng.

Nàng cảm thán:

- Hai đứa Ngọc Nhi và Huân Nhi thật có diễm phúc. Ta thật có chút ganh tỵ với hai đứa hài tử này đấy công tử!

Đường Thiếu Hoa cười cười không nói. Hắn tiến đến, chầm chậm đi vào hồ nước. Tô Ân phu nhân nhìn theo rồi cũng đi vào. Đôi chân ngọc của nàng chạm đến bậc thang thứ ba dưới hồ, nước đã cao tới đầu gối, chấm ướt chân váy màu tím. Không ngờ nàng đứng đó thu hút ánh nhìn của Đường Thiếu Hoa. Tay nàng vén vạt áo ra, bộ xiêm y trút xuống như thác để lộ ra thân thể trắng như ngọc.

Nàng tiến đến gần Đường Thiếu Hoa, tay chạm vào ngực hắn, thân thể cũng đã chạm vào nhau. Nàng nói:

- Ta mang danh là Tô phu nhân nhưng trên đời này công tử là người đầu tiên nhìn thấy thân thể ta đấy! Công tử có tin không?

Đường Thiếu Hoa nói:

- Ta không hiểu! Tại sao vậy?

Tô Ân phu nhân xoa xoa ngực hắn. Sau lại choàng tay qua vai rồi đầu cúi xuống nhẹ hôn lên môi hắn. Sau đó mới nói:

- Bởi vì công tử nhìn rất hấp dẫn!

Đường Thiếu Hoa nói:

- Chắc không chỉ như vậy?

Tô Ân phu nhân chỉ cười, tay nàng đưa xuống vuốt lấy cái trụ kình thiên kia rồi bất chợt đẩy vào âm đạo của mình. Nàng nhíu mày một cái chợt rên một tiếng.

- Ưm! Cảm giác thật khác hẳn với những thứ vô tri kia!

Ý nàng là những thứ nàng dùng để tự sướng một mình sao?

Nhưng nàng cũng không còn động tác nào khác, chỉ nói thầm với hắn:

- Đường công tử! Ta muốn làm một vụ làm ăn với công tử! Ngài có hứng thú muốn nghe không? Tất nhiên ta và hai đứa hài tử kia chỉ là chút tiền lãi!

Đường Thiếu Hoa cúi nhìn bầu ngực căng mịn sắp áp đến mặt mình thì chỉ đành cười nói:

- Ta xin lắng nghe đây!

Tô Ân phu nhân che miệng cười khúc khích. Mông nàng bất chợt nhún một cái. Nàng chọc ghẹo.

- Hay là thôi đi! Đây là lần đầu của thiếp! Chẳng lẽ chàng lại không muốn thiếp hầu chàng ư?

Nói rồi Tô Ân phu nhân lại choàng tay qua, hôn lên môi hắn một cách nồng nhiệt. Qua thật lâu nàng dừng lại, lúc này bất chợt lại hỏi:

- Thiếp có đẹp hay không?

Đường Thiếu Hoa gật đầu nhẹ nói:

- Nàng rất đẹp!

Tô Ân phu nhân quay qua hai người Ngọc Nhi và Huân Nhi đang nằm ngủ bên kia.

- So với hai nàng ấy thì sao?

Đường Thiếu Hoa nói:

- Mỗi người mỗi vẻ! Với ta… ba người đều như tiên hà phàm!

Tô Ân phu nhân nhéo mũi hắn.

- Chàng đúng là quỷ phong lưu!

Thế rồi khuôn mặt Tô Ân phu nhân cầm tay hắn áp vào bầu ngực của mình. Mông nàng nhún nhún theo nhịp, miệng càng lúc càng thở dốc, ánh mắt mê ly. Đắm chìm trong cảm giác hoan lạc đó, nàng nói như kể lại câu chuyện cuộc đời mình.

- Thiếp từ bảy tuổi đã biết vị đời. Sống giữa muôn vàn mưu hèn kế bẩn, tâm hồn thiếp từ ấy nào có được trong trắng. Mười lăm tuổi thiếp được chọn. Bấy giờ thiếp mới biết mình là Thánh Thiên Thể.

Tô Ân nói, mông nhấc lên cao rồi nhún mạnh xuống. Tốc độ nhanh mà mạnh làm nàng sướng rên. Nàng thở dốc, nói tiếng được, tiếng thì nghe không rõ.

- Thánh Thiên Thể tu luyện thì không còn gì để nói. Nhưng nuôi để làm lô đỉnh nhì nhất thiên hạ. Cho nên… cho nên… thiếp đã… đã… Ưm! Đã quá! Chàng thật tuyệt!

Hai mắt Tô Ân mơ màng nhìn Đường Thiếu Hoa. Thân thể nàng vô lực đã dán chặt vào người hắn.

- Chàng biết không? Thiếp hận bọn hắn vô cùng! Cho nên… Chàng có thể từ chối vụ làm ăn này với thiếp! Thiếp không trách! Chỉ cần chàng nhớ đến có người đã từng cùng chàng ân ái! Dầu gì sau đêm nay, thiếp đã không còn thời gian nữa. Thánh Thiên Thể vạn năm mới có một. Chính là thánh vật trời sinh. Cùng Huyền Âm Thể và Linh Lung Thể. Tam thể cộng minh, món quà này dành cho chàng. Hãy nhớ lời thiếp! Thiếp… Thích chàng rồi!

Bất chợt toàn thân Đường Thiếu Hoa bỗng xảy ra dị biến. Chớp nhoáng đã có một hào quang sáng rực làm mờ tâm trí hắn. Không phải hào quang bên ngoài mà là trong nội thể hắn. Toàn thân hắn bừng lên thánh quang! Bắt đầu từ Thiên linh cái, thánh quang đó len lỏi khắp toàn thân hắn rồi men theo các kinh mạch bắt đầu gia cố lại. Sau đó từ các huyệt vị, thánh quang đó bắt đầu xây dựng lên một liên kết kỳ diệu cùng thiên địa.

Chưa dừng lại ở đó, thánh quang này chuyển đến bốn vị trí căn nguyên của Tứ Hải. Sau đó bùng nổ ra một năng lượng kỳ diệu phá toang bình chướng. Rồi rất nhanh sau đó, Tứ Hải Bổn Nguyên đã được thánh quang này tạo dựng lên. Sau cùng thánh quang đó kết lại thành một thánh chủng, nhìn như quả trứng chỉ bằng nắm tay.

Thánh quang đã tiêu tán nhưng nơi khởi nguồn của nó thì vẫn ẩn chứa một năng lượng kỳ diệu. Tại Thiên Linh Cái, năng lượng đó co rút lại, sau đó mới bùng nổ ra. Tiếng nổ làm tâm thần Đường Thiếu Hoa chấn động, sau đó thì ngất lịm đi.

Tuy vậy kỳ biến vẫn diễn ra một cách mãnh liệt. Sau đó Thiên Linh Cái mới ổn định lại. Lúc này nó đã hòa cùng thân thể của Đường Thiếu Hoa. Trong vô thức hắn đã hình thành Thiên Linh Cung. Nguồn năng lượng từ bốn phương tám hướng ùa về, không phân biệt âm dương, nguồn năng lượng đó dần dần hình thành một lốc xoáy hai màu. Một đen như mực, một lại thánh khiết toả quang mang rực rỡ.

"Vạn Pháp Quy Nguyên!

Vạn Nguyên Quy Thần!

Vạn Thần Quy Linh!

Vạn Linh Quy Pháp!

Thế Gian Tứ Đại, Vạn vật quy nhất!"

Tiếng nói như của pháp tắc đại đạo "uỳnh uỳnh" vang vọng trong tâm trí Đường Thiếu Hoa. Hắn vùng người choàng tỉnh khỏi cơn mê. Một giọng hét chói tai chợt vang, như là bị hắn hù sợ. Tức thì có mấy tiếng bước chân vội vã vang lên. Có tiếng cánh cửa mở, và rồi tiếng Mã Phỉ La vang lên. Dường như lão không bình tĩnh lại được. Lão vừa khóc vừa nói:

- Trời ơi! Thiếu gia của ta! Ngài đã tỉnh rồi! Thật là phúc ba đời của tổ tiên ta!

Đường Thiếu Hoa xoa xoa cái trán, trong đầu vẫn còn ong ong khó chịu.

Hắn nói:

- Mã lão ngươi khóc lóc làm cái gì vậy? Ta còn chưa chết mà!

Mã Phỉ La quẹt mặt rồi cười nói:

- Thiếu gia ngài bất tỉnh đã ba ngày ba đêm, làm ta lo chết! Ta còn tưởng ngài xảy ra chuyện rồi cơ chứ! Ha ha! Trông Thiếu gia còn khoẻ! Còn khoẻ!

Đường Thiếu Hoa xị mặt ra, lại để ý thấy bản thân mình ở trong một căn phòng xa hoa. Hắn hỏi:

- Ta đang ở đâu?

Mã Phỉ La nói:

- Đây là biệt phủ dành riêng cho Thiếu gia trong Vạn Lý Phường. Ngài yên tâm dưỡng bệnh. Thời gian nhập học còn năm ngày nữa lận, vẫn còn thời gian!

Đường Thiếu Hoa cố ngồi dậy, lại hỏi:

- Ta đã bất tỉnh ba ngày sao? Chuyện này là sao chứ?

Lại nghĩ đến chút ký ức cuối cùng mà hắn nhớ được, hắn giật mình hỏi:

- Chuyện ở chỗ Tô Ân phu nhân…

Mã Phỉ La giật mình hỏi lại:

- Thiếu gia không nhớ gì ở chỗ Tô Ân phu nhân sao?

Đường Thiếu Hoa trợn mắt nói:

- Ta đang hỏi lão đấy!

Mã Phỉ La gãi đầu xấu hổ nói:

- Đêm hôm đó lúc thuộc hạ rời đi, chỉ hơn canh giờ sau thuộc hạ nghe một tiếng nổ lớn nên đã quay lại. Nhưng mà tiệm may đó của Tô Ân phu nhân đã bị đánh sụp. Toàn bộ đều là phế tích! Thuộc hạ vội vã đi tìm tung tích của thiếu gia. Cho đến sáng hôm sau mới thấy người bất tỉnh cách đó không xa.

Đường Thiếu Hoa ngẩn ngơ người.

- Chuyện này là sao? Vậy còn Tô Ân phu nhân cùng mấy muội muội của nàng ấy thì sao?

Mã Phỉ La nghi hoặc hỏi lại hắn:

- Trong tàn tích đó thuộc hạ chỉ tìm thấy thiếu gia mà thôi. Tô Ân phu nhân thì không có tung tích. Nhưng mà thiếu gia có nhầm hay không? Trong tiệm may đó xưa giờ chỉ có Tô Ân phu nhân. Thuộc hạ biết vị phu nhân này đã lâu. Chưa từng nghe đến nàng ấy có tỷ muội gì! Trong tiệm may đó đến một người hầu cũng không có!

Đường Thiếu Hoa đơ người ra. Hắn lẩm bẩm:

- Gặp quỷ rồi!

Mã Phi La nói:

- Thiếu gia bình an là tốt rồi! Chuyện đêm hôm trước ngàn năm nay chưa từng xảy ra ở Vạn Lý Phường. Đến Huyền Minh Quân cũng bị kinh động. Bọn họ phái Đông Vệ Doanh đi điều tra. Sợ là biết thiếu gia tỉnh lại, bọn hắn sẽ đến gây phiền phức.

Mã Phỉ La cũng không nói gì nữa. Lão quay người đi chuẩn bị cho Đường Thiếu Hoa. Ngoài hai món cần có hắn phải đích thân đi chọn là đồng phục và linh khí, những món khác lão tự thân đi mua giùm cho hắn.

Đường Thiếu Hoa nằm bâng quơ nhìn trần nhà lại vô tình phát hiện ngón tay mình ngoài Vô Thiên Giới Chỉ ra tự nhiên có thêm một chiếc giới chỉ khác. Hắn đứng hình mất mấy hơi thở, sau thì bật dậy nhìn chằm chằm vào chiếc giới chỉ đó.

Giới chỉ đều có đặc điểm chung là được làm từ Không Tinh Thạch. Đẳng cấp của Không Tinh Thạch sẽ quyết định độ lớn của giới chỉ. Bên ngoài sẽ được bọc một lớp Tinh thiết. Nhưng Vô Thiên Giới Chỉ của hắn lại là một trường hợp đặc biệt. Dù nhìn thế nào cũng không ra Vô Thiên Giới Chỉ lại là một cái giới chỉ.

Để mở ra giới chỉ bình thường này, với một người có tu vi thì khá dễ dàng. Nhưng với người chưa tu luyện như hắn lại cực kỳ nan giải. Suy nghĩ chốc lát, Đường Thiếu Hoa tháo giới chỉ ra khỏi ngón tay. Hắn có một hành động táo bạo.

theo ngón tay khẽ điểm pháp quyết của hắn, Vô Thiên Giới Chỉ lập tức hút cái giới chỉ kia vào.

Sau đó tâm thần hắn tiến vào Vô Thiên Giới Chỉ, lại dùng tinh thần xâm nhập vào trong cái giới chỉ kia. Chỉ điểm một cái lập tức đồ vật bên trong ào ào phun ra. Nhìn thấy những món đồ đó trong đầu hắn phát ra hai chữ "quả nhiên".

Chúng là những món đồ vật trên mười hai khay ngọc của những thị nữ kia. Sự việc càng lúc càng đi xa hơn trí tưởng tượng của Đường Thiếu Hoa.

Trên mười hai khay ngọc đó có tám khay là y phục. Một khay chứa bảy quyển trục. Một khay chứa một thanh đoản kiếm và một chiếc mặt nạ quỷ. Một khay chứa một lệnh bài. Khay cuối cùng để một lá thư. Mười hai khay ngọc lơ lửng trong không gian Vô Thiên Giới Chỉ làm hắn biết chuyện đêm đó không phải mộng. Nhưng chuyện này cứ u u mê mê như vậy không phải là việc tốt. Hắn ngưng thần thu lấy là thư, lập tức lá thư đó bay ra rơi vào tay hắn. Bên trong đó có mấy chữ ngọc.

"Nếu chàng nhớ thiếp, hãy hồi sinh danh tiếng của Bách Diện Quỷ U! Cuối hành trình đó thiếp chờ chàng!"

Sau đó mấy chữ này bùng cháy lên ngọn lửa đen, tờ giấy hóa thành tro tàn.

Trên tám khay ngọc có một khay đặt bốn bộ đồng phục của hắn. Số còn lại là những bộ đồ tinh xảo, trên mỗi bộ đều có thêu một ấn ký mặt quỷ. Mỗi bộ mỗi màu, kiểu dáng cũng khác nhau. Tất thảy mười bốn bộ.

- Chẳng lẽ thứ mà nàng ấy muốn ta làm chính là đây ư? Nhưng tại sao chứ?

Mấy câu hỏi xoay quanh trong đầu, Đường Thiếu Hoa thở dài không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hắn định lấy ra bộ đồng phục thì lại chợt để ý thấy bên cạnh đó còn hơn chục bọc vải lớn nhỏ. Bởi vì mười hai khay ngọc thật sự thu hút sự chú ý của hắn quá. Giờ nhìn lại, trong những cái bọc đó là đủ loại trang phục. Chất liệu nhìn qua không cần nói cũng đã biết là hàng thượng đẳng. Hắn ngạc nhiên nói:

- Nàng ấy định biến ta thành một thiếu gia lụa là thật sao?

Đường Thiếu Hoa thu lại ánh mắt. Bây giờ cuộc đời hắn càng lúc càng trở nên kỳ lạ.

Từ thân thế và sự biến mất bí ẩn của Tử Dương bá bá. Cả chín món đồ mà Tử Dương bá bá để lại. Đến Vô Thiên Giới Chỉ. Giờ là Tô n phu nhân!

Đường Thiếu Hoa lấy bảy quyển trục kia ra xem. Bảy quyển trục này mang phong cách cổ xưa. Thật kỳ lạ là cả bảy quyển đều có ba chữ:

"Quỷ U Cốc"

Chúng có đánh số từ một đến bảy. Đường Thiếu Hoa lựa quyển số một. Sau khi mở ra xem, hắn hơi trầm ngâm.

- Quỷ U Cốc! Bách Diện Quỷ U!

Đây là quyển trục ghi chép về Bách thể chuyển sinh. Tựa đề của nó ghi:

"Từ ngàn xưa có một vị kỳ nhân đã lập ra Bách yêu phổ ghi chép về một trăm con yêu vạn năm đã tu thành hoá hình. Là cấp bậc cao nhất của Đại Yêu. Cuối cùng bị vị kỳ nhân này tiêu diệt. Thật kỳ lạ là càng ghi chép về chúng, vị kỳ nhận đó càng nhận ra tất cả Đại Yêu đó đều thuộc giống cái. Cho đến khi con Đại Yêu thứ một trăm bị tiêu diệt, toàn bộ yêu loại trên thế giới đều trong một vạn năm sau đó đều không có Đại Yêu hoá hình nữa. Càng kỳ lạ hơn là vị kỳ nhân đó đã tiến cấp Thần, thọ ngang trời đất. Vậy mà sinh mệnh ngày một héo rũ, sau đó thì qua đời. Trước khi qua đời, vị này đã đốt quyển Bách yêu phổ đi và cười một cách điên dại rồi nói xong một câu "Bách thể chuyển sinh! Bách thể chuyển sinh! Nói xong y trút hơi thở cuối cùng. Trải qua thời gian dài, rất nhiều vị hiền triết đã cố gắng lý giải điều này. Cuối cùng có một người đã nói như thế này:

Bách yêu trong Bách yêu phổ không thuộc về yêu loại. Bởi vì yêu loại không có khả năng hóa hình. Bách yêu đó chính là tinh hoa của trời đất dưỡng dục mà thành. Chính vì vậy việc kỳ nhân kia giết đi bách yêu đó đã khiến đất trời phẫn nộ. Chết là cái giá đắt phải trả! Còn về câu cuối trước khi qua đời của vị kỳ nhân kia có lẽ chính là chỉ Bách yêu sẽ chuyển sinh sống lại. Còn chuyển sinh như thế nào thì chưa có một ai biết được. Tuy vậy ta đã khám phá ra! Dù rằng không chắc chắn nhưng có một giả thuyết.

Từ sau thời đại của vị kỳ nhân đó, thế gian đã xuất hiện những thể chất đặc thù. Tổng hợp lại vừa vặn một trăm, và những thể chất này đều thuộc về nữ giới. Cứ một người mang thể chất chết đi sẽ có một người mang thể chất khác xuất hiện. Thật kỳ lạ! Cuối cùng người ta đã tổng hợp lại thành Bách Thể Thư!

Người nam nhân nào phá được nguyên âm của nữ nhân mang thể chất sẽ nhận được một hồi tạo hóa. Chính vì thế mà việc mang thể chất đặc thù chưa chắc là việc tốt. Sau cùng, thế gian này xuất hiện một thế lực thần bí có tên Yên Hoa Cung để quy tụ những người mang thể chất. Địa vị và danh tiếng của bọn họ vẫn mãi là một bí ẩn.

Cho nên Bách Diện Quỷ U ta rất có hứng thú với các nàng. Và không có thứ gì có thể làm khó ta cả! Cho nên ta đã cố gắng điều tra và ghi chép lại. Thật bất ngờ! Yên Hoa Cung có năm đại cung chủ, Mỗi người đều có tu vi vô cùng cao thâm. Bách Diện Quỷ U ta đã buộc phải ký kết một hiệp ước với các nàng. Hiệp ước này ta cũng rất hứng thú!"

Đến đây thì quyển số một đã hết. Đường Thiếu Hoa tò mò mở tất cả những quyển trục còn lại ra nhưng chỉ là những bộ tâm pháp kỳ lạ. Mỗi quyển trục đều có những chữ lớn ghi tên của chúng:

Thiên La Thuật

Bách Bộ Hành

Thiên Thủ Quỷ Ấn

Thiên Linh Nhãn

Tiên Ma Chú

Phong Thần Biến

Nhìn những chữ tối nghĩa ghi trong đó, Đường Thiếu Hoa bất lực cuộn những quyển trục này lại.

- Tại sao bên ngoài lại đề là Quỷ U Cốc chứ?

Trong khi Đường Thiếu Hoa đang vùi đầu trong bảy quyển trục kia thì ở Vạn Lý Phường đang âm thầm diễn ra một trận chiến.

Trên một tòa tháp cao bí ẩn. Bảy mươi hai bóng đen đang ngồi trên bình đài vây quanh một quang cầu lơ lửng. Quang cầu phát ra ánh sáng đỏ, trên đó báo hiệu những chấm đen đang di chuyển. Bảy mươi hai bóng đen đó chia thành năm trận tuyến riêng biệt. Trong đó có vẻ chủ đạo là một gã trung niên. Y hoàn toàn là chân thân khác với những người kia chỉ có hình chiếu. Y ngắm những chấm đen đó thật lâu mới ngờ vực hỏi:

- Thế nào rồi? Đã lâu như vậy mà vẫn không tìm được thân thủ bọn hắn thuộc thế lực nào sao?

Y không chỉ đích danh bất kỳ ai nhưng có một người lên tiếng.

- Bẩm Minh chủ! Thân thủ của đối phương quá kỳ lạ! Trong tư liệu mà chúng ta có không thể xác định được. Bọn họ cố ý chiếm cứ các tuyệt địa khiến chúng ta vô phương tiến nhập vào đó để điều tra.

Gã Minh chủ kia hiện ra một tia khó hiểu. Y không hỏi nữa, chỉ nói:

- Bảy mươi hai tuyệt địa đều có người của bọn hắn, chuyện lần này không đơn giản. Phía bên Vân Môn thì sao? Đã điều tra ra chưa?

Một bóng đen nói:

- Bẩm Minh chủ! Phía Vân Môn đang tích cực điều tra, ngoài thiếu niên bí ẩn tên là Đường Hoa ra thì không còn nhân chứng nào cả? Tô Ân phu nhân cũng biến mất một cách kỳ lạ!

- Các ngươi đã điều tra từ Đường Hoa đó chưa?

- Thiếu niên ấy đã hôn mê ba ngày nay! Hiện tại chưa có manh mối gì!

Tâm thần mọi người trở nên trầm trọng. Bất chợt một tia chấm đen trên quang cầu bỗng nhiên trở nên nổi bật, sau đó thì bùng lên một tia di sắc, lập tức mấy bóng đen kia bật dậy, mà sắc mặt của vị Minh chủ trở nên tái mét.

- Không thể nào! Đây là Bạch Liên Cốt! Lập tức điều động Bát Bộ Thần Vệ! Nhanh!

Ngay tức thì trên ngọn núi vô danh cách đó rất xa, một loạt bóng người từ trong bóng tối bắn nhanh ra.

Nơi quang cầu hiển thị ra chấm đen có dị sắc kia chính là một dãy tháp cao nằm trong quần sơn cấm địa. Nơi này được quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Ngay khi Bát Bộ Thần Vệ được điều động thì từ trong đó cũng có một bóng người bắn nhanh ra. Toàn thân hắn trong bộ đồ đen, tay mang theo một thanh đoản kiếm tỏa ánh hắc sắc nhàn nhạt. Sau lưng hắn đã có hàng loạt thi thể nằm bất động. Sau khi đáp lên một mái điện cao nhất, Bạch Liên Cốt nắm lấy một một cây cỏ nhỏ. Hắn cười gằn.

- Cuối cùng đã có Mệnh Thiên Thảo trong tay! Ta đã vận ra chân khí bản thân, mấy lão già kia có lẽ đã sớm biết rồi! Bọn hắn sẽ điều động Bát Bộ Thần Vệ đi! Dù sao cũng lấy được Thiên Mệnh Thảo rồi! Đánh một trận lớn cũng không sao!

Nói rồi ý nhắm mắt đúng đó dưỡng thần. Một khi đã vận ra chân khí bản, muốn tán đi cũng phải tốn trăm khắc. Chỉ cần dăm ba khắc này Bát Bộ Thần Vệ đã đến nơi rồi, muốn trốn cũng không được. Y nhẩm tính một lúc thì lại đứng đó vận chuyển chân khí đến mức cao nhất.

Lúc này, trên thiên không, một nhóm người lao nhanh đến, vừa thấy y đã không nhiều lời, lập tức có một đạo hàn quang bắn đến. Bạch Liên Cốt cười gằn phát ra một đòn chặn lại công kích đó. Một tiếng nổ ầm vang vọng, công kích bị chặn nhưng xung kích phát ra đánh nát một tòa cổ lâu gần đó. Bạch Liên Cố như bị chọc điên, lập tức cười to bắn đến phía đám người kia rồi phát ra công kích. Tiếng nổ ầm trời, quang mang bao phủ một vùng.

Phía trên một khu vực cách đó không xa, có ba bóng người đang nhìn trận chiến dưới này. Một người hỏi:

- Tỷ tỷ! Tên điên này có thể cầm chân Bát Bộ Thần Vệ được bao lâu? Muội thấy hắn có vẻ không khả quan lắm!

Một người đáp lại:

- Ngọc Nhi! Muội đã quá coi thường tên này rồi! Dù hắn có chút điên khùng nhưng làm việc luôn cẩn mật, át chủ bài không ít! Muội cứ chờ xem thôi! Chẳng bao lâu ta đoán bọn chó già kia sẽ tung ra át chủ bài mạnh hơn bằng không đám Thần Vệ này sẽ bị diệt gọn.

Câu nói này làm Ngọc Nhi ngạc nhiên, sau đó lại nhìn tỷ tỷ của mình. Sau thì nàng có vẻ như đã hiểu ra. Dường như nàng còn muốn bức ra thêm át chủ bài của mấy lão già kia nên bày nhiều bố trí như vậy. Thấy muội muội nhìn mình, nàng ta gõ đầu muội muội một cái.

- Sao? Còn hậm hực chuyện ta phá hỏng chuyện tốt của muội ư?

Ngọc Nhi xị mặt xuống:

- Tỷ dùng huyễn trận mê hoặc Đường công tử có ác quá không?

- Ác? - Tô Ân nhíu mày rồi nhìn Ngọc Nhi mà nói - Ác sao? Muội muội ngốc! Trinh tiết của nữ nhi đáng giá ngàn vàng! Muội muốn tình nguyện dâng cho nam nhân sao? Tên đó còn chưa đủ bản lãnh! Chỉ bằng hắn mà phải đích thân ta dùng hình tượng của chính mình để hắn làm chuyện đó trong ảo mộng xem như là phúc khí của hắn rồi! Nếu không phải hắn là truyền nhân của Bách Diện Quỷ U thì còn chưa đáng để ta làm như thế! Hừ! Bách Diện Quỷ U Tử Dương đó mà để ta tìm thấy…

Nói đến đây nàng nghiến răng trèo trẹo.

- Bát Bộ Thần Vệ là sát thủ cao cấp mà mấy con chó già đó có thể điều động được. Dù rằng bọn hắn dễ dàng bức được Bạch Liên Cốt, nhưng cùng lắm thì chỉ ép hắn đến lúc hắn cắn Thiên Mệnh Thảo. Đến lúc đó e rằng sức mạnh của hắn sẽ tăng gấp ba. Lúc này mấy con chó già kia sẽ phải dùng đến Thập Đại Thần Tướng. Mỗi lần dùng binh sẽ là một lần hao tổn tài nguyên. Khi nào Thập Đại Thần Tướng Ra trận chúng ta sẽ bắt đầu hành động.

Ngọc Nhi này giờ vẫn tò mò. Nàng hỏi:

- Tỷ tỷ! Rốt cuộc thì chúng ta đang tìm kiếm thứ gì vậy? Bao nhiêu năm bố trí như vậy tỷ không hề nói tới!

Tô Ân im lặng lại, nàng như hồi tưởng lại điều gì rồi mới nói:

- Chúng ta đang đi tìm một truyền thuyết!

Ngọc Nhi ngẩn người một chút lại không biết phải nói thế nào. Tô Ân lại nói:

- Chuyện phải nói đến… muội không thấy gần đây luôn xuất hiện những thiên tài rất mạnh hay sao?

Ngọc Nhi gật đầu công nhận. Tô Ân lại nói:

- Thế gian luôn công bằng! Thế nhưng đôi khi sẽ xuất hiện những yếu tố làm mất đi sự cân bằng đó. Muội có tin là Thiên Giới và Địa Ngục tồn tại hay không?

- Muội có từng nghe qua! Có nhiều truyền thuyết lắm…

- Đúng vậy! Nhưng truyền thuyết thì cũng là truyền thuyết mà thôi! Những gì các muội nghe kể chỉ là một phần nhỏ. Và tất nhiên là bọn muội chưa từng nhìn thấy những vị Thần tiên đó. Có biết tại sao không?

Ngọc Nhi lắc đầu. Tô Ân nói:

- Bởi vì nếu bọn hắn xuất hiện ở đây, ngay lập tức sẽ đánh thức một tồn tại đáng sợ!

Ngọc Nhi sửng sốt nói:

- Thứ gì mà đến Thần Tiên cũng phải sợ vậy chứ?

Tô Ân lắc đầu nói:

- Không ai trong chúng ta có thể biết được! Cấm ngôn kể rằng có một vùng đất gọi là ba ngàn thế giới Mê Thần Giới do bảy vị Thần Tiên hợp sức tạo ra. Rồi bảy vị đó dùng chính thân thể bảy loại Thần thú tạo thành bảy món Thần Khí. Chính là dùng để trấn áp tồn tại đó. Một khi bảy món thần khí đó xuất thế tức là tồn tại đó đã hiện thế lần nữa. Mà theo dự đoán của các Hiền giả, món đầu tiên giờ đã xuất thế rồi! Chúng ta tính toán từ nhiều năm trước, việc này lại ứng lên trên tên Đường Hoa đó.

Ngọc Nhi ngạc nhiên che miệng lại.

- Nói vậy mọi người ở đây là bố bí vì hắn?

Tô Ân cười nói:

- Rất nhiều người đã bố trí để chờ hắn! Chỉ là bây giờ hắn đã xuất hiện rồi, sự việc tiến triển đến đâu không ai có thể biết được. Muội có biết Vạn Lý Phường này tồn tại như thế nào không? Thế giới chúng ta đang sống chính là do Tứ Đại Giới giao thoa mà thành. Trong đó có một vùng không gian bị gia điệp qua hằng hà sa số năm nên vô cùng kiên cố. Nơi đó không một ai có thể công phá. Mà vùng không gian đó lại có thể liên thông đến rất nhiều nơi trên các đại lục. Thế gian cao thủ vô số, ai lại không thèm thuồng nơi này chứ!

Không khí trở nên trầm lặng. Từ phương xa lại xuất hiện một bóng người lẳng lặng đứng nhìn trận đấu dưới này. Y cũng liếc qua chỗ ba người một cái nhưng không nói gì. Tô Ân phát hiện dị biến, cũng nhìn qua y, sắc mặt hơi tái nói:

- Tinh Long Tử! Sao hắn đến được đây!

Người được gọi là Tinh Long Tử cũng không có hành động gì đặc biệt. Y chỉ thoáng nhảy lên rồi vào trong dãy tháp cao kia.

Sau sự biến mất của Tinh Long Tử thì trận chiến bên dưới cũng đã sắp đến hồi kết. Tưởng rằng Bạch Liên Cốt đang ở hạ phong thì hắn điên cuồng cắn lấy Thiên Mệnh Thảo. Dị biến khiến sắc mặt những Thần Vệ trở nên khó coi. Bọn hắn liền hú dài một tiếng. Liên tiếp có người thối lui, sau đó là mười bóng đen từ xa bắn nhanh đến.

Một người trong đó hét:

- Ngông cuồng! Bó tay chịu trói đi!

Từ chiêu thức của mười người, hàng loạt công kích đánh xuống. Tiếng nổ vang trời!