Chương 93: Mối Nguy Cơ

CHƯƠNG 93: Phát hiện mối nguy cơ

Phùng Thế Kiều ngồi trong văn phòng phủ gỗ óc chó cao cấp, đối diện lão trùm là Chiến Luật Sư mặc áo bộ quần áo vét mầu đen bên trong sơ mi trắng kết hợp cà vạt mầu xanh đậm. Hai người ngồi đối diện nhau qua một cái bàn làm việc rộng.

“Thế nào đã phát hiện ra điều gì?” Phùng Thế Kiều ngả người dựa vào cái ghế bành bọc da mầu đen to lớn hỏi.

“Tôi đã dùng nguồn nội bộ để kiểm tra tổng tài sản mà Minh ‘lựu đạn’ tuy không cách nào tìm được chính xác nhưng cũng ra được một con số để tham khảo.” Chiến Luật Sư chậm rãi nói.

“Cứ nói đi.” Lão trùm cắt lời. Rồi lấy ra một điếu xì gà Cohiba to bằng ngón tay cái châm lửa hút gương mặt vẫn vẻ bình thản, không nóng không lạnh, sự điềm tĩnh như là vốn có từ khi sinh ra vậy.

Chiến Luật Sư dùng ngón tay nâng gọng kính cận lên một chút, lấy trong cặp da một một xấp tài liệu được đánh máy cẩn thận, lướt mắt qua rồi đọc to những chỗ được bôi mầu đánh dấu.

“Tôi đã tìm hiểu thì phát hiện Minh ‘lựu đạn’ sở hữu ba căn biệt thự, một căn ở Vũng Tầu, hai căn ở Sài Gòn. Tổng trị giá ba căn biệt thự này trị giá khoảng hơn 100 tỷ đồng, một chiếc xe Toyota Lesux 570 trị giá khoảng 10 tỷ đồng, một chiếc xe Range Rover trị giá hơn 3 tỷ đồng. Số tiền trong sáu tài khoản ngân hàng của anh ta có số dư tổng cộng là hơn 300 tỷ. Ngoài ra còn khá nhiều mã cổ phiếu anh ta nắm giữ trên sàn chứng khoán đây cũng là một khoản tài sản rất lớn.”

“Điều đó nói lên cái gì? Minh ‘lựu đạn’ làm ông trùm quản lý Vũng Tầu, lại là kẻ thông minh cơ trí mà không tạo được đống tài sản như vậy thì quá vô dụng rồi.” Lão trùm thờ ơ nhận xét.

“Đúng là nếu chỉ nói về đống tài sản hay về tiền thì với tầm cỡ như Minh “lựu đạn’ hiện nay thì đúng quá là bình thường.” Chiến Luật Sư gật đầu nói.

“Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp vào việc đi.” Lão trùm lạnh lùng nói

“Vâng!” Chiến Luật Sư vội nói. “Vấn đề đáng chú ý là số tiền mua ba căn biệt thự này lại sau thời điểm Tiến Kim Cương bị giết có ba tháng. Về mặt thực tế thu nhập của anh ta tại thời điểm đó không thể nào có được số tiền lớn đến thế trong thời gian ngắn như vậy.”

“Vậy thì có cơ sở để xác định Minh ‘lựu đạn’ ra tay giết Tiến Kim Cương và cướp toàn bộ số tiền hàng?” Phùng Thế Kiều suy tư vẻ mặt có chút âm lệ.

“Có thể suy nghĩ đến việc đó, vì với số tiền và kim cương lên đến 30 triệu đô thì khoản tiền mà Minh ‘lựu đạn’ dùng để mua bất động sản là phù hợp suy đoán của chúng ta.” Chiến Luật Sư nhún vai thừa nhận.

“Tôi vẫn có linh cảm việc này do nội bộ ra tay với nhau, nhưng vẫn bất ngờ về việc sát thủ lại chính là Minh ‘lựu đạn’.” Phùng Thế Kiều nhíu chặt đôi lông mày.

“Ông chủ tính sao bây giờ?” Chiến Luật Sư hỏi.

Phùng Thế Kiều đưa tay lên bóp trán, lấy điếu xì ga ra châm lửa hút, bập một vài hơi, trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi nói.

“Anh tìm mọi cách chạy án cho Hiệp Trọc ra tù sớm.”

“Sao không chạy án cho Hiệp Trọc từ đầu mà bây giờ mới quyết định?” Chiến Luật Sư giật mình ngạc nhiên hỏi lại.

“Đó là chủ ý của tôi trước đây nhưng bây giờ tôi cần Hiệp Trọc ra tù để làm đối trọng với Minh ‘lựu đạn’.” Phùng Thế Kiều gạt tay nói.

“Sao ông chủ không loại bỏ luôn Minh ‘lựu đạn’ đi?” Chiến Luật Sư với sự nghi hoặc không nén nổi liền hỏi.

“Không được.” Phùng Thế Kiều lắc đầu nói. “Tôi cần Minh ‘lựu đạn’ cho cuộc đấu với Vĩ Bình, ngoài ra còn đối chọi với băng Hưng Kiếm. Minh ‘lựu đạn’ luôn thực hiện rất chính xác, hiệu quả cao những công việc được giao, cũng như hiện thực hóa thành công các ý đồ của tôi. Anh ta rất quan trọng đối với các kế hoạch tương lai sau này của Vân Long Hội.”

Chiến Luật Sư nghe vậy thì không còn biết nói gì nữa, lão khẳng định.

“Tôi sẽ giúp Hiệp Trọc giảm án được một nửa thời gian.”

“Kéo nó ra tù càng sớm càng tốt.” Phùng Thế Kiều nhấn mạnh.

“Vâng, thưa ông chủ.” Chiến Luật Sư gật đầu xác nhận.

“Được rồi. Anh đi xử lý công việc đi.” Phùng Thế Kiều xua tay đuổi khách.

“Tôi xin phép.” Chiến Luật Sư xách chiếc cặp da rồi đi ra ngoài.

Đợi khi Chiến Luật Sư ra về thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Phùng Thế Kiều đứng dựa vào chiếc bàn làm việc, bình thản bập từng hơi thuốc chỉ có điều trên sắc mặt không giấu được vẻ ưu tư sâu lắng.

Một người đàn ông bước vào, một gương mặt quen thuộc với bàn tay trái chỉ còn bốn ngón. Hắn gật đầu chào lão trùm rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bộ ghế salon đắt tiền.

“Đợt này dưới Vũng Tầu có điều gì bất thường không? Phùng Thế Kiều hất mặt hỏi luôn.

“Dạ! Thưa Hội Trưởng là có một nhóm du côn do một tên người Hoa thường gọi là Ông chủ Hoà cầm đầu. Hắn muốn thôn tính địa bàn chúng ta để buôn bán ma túy tổng hợp và cocain. Chỉ là hắn đã bị cảnh sát bắn chết trong một vụ phục kích nên không vấn đề gì nữa.” Trung Bốn Ngón trình bày.

“Vụ thằng Minh bị bắn, đã phát hiện kẻ nào ra tay chưa?” Phùng Thế Kiều nghiêm trọng hỏi.

“Bọn em nghi ngờ chính là quân đao phủ dưới trướng Hưng Kiếm ra tay. Mảnh đất giữa dự án của chúng ta chính là vật cản đường của chúng nó.” Trung Bốn Ngón thành thật trả lời.

“Tình cảm của thằng Minh với con bé vũ nữ kia như thế nào?”

“Hai người rất yêu nhau.”

“Ừ! Nếu vậy Minh ‘lựu đạn’ sẽ trả thù cho con bé vũ nữ đó… Rất tốt… Chết rất đúng lúc. Không chừng lần này có thể dùng Minh ‘lựu đạn’ đối phó triệt để với băng Hưng Kiếm rồi.” Phùng Thế cười nhếch mép, tâm trạng buông lỏng đôi chút, da mặt lão giãn ra lẩm bẩm.