Chương 92: Ám Sát

CHƯƠNG 92: Ám sát

Sau trận ân ái cuồng nhiệt Lê Minh cùng Thảo My đi ra ngoài phố ăn tối, thời tiết mát mẻ, trăng rất sáng. Sau khi ăn tối xong hai người cùng nhau khoác tay nhau đi ra ngoài nhà hàng đến bãi đậu xe.

Bất chợt Thảo My có linh cảm phía đằng sau, cô quay người lại thì thấy một người đội mũ bảo hiểm kín đầu không nhìn thấy mặt đang rút một khẩu súng ra, chĩa thẳng về phía Lê Minh bóp cò.

Thảo My hét lên một tiếng thất thanh, cô lao sang phía anh.

“Đoàng!”

Tiếng súng nổ chát chúa khô khốc vang lên. Lê Minh giật mình quay lại đỡ lấy Thảo My máu từ ngực của Thảo My chảy thấm ra từ ngực ướt đẫm một vạt áo của cô. Sau khi nổ súng ám sát Lê Minh không thành, tên sát thủ tiếp tục chuẩn bị nổ súng lần thứ hai.

Ngay lập tức Lê Minh nhanh như cắt rút con dao găm bên hông phi thẳng về phía hắn.

Véo… Hự!

Đoàng!

Tên sát thủ bị con dao cắm trúng bả vai khiến phát súng đi lệch lên trên đầu anh. Hắn vội vã ôm vai bỏ chạy khỏi hiện trường.

Sự việc diễn biến quá nhanh chỉ trong có vài giây, Lê Minh thấy đầu óc quay cuồng, anh ôm lấy cơ thể của Thảo My lay mạnh nhưng cô đã chìm vào sự im lặng với đôi mắt nhắm hờ. Lê Minh đưa tay sờ mạnh cổ thì thấy mạch đập rất nhẹ, đau đớn anh ngửa cổ lên hét to một tiếng.

Lặng người trước những tiếng xôn xao của đám đông, tiếng còi hú cứu thương thoảng bên tai. Những ánh đèn chói mắt của phòng cấp cứu, tiếng các bác sĩ gọi nhau trong phòng phẫu thuật. Đứng chờ đợi bên ngoài cho đến khi Lê Minh nhìn thấy một bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật cấp cứu.

“Tình hình cô ấy thế nào bác sĩ?” Lao nhanh đến Lê Minh hỏi gấp gáp trên mặt tràn đầy lo lắng. Anh bị căng thẳng hết mức, sức ép vô hình làm tim anh như nghẹn lại.

Vị bác sĩ già với đôi mắt buồn không trả lời chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi nói.

“Xin lỗi! Chúng tôi đã làm cố hết sức mình, nhưng cô ấy đã mất trên đường đi cấp cứu.”

Lê Minh cơ thể như bị đóng băng, nước mắt của anh tự nhiên trào ra toàn bộ hy vọng sụp đổ. Khi mẹ anh mất cũng có cảm giác y hệt như vậy. Đó là một thứ cảm xúc lẫn lộn giữa đau buồn, trống trải, hụt hẫng, vô nghĩa và sự bất lực.

Anh muốn hét lên thật to để giải tỏa nỗi đau đớn, muốn khóc thật to, muốn đến ngay bên Thảo My để được ôm lên cơ thể của nàng. Hôn lên đôi môi lạnh ngắt đã không còn hơi ấm, anh muốn được ở bên nàng.

“Tôi muốn được ở bên cô ấy lần cuối.” Lê Minh lặng người rồi thều thào.

Đặt bó hoa hồng trắng lên bia mộ, Lê Minh đứng đó nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Thảo My hồi lâu như để ghi nhớ nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Anh thực sự muốn nói lời xin lỗi với Thảo My từ tận đáy lòng vì không bảo vệ được nàng.

Nàng đã cống hiến một tình yêu trọn vẹn và toàn tâm toàn ý đối với anh, bất kể cả tính mạng của mình. Có lẽ trong suốt cuộc đời còn lại, anh sẽ không thể tìm được người phụ nữ nào giống như Thảo My một lần nữa.

Anh không dám đối mặt với người thân của Thảo My, anh không đủ cam đảm nhìn vào đôi mắt của mẹ nàng trong lễ tang. Anh tự hứa với lòng mình sẽ thay Thảo My chăm sóc gia đình nàng, để họ có một cuộc sống tốt không thiếu thốn vật chất.

“Ngủ ngon nhé, tình yêu của anh.” Lê Minh hôn lên bia mộ lẩm nhẩm.

Nhìn bức ảnh trên tấm bia mộ lần cuối, anh quay lưng bước ra về với trái tim bị tổn thương chất chứa đầy thù hận những kẻ cướp đi mạng sống của Thảo My.

Lê Minh trở lại Sài Gòn đã đến gặp ngay Phùng Thế Kiều xin chỉ đạo của lão trùm để lên kế hoạch trả thù. Phùng Thế Kiều ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, uống một ngụm trà rồi nói.

“Cậu muốn xử lý băng Hưng Kiếm thế nào?”

“Băng Hưng Kiếm khai chiến trước với chúng ta, phá bỏ giao ước. Vân Long Hội cần một sự đáp trả mạnh mẽ.” Lê Minh nghiến răng căm hận đến tận xương tủy nói.

Phùng Thế Kiều trầm ngâm suy nghĩ một lúc như cân nhắc rồi nói.

“Hồi trước tôi muốn ‘lấy số’ Hưng Kiếm để trả thù cho cái chết của đại ca Sáu Rô, rất tiếc là lúc đó không đủ quân lực nên thất bại. Trận chiến lần này sẽ rất đẫm máu, nếu đã làm thì phải làm cho triệt để. Bằng mọi giá phải giết chết được Hưng Kiếm.” Lão trùm nhấn mạnh từng chữ. “Chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc? ”

“Chúng ta lần này sẽ trả thù thành công. Chắc chắn hắn sẽ phải chết.” Lê Minh gật đầu quyết tâm.

“Cậu tính sẽ sử dụng ai trong cuộc chiến này?” Phùng Thế Kiều chợt trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi.

“Tất cả!” Lê Minh đáp gọn.

Phùng Thế Kiều nhíu đôi lông mày rồi nói.

“Cậu không được trực tiếp tham chiến mà nên đứng sau xử lý việc thuê luật sư, chạy án và mua chuộc quan chức. Trong vụ thanh trừng băng đảng này sẽ có đợt truy quét của cảnh sát là chắc chắn. Sẽ an toàn hơn khi cậu đứng tránh sang một bên, để xử lý các công việc hành lang.”

“Vâng, cháu biết phải làm gì.” Lê Minh chăm chú lắng nghe rồi gật đầu xác nhận.

“Rút kinh nghiệm lần trước, lần này chúng ta phải đánh phủ đầu toàn diện, liên tục tung đao phủ truy sát toàn bộ các đàn em thân tín của hắn, khiến Hưng Kiếm không đủ quân lực để phản công lại.” Phùng Thế Kiều nói tiếp.

“Cháu sẽ tập trung các anh em các nơi lại. Khi đủ quân số chúng ta sẽ chốt ngày tổng tiến công.” Lê Minh gật đầu nói.

“Được rồi. Cậu cứ theo kế hoạch mà làm.” Phùng Thế Kiều nói.

Sau buổi nói chuyện với lão trùm, Lê Minh đi ra phía ngoài vườn hút thuốc. Đứng ngoài vườn một lúc Lê Minh định quay vào thì anh thấy Huyền Anh đi ra, cô mặc một chiếc quần jean với áo phông cộc tay, mái tóc được búi cao gọn gàng rất trẻ trung.

Thời gian Thu Lan sang Mỹ thì Huyền Anh đến nhà ba chơi thường xuyên hơn. Lê Minh cũng gặp gỡ và nói chuyện với cô vài lần trước nên mối quan hệ của hai người cũng đã không còn sự xa lạ nữa.

“Anh có tâm sự gì vậy?” Huyền Anh mỉm cười chào Lê Minh rồi nói.

“Hôm nay em đến thăm ba à? Anh ra đây cho thư giãn đầu óc thôi.” Lê Minh trả lời.

“Em xin chia buồn chuyện của Thảo My. Cô ấy còn quá trẻ mà đã....” Huyền Anh nói an ủi pha chút buồn thương.

“Anh cũng mong là vậy.” Lê Minh gật đầu thở dài ân hận. “Thảo My đã đỡ đạn cho anh nếu không thì người chết hôm đó phải là anh.”

“Thật tội nghiệp cho cô ấy.” Huyền Anh thương cảm. “Em tin là cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ gây án.”

“Kẻ chủ mưu gây ra việc này sẽ phải trả giá.” Lê Minh ánh mắt lộ sát khí bừng bừng nói.

Huyền Anh với linh cảm nghề nghiệp nhạy bén, cô ngạc nhiên hỏi. “Anh biết ai là người gây ra việc này sao?”

“Anh cũng đang điều tra độc lập.” Lê Minh im lặng một chút rồi gật đầu nói.

“Vậy sao anh không báo những đối tượng nghi vấn cho cảnh sát để phục vụ điều tra?” Huyền Anh nghi hoặc hỏi.

“Anh có cách xử lý riêng của mình. Cảnh sát cũng có cách riêng của họ.” Lê Minh cười nhếch mép nói.

“Em hy vọng là anh giữ được sự tỉnh táo sáng suốt trong việc này.” Huyền Anh trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng không yên.

“Em yên tâm anh sẽ không làm điều gì mà không có sự suy tính kỹ càng.” Lê Minh gật đầu mỉm cười nhẹ trấn an.

“Em cũng mong vậy.” Huyền Anh xẹt qua tia nhìn kỳ lạ pha chút phức tạp, trong giọng nói vẫn mang vẻ bất an.

Hai người chợt đều im lặng, không khí có chút quái dị làm khoảng cách giữa họ như mông lung khó tả. Cả hai đều muốn nói điều gì đó nhưng không biết nên nói cái gì với nhau.

“Thôi em đi vào nhà đây.” Huyền Anh phá vỡ cục diện im lặng bằng một câu nói.

Lê Minh gật đầu mỉm cười chào cô, Huyền Anh quay lưng đi vài bước chân thì quay người lại cười nhí nhảnh nói gợi ý. “Tối nay là thứ 7 nên em rảnh, nhưng chưa có ai rủ đi ăn tối.”

“Anh cũng vậy. Hay chúng ta đi ăn tối cùng nhau ?” Lê Minh hiểu ý liền nói.

“OK! Anh đón em tại nhà tầm 6h tối nhé.” Huyền Anh mỉm cười gật đầu.

“Nhất trí.” Lê Minh giơ ngón tay ra hiệu đồng ý.

Buổi tối Lê Minh lái chiếc Lexus LX 570 qua đón Huyền Anh. Huyền Anh hôm nay mặc một cái đầm mầu xanh trễ cổ để lộ làn da trắng mịn màng, trang điểm nhẹ với son môi hồng. Tay cầm theo một cái túi xách nhỏ cũng mầu xanh đồng bộ.

Ngồi lên ghế phụ của xe thấy Lê Minh đang quay sang nhìn cô chăm chú làm Huyền Anh xấu hổ đỏ mặt, thái độ hơi mất tự nhiên.

“Sao nhìn em ghê vậy?” Huyền Anh lườm dài hỏi.

“Mọi khi chỉ thấy em mặc quần áo, hôm nay lần đầu thấy em mặc đầm, phải nói là trông rất khác.” Lê Minh cười nhẹ giọng tán tỉnh.

“Khác như thế nào, anh nói thử xem?” Huyền Anh chu môi lên.

“Xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn.” Lê Minh vào số rồi chuyển bánh xe vừa đưa đẩy sặc mùi câu gái.

“Anh chỉ được cái giỏi nịnh con gái thôi.” Huyền Anh cười sướng.

Đưa Huyền Anh đi đến một nhà hàng sang trọng ăn uống, sau đó anh rủ cô đi bar uống rượu để giải tỏa căng thẳng trong thời gian vừa qua. Lê Minh trong lòng cảm thấy nhớ Thảo My da diết khi ngắm nhìn những cô gái nhảy trên bar.

Anh uống rất nhiều, đến khi cảm thấy cơ thể chếch choáng mất thăng bằng, đầu óc lâng lâng như bay trên mây. Anh đã say!

Huyền Anh dìu anh lên phòng ngủ, đặt anh nằm lên giường, mùi nước hoa từ cơ thể của cô tỏa ra vào mũi của Lê Minh khiến bản năng đàn ông của anh trỗi dậy.

Bất ngờ Lê Minh nhoài người tới, nắm lấy tay cô kéo lại. Huyền Anh bị mất thăng bằng ngã xuống đệm. Lập tức anh lăn người nằm đè lên hôn vào môi cô mạnh mẽ, Huyền Anh giật mình chống trả lắc đầu sang hai bên tránh né, nhưng môi của anh vẫn quấn lấy mút chặt.

Huyền Anh cảm nhận được hơi rượu đang phả vào mặt mình. Cơ thể rắn chắc cơ bắp đang áp chặt lấy cơ thể mềm mại thon gọn của cô. Cô cảm nhận được sự cương cứng nơi đùi non, một cảm giác lo sợ, bất an nhưng đầy kích thích, tò mò xâm chiếm tâm hồn mãnh liệt.

Huyền Anh đờ đẫn mê đắm trong nụ hôn nồng nhiệt. Lê Minh cho tay lên kéo khóa phía sau chiếc đầm xanh một cách thành thục, kéo tụt nó xuống dưới ngực của nàng để lộ nửa bầu vú trắng muốt. Anh vội vàng vục mặt vào đó, mút chặt lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng nhỏ nhắn.

Á Huyền Anh giật nảy mình, cong người giẫy giụa đẩy anh ra nhưng hoàn toàn bất lực khi miệng của anh vẫn ngậm chặt đầu vú, hai tay anh ôm cứng lấy cơ thể bán khỏa thân của nàng. Huyền Anh cảm nhận được một cảm giác kích thích tột cùng, rạo rực vô cùng nơi bụng dưới của mình nên phản ứng dần yếu ớt.

Lê Minh kéo tuột hoàn toàn cái váy của cô xuống thân thể cô hoàn toàn trần truồng trước mắt anh. Lê Minh bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu qua cửa sổ vào mắt khiến anh bừng tỉnh. Anh ngồi dậy thấy đầu óc nặng nề, khô miệng và khát nước. Vứt cái chăn sang một bên Lê Minh tiến về phía tủ lạnh lấy một chai nước suối uống một hơi hết cạn sạch rồi vào nhà tắm.

Một lúc sau khi tắm rửa, cạo râu vệ sinh xong anh quay lại giường để gấp lại chăn thì phát hiện trên ga trải giường một vết máu hồng. Lê Minh bần thần ngồi xuống vỗ tay vào trán cố nhớ lại sự việc đêm qua với Huyền Anh nhưng không thể nhớ nổi một chút gì.

Cuối giờ chiều Lê Minh lấy máy điện thoại ra bấm số gọi.

“Alô!” Huyền Anh bắt máy.

“Em đã nghỉ làm chưa? Đi ăn tối cùng anh.” Lê Minh nói.

“Em đang ở nhà, anh qua đón em.” Huyền Anh trả lời một cách bình thản.

Huyền Anh đi từ cổng nhà ra, cô mặc quần jean và áo phông theo thói quen hàng ngày. Cô nhìn xung quanh một vòng thì thấy chiếc xe của Lê Minh đang đỗ ở bên cạnh. Lê Minh lái xe đến một quán ăn họ chọn một bàn bên ban công có tầm nhìn đẹp hướng ra sông Sài Gòn.

Từng cơn gió thổi tung mái tóc của Huyền Anh, khuôn mặt cô thật xinh đẹp có lẽ cô giống mẹ nhiều nên có nét thanh tú dịu hiền khác với Thu Lan.

Đến lúc này Huyền Anh vẫn im lặng, điều đó khiến Lê Minh cảm thấy rất khó xử và áy náy. Ngập ngừng một lúc anh mở lời một cách khó khăn.

“Đêm qua anh say quá, thật lòng xin lỗi em.”

“Em không sao đêm qua cũng uống hơi nhiều rượu nên cũng say mà. Ba thấy anh buồn chuyện của Thảo My nên có nhờ em động viên trò chuyện với anh.” Huyền Anh mắt vẫn hướng nhìn xa xăm nhàn nhạt trả lời.

Huyền Anh trong lòng thầm nghĩ. Hành người ta suốt đêm mà bây giờ còn đòi cười nổi sao. Cái đồ đáng ghét. Hừm.

“Nhưng đêm qua… Anh cũng không nhớ lắm.” Lê Minh ngập ngừng.

Huyền Anh quay mặt lại, mắt cô long lanh trông lại càng xinh đẹp nói. “Chuyện đó bỏ qua đi, em không muốn nhắc tới nữa.”

Lê Minh cảm thấy trái tim mình tan chảy vì ánh mắt của cô. “Anh xin lỗi. Làm em bị tổn thương anh vô cùng hối hận.”

Huyền Anh đưa ngón tay lên bịt nhẹ vào miệng anh rồi cười nhẹ nói.

“Đừng quên là em là cảnh sát đó. Em được rèn luyện võ nghệ đủ để thoát khỏi một người đang trong tình trạng như vậy.”

Lê Minh tự nhiên thấy nhẹ lòng, bất chợt anh cầm lấy tay cô nắm chặt lại như để khẳng định một mối quan hệ tình cảm mới. Một tiếng ho khẽ bên cạnh khiến họ rời nhau ra quay lại nhìn thì ra đó là một nữ nhân viên mang đồ ăn cho hai người.

Từ sau cố sự hôm đó Huyền Anh thường lui đến nhà Lê Minh chơi. Căn biệt thự của anh có bể bơi ngoài trời, hoàn toàn yên tĩnh kín đáo, xung quanh được trồng những cây cối có tán lá to rậm rạp để cản tầm nhìn từ phía ngoài vào nhà tránh những ánh mắt tò mò của người lạ.

Tiếng chuông cửa vang lên Lê Minh bước ra mở cửa cho Huyền Anh vào nhà rồi dẫn cô đến bên bể bơi nơi anh đã chuẩn bị một bữa tiệc BBQ ngoài trời.

Càng tiếp xúc với nhau nhiều thì hai người càng thấy rất hợp có lẽ bởi vì Huyền Anh là một cảnh sát hình sự nên khi chia sẻ công việc về các vụ án, các kỹ thuật điều tra họ thường tranh luận say mê chủ đề này.

Huyền Anh đã từng có người yêu hồi còn là sinh viên, sau khi ra trường hai người được điều công tác ở hai tỉnh khác nhau nên ít có thời gian tiếp xúc. Về sau biết tin anh chàng đã lấy vợ có con khiến Huyền Anh bị sốc mất một quãng thời gian dài.

Từ đó đến nay cô khép lòng với mọi người đàn ông muốn có ý định đến tìm hiểu cô. Chuyện xảy ra đêm đó với Lê Minh là một tai nạn, vô tình phá vỡ bức tường phòng thủ ngăn cách trái tim, khiến cô lại bị anh cuốn vào cuộc phiêu lưu tình ái mới đầy cảm xúc kỳ lạ.

“Anh làm gì em vậy? Bỏ em xuống.” Kết thúc bữa ăn BBQ bên bể bơi Lê Minh bất chợt bế bổng Huyền Anh lên làm cô giật mình hét lên.

“Bây giờ là lúc chúng ta tắm với nhau.” Lê Minh cứ đi tiếp về phía bể bơi, mặc kệ cô la hét giẫy dụa, đôi tai vờ như không nghe thấy.

Anh đi đến mép bể bơi rồi ném Huyền Anh xuống nước. “A” lên một tiếng thì cả người cô đã ngụp trong bể bơi quần áo, tóc tai ướt sũng. Lê Minh cởi quần áo ra nhảy thẳng xuống bể. Tiến đến bên cạnh Huyền Anh ôm lấy cô cởi luôn quần áo, họ hoàn toàn khỏa thân.

“Em đã làm tình dưới nước bao giờ chưa?” Lê Minh ghé vào tai cô thì thầm.

“Anh hâm à? Ai lại làm thế bao giờ?” Huyền Anh cười phá lên. Đôi mắt đẹp lại ánh lên tia chờ mong pha chút tò mò phấn khích, dù ngoài mặt cô tỏ ra phản đối.

“Thế thì hôm nay anh sẽ làm em biết cảm giác đó như thế nào?” Lê Minh thừa hiểu tâm lý phụ nữ nên cứ tiếp tục trêu trọc.

Anh nhẹ nhàng thâm nhập nhập vào cơ thể cô một cách nhanh chóng cuồng nhiệt. Khi cuộc mây mưa dưới nước kết thúc sau chừng vài phút sau. Huyền Anh thở dốc hổn hển, nhoẻn miệng bật cười thích thú .

“Thì ra làm tình ở dưới nước thật kỳ lạ. Cảm giác không được tự nhiên lắm nhưng thú vị… Em thích!”

Lê Minh nhìn chăm chăm vào bộ ngực trần cong vút trắng muốt, điểm xuyết hai hạt đậu đỏ nhỏ nhắn của Huyền Anh, thì không kìm được bật khen một câu.

“Em có bộ ngực thật đẹp.”

“Cho anh ăn đó.” Huyền Anh quàng tay qua cổ anh thì thầm.

Thu Lan thời gian này đi công tác ra nước ngoài tham dự một show diễn thời trang kéo dài cả tháng. Những biến cố vừa xảy ra đối với Lê Minh cũng như chuyện của Huyền Anh, cô tuyệt không hay biết gì.