Chương 54: Phát Đạn Hoàn Hảo

CHƯƠNG 54: Phát đạn hoàn hảo

Đêm vắng lắng, tiếng côn trung rả rích như muốn đánh động mọi thứ xung quanh, có lẽ chúng muốn hét thật to để cả thế gian biết chúng đang tồn tại ở đâu đó. Gió từ sông Sài Gòn thổi vào mang theo hơi nước mát dịu. Trời hôm nay có vài ngôi sao xa tít đang tỏa ra những ánh sáng lấp lánh yếu ớt điểm xuyết cho vầng trăng khuyết méo mó treo lủng liểng trên bầu trời đêm huyền bí.

Đống gạch đá rêu mốc tỏa ra mùi ngai ngái, thối khăm khẳm như có con chuột nào đó quanh đây chết đang trong giai đoạn phân hủy xác. Đường cấp phối đã bong tróc lỗ chỗ ổ trâu, ổ bò do xe tải trọng lớn chở vật liệu cày xéo một thời gian dài, ghi dấu ấn con người tàn phá thiên nhiên như thế nào để phục vụ cho sự phát triển sự nghiệp hiện đại hóa đất nước.

Một chiếc xe SUV mầu đen lao nhanh vào khu vực nhà kho bỏ hoang của công ty khai thác đá Hùng Vương nằm ngoại ô thành phố. Bên trong có một chiếc ô tô đã đậu sẵn chờ đợi.

Nháy đèn hiệu ba lần. Bọn đối tác đã đến trước. Bình Xà nhảy xuống xe tay cầm túi tiền, ngay sau lưng hắn là hai tên đàn em. Súng lên đạn giắt hông rồi. Nhóm bên kia có ba người.

Khi hai nhóm người đang tiến hành giao dịch mua bán ma túy một cách nhanh chóng.

Chúng chuẩn bị rời đi. Đến lúc tấn công rồi.

“Bắt đầu tấn công. Lên đi.” Hoàng Nam ra lệnh quen thuộc.

Đội đặc nhiệm đột kích nhanh như chớp ào vào quây bắt, khiến bọn chúng không kịp trở tay.

“Cảnh sát đây! Tất cả giơ tay lên đầu không chúng tôi bắn.”

“Tất cả nằm xuống, cho tay lên đầu. Cấm di chuyển không chúng tôi bắn.”

Bọn cớm. Bình Xà cơ thể đóng băng trong một khoảng khắc, tim hắn chợt ngừng đập. Hắn sờ tay vào báng súng thì chựng lại. Thằng Gà bị bắn chết. Hắn nghĩ đến cảnh máu óc tung tóe trên xe. Hắn run lên, da đầu như tê dại. Hắn không muốn bị bắn vỡ sọ như vậy.

Bọn chó đẻ. Chỉ cần nốt chuyến hàng này suôn sẻ là hắn sẽ ‘xa chạy cao bay’ trốn sang Ma Cao. Ngồi ngắm mặt trời lặn trên bãi biển đầy nắng gió cùng những cô em mặc bikini xinh đẹp.Và hắn có một đống tiền trong tài khoản đủ để dưỡng già. Bây giờ giấc mơ của hắn đã chấm dứt. Hết thật rồi.

Đội đặc nhiệm đã nhanh chóng bao vây toàn bộ bọn chúng.

“Hây... hây…” Hoàng Nam hô lớn hua tay ra hiệu liên tục. “Đừng rút súng ra không tao bắn đó. Đừng chạm vào nó.”

Bình Xà định phản ứng thì ngay lập tức bị Hoàng Nam chĩa súng vào người đe dọa, khiến hắn bất lực không dám manh động.

“Tất cả nằm xuống đất giơ tay lên đầu. Cho tôi xem tay nào.” Chấn Phong hét lên.

Tất cả những tên tội phạm buôn bán ma túy đều quỳ dưới đất giơ tay lên đầu.

“Còng tay chúng lại, lục soát toàn bộ vũ khí trong người.” Hoàng Nam ra lệnh.

Mọi người nhanh chóng tiến tới còng tay những kẻ bị bắt.

Bảo Yến tiến tới Bình Xà lục soát lấy một khẩu súng giắt trong thắt lưng của hắn.

Không thể chết như thế này được. Số lượng ma túy này đủ lĩnh án tử hình rồi, thế thì sao không hành động để có một tia hy vọng thoát thân.

Thời cơ đây rồi. Bất chợt Bình Xà xoay người rất nhanh, dùng một thế võ tước súng của Bảo Yến, dùng một tay khóa cổ cô, dí súng vào đầu bắt làm con tin.

Tuyệt. Thành công rồi. Bình Xà kéo Bảo Yến lùi ra sau chiếc xe ô tô hét lên .

“Lui ra ngay không tao bắn nó. Tất cả lùi lại.”

Yến gặp nguy hiểm quá.

“OK! Đừng... Đừng làm gì.” Hoàng Nam hốt hoảng hét lên. “Mày hãy thả cô ấy ra tao sẽ cho mày đi. Nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ mày đó.”

Cả đội đều chĩa súng vào Bình Xà, tạo áp lực khiến hắn cứ lùi ra sau áp sát vào chiếc ô tô SUV.

“Chúng mày lùi ra ngoài kia. Không tao bắn nó.” Bình Xà kéo giật Bảo Yến ra phía trước che đạn vừa hét lên.

“Được rồi! Được rồi... Tất cả lùi lại. Không ai được phép bắn khi chưa có lệnh tôi.” Hoàng Nam vội quát.

Bình Xà lấy khóa còng số 8 đưa cho Bảo Yến rồi hét lên.

“Còng tay mày lại nhanh. Đừng có mà chống cự tao bắn nhanh hơn mày nghĩ đấy. Đừng có mà hành động liều mạng.”

Bảo Yến làm theo lời hắn, cô tự tra còng vào tay của mình.

Âm thầm như bóng ma, Trần Lâm di chuyển nhanh đến một vị trí thuận lợi, đặt khẩu súng trường CZ 750 xuống, mở khóa an toàn rồi lia ống ngắm về phía Bình Xà. Hồng tâm của khẩu súng trường đã di chuyển đến chính giữa đỉnh đầu của hắn.

Lúc này bên tai của Hoàng Nam, tiếng của Trần Lâm vang lên trong micro.

“Đối tượng đã trong tầm ngắm, đề nghị cho phép bắn.”

Lời đề nghị đó đã thông qua micro không chỉ đến với vị đội trưởng mà còn đến tai của tất cả những chiến sĩ trong đội đặc nhiệm. Bảo Yến cũng nghe được.

Sống hoặc chết. Đúng hoặc sai. Hoàng Nam run lên. Anh không quyết định được.

Cậu ấy sẽ bắn Bình Xà. Ý nghĩ đó lập tức bao phủ lấy bộ não của Bảo Yến. Còn anh Nam thì không bao giờ thỏa thuận với bọn tội phạm ma túy.

Mình sẽ chết. Một cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong cô. Mình thấy sợ hãi.

Những suy nghĩ tiêu cực chợt vụt hiện lên trong tâm trí những nỗi sợ hãi một cách bản năng. Nếu cô chết ai sẽ chăm sóc cho mẹ cô? Người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời để nuôi cô lớn khôn. Mẹ cô chắc sẽ khóc thương cô nhiều lắm ở trước mộ? Cô chưa báo hiếu được cho mẹ điều gì và hôm nay cô sẽ mãi mãi không còn có cơ hội đó nữa.

Và đứa em gái nhỏ bé của cô nữa, từ ngày vào quân ngũ cô đã không còn được gặp gỡ nó thường xuyên. Cô nhớ nó chơi đàn piano rất lóng ngóng lại hay nhầm nốt nhạc. Buồn cười thật, nhưng đối với cô đó là thứ âm thanh tuyệt vời nhất. Con bé có nụ cười thật đẹp, cô muốn được nhìn thấy nó trong ngày cưới và sinh ra những đứa trẻ tinh nghịch. Trái tim cô chợt thắt lại. Cô chưa có người yêu.

Nhưng cô là cảnh sát, một người lính cần phải bảo vệ sự bình yên cho nhân dân. Đó là bổn phận cao quý nhất, một sứ mệnh mà cô phải truyền thẳng đến những kẻ tội phạm. Nếu cô chùn lòng thì bao nhiêu gia đình hạnh phúc ngoài kia sẽ bị chúng làm tan vỡ. Cô đã được huấn luyện để sống vì lý tưởng đó mà? Cô phải chấp nhận số phận của mình.

Mạnh mẽ lên Bảo Yến. Cô biết rằng mình cần phải tin tưởng đồng đội lúc này.

Bình Xà kéo Bảo Yến che chắn trước mặt, súng kê sát vào đầu cô miệng liên tục hét to.

“Chúng mày lùi hết ra ngoài kia. Đừng có ai lại gần không tao giết nó… Đừng lại gần.”

Hãy nhớ mày là ai. Bảo Yến nhắm mắt hít sâu một hơi, không khí mát rượi tràn kín lá phổi. Cô thấy mình can đảm lạ thường.

Bảo Yến mở lời thuyết phục Bình Xà. “Tốt nhất anh hãy đầu hàng đi để được hưởng khoan hồng của pháp luật.”

“Mày tưởng tao ngu chắc, số lượng ma túy này thừa sức cho tao lĩnh án tử hình rồi. Tao không còn đường lui nào nữa.” Bình Xà cười khẩy nói.

“Nếu anh hợp tác khai báo thành khẩn thì có thể anh sẽ được giảm án. Tại sao anh phải đánh mất cuộc đời của mình như vậy?” Bảo Yến tiếp tục thuyết phục với một hy vọng mong manh.

“Im mồm đi, đừng lừa tao. Chứng kiến thằng Gà nó bị bắn nát đầu là tao hiểu bọn mày như thế nào rồi. Tưởng tao tin lời bọn mày sao. Không bao giờ?” Bình Xà đanh mặt lại quát lên.

Hắn bị ám ảnh bởi cái chết của thằng Gà. Hắn trở nên nơm nớp lo lắng sợ hãi cái chết, hắn phải chống trả quyết liệt liều lĩnh vì hắn liên tưởng đến hậu quả của hành vi phạm tội và cái giá phải trả. Điều đó khiến hắn trở nên khó lường, điên cuồng.

Hắn sẽ trốn thoát đi ra khỏi đây. Bây giờ hắn đang bắt giữ con tin là một nữ cảnh sát. Hắn có quyền yêu cầu.

Ngọc Mai cảm thấy như lồng ngực mình bị nén mạnh cực độ, cô chưa có kinh nghiệm trong những vụ xử lý bắt con tin như thế này. Trước nòng súng của cô là tên tội phạm nguy hiểm và người đồng đội của mình. Cô thấy mình run tay, căng thẳng tột độ. Không biết những người khác có chung cảm giác này với mình không?

Đám tội phạm đã bị còng tay nằm dưới đất kia đều sẽ phải trả giá cho hành vi phạm tội của chúng. Họ đã phạm sai lầm duy nhất khi chủ quan trước một kẻ như Bình Xà. Giá như cô cùng đồng đội hỗ trợ Bảo Yến sớm hơn thì chị ấy đã không bị hắn uy hiếp nguy hiểm tính mạng như vậy. Ngọc Mai tự trách bản thân mình.

Kẻ giết thằng Gà đang đứng trước mặt. Chỉ cần thoát lên xe là mình sẽ sống. Trốn thẳng sang Ma Cao để tận hưởng số tiền vất vả bao nhiêu năm tích góp. Có nên bắn hắn không? Mắt hắn như một con sói săn mồi, sẵn sàng xẻ thịt mình nếu có cơ hội. Bình Xà ướt đẫm mồ hôi lưng.

“Thả người của bọn tao ra.” Bình Xà hét lên lần nữa dọa nạt. “Cho tất cả họ lên xe ô tô, mở đường để bọn tao đi. Tao sẽ thả con tin khi đến điểm an toàn. Bọn mày phải làm ngay nếu không tao sẽ bắn nó.”

Hắn đang ra yêu sách. Làm sao có thể thả tội phạm thoát được chứ? Nhưng nếu không thì làm sao cứu thoát được Bảo Yến. Không thể thuyết phục được Bình Xà đổi ý. Đến lúc phải để Trần Lâm thực hiện nhiệm vụ.

“Hắn đến đường cùng rồi. Không thể thả tội phạm được, không thể vì mình mà ảnh hưởng đến toàn đội. Mình cần phải quyết định ngay bây giờ, không còn thời gian nữa.” Bảo Yến nghĩ nhanh.

Nhìn sâu vào mắt Hoàng Nam trao đổi. Hạ quyết tâm cô rơi lệ, nhắm mắt gật đầu.

Ôi trời! Cô ấy chấp nhận hy sinh. Hoàng Nam đứng lặng.

Tất cả ánh mắt của đồng đội đang căng ra tối đa, tập trung vào Yến. Họ đợi lệnh của vị đội trưởng. Họ luôn tin tưởng vào quyết định của anh.

Hoàng Nam nhìn Bảo Yến sâu lắng, hàng lông mày chau lại dính chặt vào nhau. Anh cần ra lệnh. Một quyết định có thể giết chết đồng đội của mình. Một người phụ nữ mà anh yêu quý. Viên đạn sẽ giết cô ấy và tên tội phạm.

Cô ấy đã sẵn sàng để chết.

Cơ hội quá mong manh giữa sống và chết như làn chỉ mỏng. Niềm hy vọng duy nhất toàn đội được đặt lên vai Trần Lâm. Đừng bắn trượt cậu em.

Anh xin lỗi.

“Cho phép bắn.” Hoàng Nam kín đáo nói nhỏ vào micro.

Ba từ thì thầm đó sẽ quyết định số phận của cả một con người. Ba từ đó chính là câu thần chú gọi tử thần đến với cõi dương gian. Ba từ đó sẽ làm những người còn sống day dứt suốt phần đời còn lại.

Toát đầm mồ hôi. Trần Lâm căn chỉnh hồng tâm. Anh nín thở, những giọt mồ hôi đua nhau chạy vệt trên trán. Bình Xà đã nằm gọn trong vạch chữ thập. Lấp ló sau đầu của Bảo Yến. Khó bắn quá.

Chỉ cần một sai sót cực kỳ nhỏ viên đạn 7.62 ly có thể xuyên qua đầu cả hai người.

Tha thứ cho em nhé. Chị Yến!

Đến lúc rồi.

Siết cò.

“Đoặc!”......... Lưỡi hái đã bổ xuống.

Loa che lửa đầu nòng súng CZ 750 sáng lóe trong đêm, viên đạn lao nhanh cắm xuyên qua Yến, trúng hốc mắt của Bình Xà, lực đà khiến hắn bật ra sau, kéo theo Bảo Yến ngã ra theo hắn.

Cô ấy trúng đạn rồi. Hoàng Nam đứng tim trong khoảng khắc. Mọi người đóng băng bất động ngừng thở. Thời gian trôi qua trong im lặng, rất im lặng.

Không! Cô ấy động đậy rồi. Hoàng Nam rú lên sung sướng rồi vội chạy đến đỡ Bảo Yến dậy lo lắng hỏi .

“Em có bị sao không?”

Thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. “Em không sao.” Bảo Yến cười trấn an trả lời.

Ngọc Mai lao đến ôm chầm lấy Bảo Yến, cô khóc như một đứa trẻ. Sức nén căng thẳng như dây đàn vừa xong vượt quá sức chịu đựng của cô. Ngọc Mai nức nở.

“Em lo chị quá. Em tưởng chị đã…”

Vuốt mái tóc của Ngọc Mai, Bảo Yến an ủi.

“Đừng khóc nữa em. Mình là chiến sĩ thì phải có những lúc đối đầu sinh tử như vậy chứ.”

“Gọi cảnh sát địa phương đến hỗ trợ đi.” Hoàng Nam ra lệnh. “Đêm nay chúng ta có nhiều việc cần làm đó.”

Hoàng Nam quay lại nhìn Bảo Yến trìu mến. Anh gật đầu mỉm cười nhẹ. Bảo Yến trao đổi ánh mắt với anh, cô cũng cười.

Bình Xà đã chết.