Hôm nay Lão Trùm cho gọi Lê Minh đến văn phòng bàn việc, hai người ngồi uống trà. Phùng Thế Kiều trên tay cầm một điếu xì gà châm lửa hút rồi hỏi.
“Cậu làm bên đó thấy ổn chứ?”
“Dạ! Cũng ổn thưa bác.” Lê Minh gật đầu nói.
Phùng Thế Kiều đưa ly trà lên uống một ngụm nhỏ hỏi. “Thật sự ổn chứ?”
Ông ấy có ý hỏi dò gì đây. Lê Minh nhã nhặn trả lời.
“Khách vẫn đều, an ninh tốt và mọi thứ trong tầm kiểm soát. Thật sự ổn thưa bác.”
Phùng Thế Kiều đặt ly trà xuống nhìn khó hiểu rồi nói.
“Cậu quả là gan lỳ đó, bị đẩy xuống làm bảo vệ gác cửa mà không hé răng nửa lời với tôi.”
Ông ấy đã biết chuyện. Không có việc gì qua được mắt lão hồ ly này.
“Cháu được giao nhiệm vụ làm dưới sự điều hành của anh Hiệp, thì làm vị trí nào cũng được miễn là công việc ở sòng bạc trôi chảy ổn định mới là quan trọng nhất.”
“Cậu chịu khó kiên nhẫn một thời gian, hãy quan sát và nắm vững cách hoạt động của công ty đi. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu vị trí khác khi thời điểm đến.” Phùng Thế Kiều gật đầu ngầm tán thưởng.
“Dạ!”
“Vụ cậu va chạm với bên Hưng Kiếm ở quán Sky Bar là như thế nào?” Phùng Thế Kiều chợt nghiêm giọng.
“À! Chỉ là có chút hiểu lầm thôi nhưng hai bên đã xử lý ổn thỏa.” Lê Minh đưa tay trái lên vuốt tóc bình thản trả lời.
Phùng Thế Kiều hừ một tiếng. “Băng Hưng Kiếm là một thế lực mạnh ngang ngửa với chúng ta, hiện đã có giao ước trong mấy năm nay ‘nước sông không chạm nước giếng’. Cậu quả là to gan khi dám vuốt râu hùm đấy. Hưng Kiếm không phải kẻ dễ chơi đâu, hắn rất có thực lực. Ở đất Sài Gòn này cũng là ông trùm khét tiếng nhất nhì đó. Kẻ nào đụng vào hắn cũng đều không có kết quả tốt đẹp gì.”
“Việc này cháu tùy ý hành động không liên quan đến ai.” Lê Minh cúi đầu nhận lỗi.
“Đối với Hưng Kiếm đến những đại ca như Hiệp Trọc còn không coi ra gì. Thế mà hắn còn mời cậu đi dự tiệc chiêu đãi chứng tỏ là rất nể trọng cậu rồi đó.” Phùng Thế Kiều nhẹ giọng.
“Dạ! Cháu cũng không biết có nên đi tham dự hay không?”
“Được! Hưng Kiếm đã mời thì không đi không được.” Phùng Thế Kiều gật đầu nói.
“Vâng! Cháu sẽ đến tham dự theo chỉ đạo của bác.”
“Thế việc bên trại trẻ thế nào đã phát hiện được gì chưa?” Phùng Thế Kiều chợt hỏi.
“Cháu đã kiểm tra kỹ sổ sách, các nguồn tiền ra vào của quỹ, phát hiện chênh lệch thiếu mất hơn một triệu đô.”
“Quả là không sai!” Phùng Thế Kiều cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy nói. “Đúng là đàn bà, nó cần gì phải ăn cắp khoản tiền nhỏ đó. Hai vợ chồng nó có đủ tiền sống ba đời không hết.”
“Bác muốn xử lý việc này như thế nào?” Lê Minh cố đoán ý đồ của lão trùm.
“Coi như chúng ta không biết gì.” Phùng Thế Kiều bập vài hơi xì gà rồi nói. “Bởi nếu vợ chồng Hiệp Trọc biết chúng ta phát hiện ra sai phạm chắc chắn sẽ có ý đồ làm phản.”
“Vâng! Cháu hiểu.”
Phùng Thế Kiều nói tiếp. “Hiệp Trọc muốn cậu sang làm sòng bài của nó thực ra là muốn tách cậu ra khỏi tôi. Hắn lo lắng khi thấy cậu thân cận với tôi sẽ là trở ngại của nó.”
“Đúng là như vậy.” Lê Minh không ngạc nhiên khi lão trùm đoán biết được chân tướng của việc này
“Cậu nhớ vụ tôi bị ám sát chứ?” Phùng Thế Kiều chợt hỏi bâng quơ.
Đương nhiên rồi. Lê Minh ngập ngừng nói.
“Vâng! Chính nhờ có việc đó mà cháu mới có cơ hội được làm việc ở đây.”
“Chỉ có hai kẻ có thể làm được việc này với tôi.” Phùng Thế Kiều hạ giọng thần bí.
“Hai người nào mà có gan lớn như vậy? Chúng không biết chữ chết viết như thế nào sao?” Lê Minh trầm xuống lạnh giọng.
“Là hai người thân cận của tôi.” Lão trùm nhìn sang Lê Minh ánh mắt đầy ý tứ.
“Ý là…..”
“Cậu đừng mất công suy đoán làm gì, bởi đến tôi còn phải tự hỏi bản thân xem mình có nhầm lẫn hay không đây.”
“Vậy là hai người nào…?” Lê Minh thấy mơ hồ, đầy nghi hoặc.
“Vĩ Bình hoặc Hiệp Trọc.” Lão trùm chậm rãi nhấn mạnh giọng.
“Bác tìm ra ai là người hạ thủ trong hai người đó chưa?” Lê Minh nhíu chặt đôi lông mày suy tư.
“Sao cậu tháo con chíp trong xe ra?” Phùng Thế Kiều lắc đầu không trả lời rồi hỏi tiếp.
Hóa ra lão đã biết có chíp trên xe hơi. Biết có kẻ theo dõi mà vẫn cố tình thì là có ý tứ gì?
“Sao bác biết việc này?” Lê Minh tròn mắt ngạc nhiên. “Cháu thấy có chíp theo dõi trên xe nên đã tháo ra, nhưng không báo lại vì sợ bác phải bận tâm.”
Phùng Thế Kiều bật cười nói một cách thoải mái.
“Tôi biết từ lâu rồi nhưng cố tình không tháo, để cho kẻ nào theo dõi thấy lộ trình xe tự biết tầm vóc của tôi, mà biết điều đừng có chạm vào cá mập.”
“Bác biết ai gắn chíp?” Lê Minh sờ sờ cằm rồi hỏi.
“Vĩ Bình hoặc Hiệp Trọc!” Phùng Thế Kiều trầm giọng chắc nịch.
“Tại sao không phải là cảnh sát hoặc một người khác mà lại chỉ là hai người đó?”
Phùng Thế Kiều cười khẩy.
“Vĩ Bình cần biết các mối quan hệ của tôi, cùng các dự án trong tương lai. Hiệp Trọc lại luôn muốn leo lên vị trí cao nhất trong Vân Long Hội. Còn cảnh sát ư? Chưa đến lượt bọn họ.”
Lê Minh gật đầu, thần sắc thán phục từ sâu trong nội tâm.
“Quả là không có gì qua được mắt của bác. Vẫn sử dụng những kẻ có dã tâm bên cạnh mà không hề lo lắng.”
Phùng Thế Kiều cười mỉm đầy tiếu ý.
“Cậu lại quên rồi! Lợi nhuận không kể trắng đen, lợi ích biến kẻ thù thành bạn bè.”
Lão trùm thật khó đoán.