CHƯƠNG 50: Dằn mặt
Hiệp Trọc sau khi lấy cớ đi du lịch Châu Âu để kéo Lê Minh rời khỏi Hội Trưởng. Hắn đã đạt được mục đích. Sáng sớm nay hắn lên ngay sòng bạc để kiểm tra công việc. Hà Rim Hai xuống tận cửa đón hắn, thái độ vô cùng xun xoe.
“Từ hôm tao đi có sự việc gì không?” Hiệp Trọc vừa đi vào thang máy vừa hỏi.
“Dạ! Khách đến chơi vẫn ổn định duy chỉ có một việc là thằng Hai Cò đệ tử Hưng Kiếm lên đây quậy. Nguyên nhân là do thằng Minh đi gây sự với Hưng Kiếm ở quán bar của chúng nó.” Hà Rim Hai vội vàng trình bày.
“Đù má nó!” Hiệp Trọc bực tức chửi ầm lên “Thằng mồ côi này cũng to gan gớm. Dám va chạm với cả Hưng Kiếm cơ à? Nếu làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tao thì nó chết với tay tao.”
“Đại ca không trị nó thì có ngày vỡ nợ.” Hà Rim Hai vớ ngay được cơ hội liền lên giọng khích bác.
Hiệp Trọc đi lên sòng bài mặt hắn hầm hầm tức giận. Hắn thả người ngồi chễm trệ trên chiếc ghế bành to tướng bằng da bò. Hà Rim Hai ngồi đối diện tiện tay rót nước.
Uống ngụm nước xong Hiệp Trọc cất tiếng hỏi.
“Mày kể cho tao đầu đuôi câu chuyện vụ va chạm với bên bọn Hưng Kiếm như thế nào?”
“Em được biết do nguyên nhân là thằng Minh ‘vệ sĩ’ hôm đến chơi quán Sky Bar ở quận 5 để uống rượu, thì tranh nhau một con nhân viên phục vụ với thằng đàn em của Hưng Kiếm. Hai thằng cãi chửi nhau rồi xô xát làm vỡ một chai rượu của thằng Minh. Thằng Minh liền bắt thằng đàn em Hưng Kiếm đền tiền. Thằng bên kia nhất quyết không chịu vì nghe nói con bé đấy là bồ của nó. Thế là thằng Minh say rượu liền rút súng ra dọa. Thằng kia yếu thế nên phải đền chai rượu mất mười triệu.”
“Hóa ra là vậy.” Hiệp Trọc thả một câu bất tử. “Thằng này xem chừng cũng chết vì gái. Mẹ kiếp! có chai rượu thôi mà cũng bắt đền. Hèn!”
“Hưng Kiếm liền cho đàn em là thằng Hai Cò lên đòi một cái công đạo vì biết thằng Minh ‘vệ sĩ’ đang làm việc ở đây. Thằng Minh sợ quá liền trốn vào phòng trong nhờ em ra tay xử lý. Em cầm súng đi ra dí vào đầu từng thằng một. Bọn nó mặt xanh ngắt, vãi đái ra quần quỳ xuống xin em tha cho. Sau đó vì sợ quá nên thằng Minh liền lấy ra mười triệu đền lại cho bọn Hai Cò nhờ mang về trả cho bọn kia.” Hà Rim Hai nói.
“Tao hiểu rồi. Thằng đó ‘Miệng cọp gan thỏ’ ở gần Hội Trưởng nên oai phong nhưng bước ra đời phát là biết ngay chất.” Hiệp Trọc phun xuống đất một bãi nước bọt nhếch mép kinh thường. “Trong thế giới ngầm này đâu dành cho những thằng gà mơ như nó, có ngày chết non.”
“Đúng vậy.” Hà Rim Hai liền kể công. “Từ ngày thằng Minh ‘vệ sĩ’ lên hỗ trợ trông cái casino này có tăng thêm được khách nào đâu. Nó cứ ru rú trong phòng ngồi đọc báo, xong lại ra tán tỉnh mấy con nhân viên nữ. Công việc ở casino em phải một mình gánh vác từ lúc đại ca đi vắng. Những vụ khách thua bạc say rượu, cầm cố tài sản, vay mượn tiền của nhà cái, đòi nợ, quản lý đám nhân viên đều em phải trực tiếp xử lý hết.”
“Chú mày vất vả rồi.” Hiệp Trọc cất tiếng an ủi.
“Em bực mình với nó lắm, nhiều khi muốn chửi vào mặt nó vì thái độ lồi lõm với em. Nó cậy là người thân cận của Hội Trưởng nên không coi em ra gì. Tinh vi lấc cấc. Đến giờ cứ nghĩ đến việc đó là em lại lên cơn đây.” Hà Rim Hai được thể xả giận.
Hiệp Trọc hất mặt giọng đuổi khách. “Được rồi để tao trị nó lấy lại công bằng cho mày. Lúc nào nó đến casino thì mày gọi nó vào đây cho tao. Còn bây giờ tao cần yên tĩnh một lúc.”
“Vâng. Em cũng ra ngoài xem khách khứa như thế nào? Đêm qua khách đông nghịt, ngồi kín bàn. Có thằng ngồi đồng ba ngày hôm nay rồi, nhìn mặt hốc hác xanh xao như xác chết.”
“Được rồi, mày ra ngoài đi.” Hiệp Trọc phất tay đuổi hắn ra cửa.
Lê Minh vừa bước chân vào casino thì thấy Hà Rim Hai chắp tay sau đít đứng ngó nghiêng xung quanh như đang chờ đợi ai.
“Hôm nay đến sớm vậy anh Hà.” Lê Minh lên tiếng chào hỏi.
“Tôi đợi cậu đến.” Hà Rim Hai mặt lạnh băng trong mắt lộ vẻ giễu cợt.
Mặt hắn thần sắc u tối, rất có dã tâm. Không hay rồi.
“Có việc gì vậy?” Lê Minh nhíu mày hỏi.
Hà Rim Hai hất mặt về phía phòng điều hành, vẫn giữ thái độ lạnh te.
“Đại ca mới về đang đợi cậu ở trong phòng có việc cần bàn.”
“Vậy à, anh Hiệp về lúc nào sao không báo trước cho anh em biết.”
“Tôi không biết. Cậu vào sẽ rõ.” Hà Rim Hai ánh mắt cau có, trả lời lạnh nhạt.
Hà Rim Hai nói dứt lời thì quay lưng bước đi. Lê Minh đi phía sau hắn.
Vừa bước chân vào phòng chưa kịp chào hỏi thì Hiệp Trọc mặt đỏ gay, đứng bật dậy chỉ mặt anh quát lớn.
“Tại sao mày để bọn đàn em Hưng Kiếm lên đây phá sòng hả?”
Chưa hiểu chuyện gì. Hắn đang ra oai với mình.
“Em xin lỗi!” Lê Minh thành thật cúi đầu nhận lỗi. “Em không cố ý gây sự với bên đó, là do hai bên hiểu lầm thôi.”
Phải cho mày biết tao là ai. Hiệp Trọc quay sang Hà Rim Hai quát. “Đánh nó cho tao.”
Hơi bất ngờ, hắn chỉ nghĩ đến việc Hiệp Trọc chửi bới Minh ‘vệ sĩ’ cho hả giận là cùng. Hà Rim Hai ngập ngừng rồi tiến lại trước Lê Minh. Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, Hà Rim Hai nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Lê Minh thì chùn lại, chân tay bối rối.
Dù sao nó cũng là vệ sĩ của Hội Trưởng. Hắn e ngại quay lại nhìn Hiệp Trọc với ánh mắt dò xét.
Ơ! tưởng tao nói đùa à. “Tao bảo đánh nó cho tao.” Hiệp Trọc bực tức gào lên lần nữa thúc giục .
Hà Rim Hai bị thúc giục đương nhiên là sẽ phải ra tay, hắn lấy hết can đảm thúc một cú mạnh vào bụng Lê Minh. Hự. Anh tức thở, gập cong người xuống.
Được dịp xả giận, Hà Rim Hai đấm đá liên tiếp vào người anh như giã bao cát. Hắn đánh đau thật. Hà Rim Hai quất một hồi thì mệt lử, hắn lùi lại thở lấy hơi.
Đánh người cũng mệt ra phết.
Lúc này Hiệp Trọc bước tới day cái mũi giầy lên mặt Lê Minh, cất giọng bề trên.
“Mày tưởng là mày được gần Hội Trưởng mà dám lên mặt với tao hả? Mày chưa biết trên, biết dưới thì hôm nay mày đã học được cách cư xử rồi đó. Hãy nhớ kỹ. Ở đây tao là số một. Mày hiểu chưa!”
“Đại ca! Có cần đánh tiếp không?” Hà Rim Hai hùa theo, thái độ tự tin khác hẳn lúc đầu.
“Đánh tiếp để nó chết hả?” Hiệp Trọc lừ mắt quát. “Từ bây giờ giao cho nó làm bảo vệ gác cửa sòng bài.”
Nói dứt lời Hiệp Trọc quày quả bước ra ngoài, Hà Rim Hai liếc mắt nhìn Lê Minh hả hê, thần sắc đầy vẻ thỏa mãn, vui vẻ khi người gặp nạn rồi sau đó vội vàng theo gót đại ca đi ra.
Hiệp Trọc đang thể hiện sự lo lắng. Đúng là thằng không có não.
Lê Minh gượng dậy sau trận đòn của Hà Rim Hai, anh đưa tay gạt vệt máu nơi khóe miệng rồi nhếch mép cười hậm hực.
“Tao sẽ nhớ mùi cái giầy của mày. Nó không được sạch sẽ lắm.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lê Minh, thực chất Hiệp Trọc không hề thực lòng muốn anh về quản lý sòng bài mà chỉ đang dùng chiêu thức để biến anh thành bù nhìn ở nơi này.
Làm bảo vệ gác cửa. Ôi trời. Đang từ quản lý mà bị đày xuống làm gác cửa quả là một sự thay đổi cực kỳ khó chịu. Đám nhân viên trong casino không ngớt xì xào bàn tán bất cứ lúc nào ngồi tụm lại với nhau. Thỉnh thoảng lượn qua lại liếc nhìn Lê Minh một cái nửa như thương hại, nửa như kiểu ‘cho đáng đời’.
Trò đời đúng là ‘phù thịnh chứ không ai phù suy’. Hà Rim Hai cứ dưỡn dẹo ngồi uống rượu ở quán bar, hắn đánh mắt ra chỗ Lê Minh nhìn rất thỏa mãn. Hắn đứng dậy đi ra chỗ Lê Minh vẻ mặt của hắn như báo hiệu điềm chẳng lành. Y như rằng. Hắn hất mặt giọng dậy bảo.
“Minh, mày bây giờ làm bảo vệ thì nhớ là nhìn thấy khách vào casino thì phải lễ phép cúi đầu chào hỏi, thấy khách đeo đồng hồ thì cất vào hộp an toàn cho họ, hết ca làm thì bàn giao đúng theo quy trình, chú ý ăn mặc gọn gàng đúng tác phong bảo vệ nhé. Nghe rõ chưa?”
Chỉ muốn đấm vào mặt hắn một quả. Đúng là loại ‘cáo mượn oai hùm’ nhân cơ hội mà được dịp thể hiện. Lê Minh tỏ vẻ cam chịu cười trừ nói.
“Tôi sẽ làm đúng theo yêu cầu của nhiệm vụ, không cần anh phải nhắc nhở.”
Hà Rim Hai nổi khùng quát. “Thằng này láo, mày không có biết tôn trọng quản lý hả? Muốn tao giao cho việc dọn vệ sinh không?” Hắn vỗ trán như chợt lóe lên ý tưởng nào đó hay ho liền nói luôn. “Không phải muốn hay không nữa... Từ bây giờ buổi trưa mày phải vào dọn nhà vệ sinh cùng với con mụ Thắm… Thế nào mày có hiểu ý tao không?”
Lê Minh quắc mắt nhìn hắn tóe lửa. Hà Rim Hai thấy hơi rợn người,
“Mày không đồng ý thì có thể làm việc khác. Tao thấy việc đánh giầy cho khách cũng hợp với mày đấy.” Hắn cười giả lả nói.
“Ở đây tôi chỉ làm theo yêu cầu của một người và tôi chắc rằng người đó không phải là anh.” Lê Minh nhấn mạnh từng chữ một.
“Ơ cái thằng này.” Hà Rim Hai sấn sổ.
“Ở đây làm việc chuyên nghiệp, việc nào ra việc đấy. Anh đừng để tính cá nhân vào trong công việc chung.” Lê Minh lừ mắt dằn giọng.
“Mày được lắm.” Hà Rim Hai hằm hè. “Để xem tao có trị được cái loại thái độ lồi lõm như mày không?”
Nói dứt lời hắn hậm hực quay lưng đi vào trong.