Chương 49: Cuộc Chơi Của "Đô Già"

CHƯƠNG 49: Cuộc chơi của Đô “già”

  Hai Cò thất thểu trở về gặp Hưng Kiếm, hắn kể lại vụ việc ở sòng bạc cho Hưng Kiếm nghe tường tận từ đầu đến đuôi. Hai Cò đứng khom lưng khúm núm bên cạnh bộ ghế sofa, tay liên tục đưa lên lau mồ hôi trán, đến lúc này nghĩ lại hắn vẫn còn run. Tất nhiên để hợp thức hóa việc hắn không hoàn thành nhiệm vụ, trong lúc kể lại hắn đã thêm mắm, thêm muối vào trong câu chuyện cho thật ly kỳ ma mị, để hy vọng Hưng Kiếm thông cảm cho việc hắn bị dọa chết khiếp như vậy. Hắn sợ lựu đạn.

Sau khi chăm chú tập trung nghe Hai Cò kể xong câu chuyện, Hưng Kiếm chắp tay sau lưng trầm ngâm nói.

“Không ngờ sau bao nhiêu năm im ắng, băng Vân Long lại thu nạp được một cao thủ như vậy. Làm việc có cương, có nhu hành động quyết liệt, thái độ mềm mỏng, ngôn từ sắc sảo, bản lĩnh hiếm có.”

Đại ca hiếm khi khen đối thủ. Vụ này mình thoát tội rồi.

“Đây là quà của thằng Minh gửi cho đại ca thay lời mời rượu. Mười triệu đồng không thiếu một xu.” Hai Cò rút trong túi đưa cục tiền cho Hưng Kiếm nói. “Em đếm rồi.”

“Vụ việc này không trách được mày, gặp đại ca bên băng Vân Long mà chúng mày an toàn về được là tốt rồi.” Hưng Kiếm cầm lấy rồi thở dài nói.

“Theo đại ca thì bây giờ phải xử lý như thế nào?” Hai Cò ngực phập phồng hỏi dò.

Hưng Kiếm nhíu mày suy nghĩ rồi nói.

“Tao với lão Kiều Đầu Bạc có giao ước không xâm phạm địa bàn của nhau, yên ổn kiếm tiền vài năm nay. Không biết bọn Vân Long muốn phá bỏ giao ước trước hay không? Kiều Đầu Bạc có là người có tính cách cẩn trọng, tao đoán hành động của thằng Minh lần này là do tự phát.”

“Đại ca quả thật rất thông minh?” Hai Cò giơ ngón cái lên khen nịnh.

Hưng Kiếm mặt rất tự mãn khi được khen ngợi.

“Cuối năm có buổi liên hoan tổng kết, tao sẽ mời thằng Minh tham dự cùng với anh em trong băng nhóm. Mày sẽ phụ trách đưa thiệp mời cho nó.”

“Tại sao lại phải mời nó dự liên hoan?” Hai Cò chợt ngớ ngẩn, mặt đần ra.

“Nó với tao coi như cũng là có sự quen biết qua vụ vừa rồi. Tao muốn nó đến để tự mắt thấy thực lực của anh em trong băng nhóm chúng ta mà tởn. Cái này gọi là chiêu ‘Rung cây dọa khỉ’ mày hiểu không? Khi đó thằng Minh sẽ tự hiểu là băng Hưng Kiếm này hùng mạnh như thế nào, mà từ đây sẽ biết điều hơn.” Hưng Kiếm kiên nhẫn giải thích.

“Dạ, đại ca thật là thông minh. Đúng là rồng ẩn trong đám tép riu.” Hai Cò xoa tay nịnh nọt.

“Con mẹ mày ngu thế!” Hưng Kiếm nhìn Hai Cò rồi chửi. “Phải là rồng ẩn trong mây chứ?”

“Thì em cũng thấy giống nhau thế cả thôi mà.” Hai Cò nói giọng tỉnh bơ. “Đại ca ít chữ đúng là rách việc.”

“Tiên sư bố mày, tao chém chết mày bây giờ!” Hưng Kiếm nổi điên quát.

“Ơ! em có làm gì đâu mà đại ca đòi chém em.” Hai Cò vẻ mặt ngơ ngác vô tội.

“Cút ngay cho tao.” Hưng Kiếm cáu tiết cầm luôn cái kiếm giơ lên quát.

Hai Cò hầm hầm bỏ ra ngoài. “Đéo hiểu sao lại đi cáu với mình.” Hắn bực tức lẩm bẩm. “Lúc nào ăn chơi, đợi lúc phê thuốc bố mày tranh thủ tát mấy cái vều mỏ cho bõ tức.”

Tiếng điện thoại reo. Hai Cò nghiến răng bấm máy.

“Alô!”

“Thằng em hôm nay có ở quán không? Bọn anh tối nay lên chơi.”

Hai Cò lập tức quên ngay cơn bực tức, mặt giãn ra hồ hởi cười nói.

“A! Em chào anh Đô. Anh là người trong nhà rồi nên bất cứ lúc nào anh qua là em cũng sẽ đón tiếp chu đáo. Tối nay anh đi bao nhiêu người để em bố trí phòng ốc.”

“Năm người. Đợt này có tuyển thêm hàng mới nào ngon không?”

Hai Cò cười khành khạch. “Ôi giời, ở chỗ em lúc nào cũng là hàng tươi mới ngon nhất đất Sài Gòn này. Toàn trẻ măng 18, 20 tuổi thôi anh, đẹp như hoa hậu hoàn vũ, vú mông căng đét lại chiều hết nấc từ A đến Z luôn.”

“Cậu chọn riêng cho anh hai cô em đẹp nhất.”

“OK anh. Có bao giờ em để anh phải thất vọng đâu. Tầm mấy giờ thì các anh lên?”. Hai Cò đon đả như một gã ‘má mì’ giọng ngọt ngào.

“Khoảng mười giờ tối nhóm anh chơi golf về sẽ qua. Thế nhé.”

Bên đầu dây bên kia tắt máy. Hai Cò cười thầm, một cảm giác vui sướng không kìm được cứ trào dâng lên trong não. Hắn thích tiền, thích gái nhưng cái mà hắn thích nhất chính là cảm giác được mọi người cần đến hắn.

Mà hắn giỏi nhất việc gì?” Xin thưa, đó là tổ chức ăn chơi. Những kẻ lắm tiền muốn chơi đúng chất sẽ đều phải cần đến hắn. Và nhất là cái kiểu chơi “vãi đạn” như lão Đô “già” thì gặp hắn đúng là như cá gặp nước vậy.

Hầu hết nhân viên phục vụ ở chỗ Hai Cò đều là các em ở tỉnh lên, phần đông là ở khu vực miền Tây. Được cái dưới sự chỉ đạo của Hai Cò thì các em nhân viên rất ngoan. Ngoài tiền típ của các đại gia, thì hắn bao giờ cũng cho thêm các em một khoản nữa gọi là “lương quán”.

Ngoài ra rất hay tổ chức sinh nhật, mua quà ngày lễ phụ nữ nên các em nhân viên chân dài quý Hai Cò lắm. Hắn chiều nhân viên nữ nhất quả đất. Có đứa nghỉ làm về quê lấy chồng, sinh con rồi sau một thời gian, hết tiền, lại lên Sài Gòn cứ đòi nằng nặc làm với anh Hai Cò.

Có em Mai Trinh người tỉnh Bạc Liêu xinh đẹp nhất đám nhân viên còn đem lòng yêu Hai Cò say đắm, đêm nào cũng nhắn tin mùi mẫn. Nhất quyết vì yêu anh Hai Cò mà thề không đi chơi với khách. Mịa! Đã làm gái mà thề thốt thì mệt. Đéo thể tin được. Bất đắc dĩ Hai Cò đành cho em Trinh làm quản lý tại phòng hát kiêm người tình.

Đêm nay lại kiếm được mớ tiền. Hai Cò nhảy tót lên chiếc xe Porsche Macan hòa vào dòng người trên đường.

Hai Cò đi vào quán, ngả người ngồi chễm trệ trên cái ghế salon. Đây mới là thế giới của gã. Hai Cò bấm máy gọi cho cô em Mai Trinh. Một lúc sau Mai Trinh liền đi ra, cô nàng có vóc dáng cao ráo, trông rất xinh đẹp, mặc một váy ngắn khoe đôi chân dài thon thả. Nhìn thấy Hai Cò mắt Mai Trinh sáng lên rạng rỡ, tình tứ tràn đầy.

“Tối nay đám anh Đô ‘già’ đến chơi bài. Em sắp sếp cho anh đấy tầm chục em hot nhất.” Hai Cò phân phó công việc.

“Dạ! Anh yên tâm.” Mai Trinh đảo mắt tình tứ ghé vào nói nhỏ. “Anh đi công việc về có mệt không? Vào phòng em xoa bóp cho một lúc.”

Hai Cò ngẩn ra, lúc này đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới đường cong lồi lõm của Mai Trinh thì không nhịn được, máu nóng ào xuống hạ bộ. Gã gật đầu đi theo nàng vào phòng.

Chẳng biết xoa bóp gì mà hì hục trong phòng gần tiếng đồng hồ sau em Mai Trinh đi ra mặt đỏ hồng, tóc tai rối tinh, trên miệng còn đọng lại nụ cười thỏa mãn, còn Hai Có thì thở như trâu rống, mồ hôi đầy người cứ như vừa đi xúc than về vậy.

Gần 11 giờ đêm lão Đô ‘già’ cùng những người bạn đã đến. Trong bàn Poker hình bầu dục có năm người chơi trước mặt mỗi người đều có một chồng thẻ nhiều mầu sắc đại diện cho số tiền, ngồi chính giữa bàn đối diện với một cô em có nhiệm vụ chia bài là lão Đô “già” bên cạnh lão là hai cô gái trẻ xinh đẹp như hoa như ngọc, mặc váy ngủ, không đồ lót mỏng tang nhìn mà phát thèm, ngồi hai bên nước hoa thoảng mùi đắt tiền.

Phía bên trái là lão Tú “phò” bên cạnh là một cô em xinh đẹp cao ráo mặc đồ ngủ mầu hồng gợi tình. Phía bên phải là lão Mít tơ Don bên cạnh lão cũng có một em xinh tươi dáng người dây mặc bộ đồ lót ren trắng đen gợi cảm. Còn hai lão tuổi trung niên là bạn của Đô “già” tên là Chí “béo” và Khải “hói” tất nhiên mỗi lão cũng có một em trẻ trung xinh đẹp ngồi cạnh.

Đứng xung quanh là ba em mặc đồ người hầu kiểu tai thỏ chuyên phục vụ rượu vang, xì gà và hoa quả cũng như các nhu cầu khác của đám già. Tất nhiên dù là phục vụ thì vẫn phải đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của đám già.

Hai Cò thì ngồi bên cạnh đó ở khu vực quầy bar phụ trách quản lý toàn bộ cuộc chơi. Hắn nhàn nhã nâng một ly rượu vang Pháp lên nhấp một ngụm rồi bập vài hơi xì gà. Mặt hắn chẳng có chút gì biến hóa, đôi mắt thờ ơ một cách bình thản trước mọi việc trước mắt.

Với những kẻ ngoan đạo thì sẽ thấy cuộc chơi này hoang tàn, xa xỉ, trụy lạc nhưng hắn thấy nó chẳng có gì cả bởi vì hắn đã quá quen đến mức dửng dưng hoặc hắn sinh ra để điều hành những cuộc ăn chơi như vậy.

Tất cả đều là một cuộc giao dịch công bằng. Các cô em đều sẽ có những khoản tiền boa hậu hĩnh chỉ ngồi một đêm thôi mà kiếm tiền bằng lương một thằng làm công ăn lương cầy bục mặt cả tháng ngoài đường.

Còn với Hai Cò hắn ngồi ngáp vặt cả đêm, chạy loanh quanh điều hành mấy em phục vụ các anh già. Ma túy, viagra, bao cao su cung cấp đầy đủ thế là có ngay vài ngàn đô tiền lời đêm nay hỏi buôn gì cho lại. Nhưng mà phải có số dân chơi mới làm được như hắn đó, chứ không thiên hạ giầu hết cả hay sao.

Khi mọi người đánh bài Poker, Hai Cò phụ trách điều cho mỗi người chơi đều có một em nhân viên xinh đẹp ngồi cạnh, chỉ được mặc mỗi váy ngủ khiêu gợi mỏng tang hoặc đồ lót. Lão nào thấy “vận đen” thì đè ra làm tình với các em nhân viên luôn tại chỗ để giải đen. Thằng nào gặp “vận hên” thì vui vẻ típ cho các nhân viên ngồi cạnh mỗi ván cả triệu bạc.

“Mẹ kiếp!” Chợt lão Đô “già” bực bội gào lên. “Mấy ván này đen quá. Tao đi giải đen.” Lão Đô đứng dậy kéo tay em mặc váy xanh ngồi cạnh rồi quay lại nói với em mặc váy trắng còn lại. “Lúc nữa nếu tiếp tục cầu đen thì đến lượt em thay phiên.” Nói xong lão kéo tay cô em váy xanh đi thẳng vào phòng kế bên cạnh không thèm đóng cửa, lập tức trèo lên bụng làm luôn. Tiếng kêu rên từ trong phòng truyền ra làm mấy lão ngồi ngoài cười hô hố trêu trọc nhau vài câu.

Lão Đô “già” độ gần 50 tuổi nhưng trông mặt nhầu nhĩ, già trước tuổi. Được biết lão là tổng giám đốc của một công ty xây dựng quốc doanh, phụ trách thi công các cơ sở hạ tầng cầu đường của thành phố. Hai Cò quen biết Đô “già” qua một lần đi chơi tennis cùng với lão trưởng phường. Đô “già” thấy Hai Cò khéo mồm lại nhiệt tình, nhất là cái khoản giới thiệu chân dài cho lão thì mê tít.

Hai Cò là người duy nhất có thể làm cho Đô “già” hạ nhiệt mỗi khi lão nổi khùng, hắn là người duy nhất biết chính xác lão đang nghĩ gì, cần gì, thích gì và có cách đáp ứng nhanh chóng. Chính vì thế mà Hai Cò bỗng chốc trở thành người thân tín của lão. Lão Đô “già” vẫn thường xuyên tổ chức ăn nhậu, hút sách tại quán của Hai Cò.

Đô “già” khoái nhất món đánh bài Poker ăn tiền. Hai Cò liền bố trí trên tầng thượng làm một phòng chơi Poker hết sức sang trọng với toàn đồ nội thất nhập khẩu, có quầy bar riêng với đủ các loại rượu ngoại và xì gà hảo hạng để chuyên phục vụ Đô “già” cùng đám bạn hiền của lão. Để có cái phòng chơi bài Poker này Hai Cò đã khéo léo gợi ý cho Đô “già” bỏ tiền ra làm. Chứ hắn thì còn lâu mới sắm nhé, tiền tỷ chứ chẳng chơi à.

Lão Đô “già” tiêu tiền như nước, mỗi lần thanh toán hóa đơn lên cả trăm triệu đồng. Chắc tiền từ tham nhũng, bòn hút các công trình xây dựng. Hai Cò đoán vậy. Nhưng hắn chẳng quan tâm, miễn là hắn cứ “vào cầu” kiếm mớ tiền là được.

Nhìn bề ngoài lão Đô “già” trông phong thái đạo mạo, chỉn chu, ứng xử khiêm nhường, cư xử hào hiệp với tất cả mọi người bên ngoài. Nhưng đặt chân vào nơi đây, lão hiện nguyên hình là một kẻ dâm tiện, nghiện ngập ma túy, cờ bạc, đĩ điếm trụy lạc, chơi không thiếu món gì.

Gái thì lão chỉ thích trẻ đẹp. Lão Đô “già” sau khi làm vài đường ketamin là đè gái ra phang suốt đêm, chơi dai quá bọn gái kêu la oai oái, có đêm lão giải đen đến vài lần, mỗi lần lại một em mới. Mẹ kiếp! Già mà khỏe gớm. Mà tuyệt không dùng bao cao su. Choáng! Sida chết cha. Lão chẳng sợ cái quái gì, cứ như là siêu nhân.

Lão Tú “phò” thấy vậy thì nổi hứng lên hất mặt sang cô em ngồi cạnh nói. “Thổi sáo cho anh, em có luôn hai triệu.” Cô em này là lần đầu phục vụ nên vẫn còn ngại ngùng cúi mặt xuống xấu hổ, thái độ ngập ngừng dù đã biết trước nhiệm vụ của mình.

Lão Tú “phò” thấy vậy thì mất kiên nhẫn chỉ luôn một em mặc đồ người hầu kiểu tai thỏ đứng phục vụ phía sau gắt lên. “Nào nhanh lên, cả em kia nữa vào luôn làm mẫu cho em này nó đỡ ngại.” Cô em đứng phía sau có kinh nghiệm hơn, đi thẳng đến chui xuống gầm bàn, tụt quần đùi của lão Tú “phò” ra rồi làm luôn.

Thằng cha Tú “phò” này là bạn hiền của lão Đô “già”, lão có cái sở thích kỳ quặc là vừa chơi bài vừa thích được “thổi sáo”. Hai em trẻ đẹp cứ thay phiên nhau chui xuống dưới gầm bàn, vục đầu vào cái hạ bộ của lão mút tùm tụp. Bó tay với lão Tú “phò”.

Biệt danh này của lão là do hồi trẻ đi chăn dắt phò rẻ tiền ở khu vực đường tầu. Lão bây giờ làm giám đốc một công ty chuyên về vận chuyển, san lấp mặt bằng, sân sau của Đô “già”. Có thế lực đỡ lưng, lão phất lên nhanh chóng trở thành đại gia gớm mặt trong giới vận tải san lấp.

Mít tơ Dôn thì nhìn mọi việc với ánh mắt thích thú, cười khà khà cầm một quả nho Mỹ chưa ăn ngay mà liếm liếm với ánh mắt híp tịt vô cùng thưởng thức. Tay kia thì thò dưới háng cô em bên cạnh đang đỏ hết cả mặt, áp cả bộ ngực như trái cam sành sát vào lòng Mit tơ Don.

Dù sao tất cả các lão ở đây đều thua độ kỳ quặc của Mít tơ Dôn. Gọi thế là vì hồi trước lão đi buôn rượu Johnnie Walker lậu. Lão có cái trò chuyên nhét mấy quả nho Mỹ vào “chỗ ấy” của các em ngâm, ván nào thua là lão lấy từ hạ bộ cô em ngồi cạnh ra một quả ăn giải đen. Mà trông lão ăn ngon lành mới tởm chứ. Khiếp vãi cả linh hồn.

Mít tơ Dôn học thì không quá trung học, để oai với đời lão mua cái bằng thạc sĩ ở chỗ bọn chuyên làm bằng giả ở huyện Hóc Môn, nghe đâu lão vừa nhận được bằng xong thì một tuần sau, lũ này bị cảnh sát tóm cổ. Được sự bọc lót của Đô “già”, lão liền mở công ty tư vấn giám sát xây dựng, thuê toàn thạc sĩ với kỹ sư xịn về giám sát các công trình hạ tầng do Đô “già” giao cho. Chủ đầu tư với tư vấn giám sát bắt tay nhau nên tuy hai là một. Vụ dự án làm con đường liên huyện tháng trước lão cũng đút túi được hai triệu đô.

Hai lão còn lại thì vẫn bảo trì được tác phong có vẻ là được đánh giá đúng mực nhất tại đây khi chỉ sờ soạng, ôm hôn mấy cô em bên cạnh, bình thản nhấm nháp rượu vang ngậm xì gà.

“Có ai giải đen không thì chơi tiếp chứ đợi Đô ‘già’ thì lâu lắm.” Lão Tú ‘phò’ nói trong khi tiếng xì xoạt do hai cô em bên dưới gầm bàn vẫn tạo ra âm thanh một cách cần mẫn.

“Tôi muốn giải đen chút các ông cứ chơi đi.” Lão Chí “béo” đã không kìm được lên tiếng. Sau đó nhanh chóng kéo cô em bên cạnh ra thẳng bộ ghế salon rồi sử dụng ngay tại đó.

Á... ôi…Tiếng kêu vang khắp phòng nhưng có vẻ chẳng ai quan tâm.

“Nghe nói ông đợt này quyết toán cái dự án đường liên huyện kiếm mớ tiền ngon quá nhể? Đợt tới Đô ‘già’ giao cho ông thi công cái đường vành đai nữa thì quá ổn.” Lão Tú “phò” liếc mắt sang Mít tơ Don hỏi đểu.

“Làm sao nhiều tiền bằng ông được. Thầu nguyên cả mảng san lấp dự án nhà máy ở tỉnh Bình Dương cũng đủ ông giầu nứt đố đổ vách còn gì.” Mít tơ Don bĩu môi, vẻ mặt tỏ ra ghen tỵ nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ coi thường. Lão luôn nghĩ bản thân mình là người có học còn lão Tú “phò” chỉ là thằng chăn gái đường tầu, thất học, gặp vận may cứt chó.

“Thôi chơi đi hai ông, các ông cứ so tiền nhiều làm tôi thấy xấu hổ đây.” Lão Khải “hói” phàn nàn nhăn nhó đầy bất mãn.

Đúng lúc này chuông điện thoại của lão Tú “phò” đổ chuông. Lão vội đẩy hai cô em đang chăm sóc “thằng nhỏ” sang bên, kéo quần lên, chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại xả vòi nước rồi mới bấm máy nghe.

“Anh đây! Đâu anh đang ở công trường giám sát quân cán làm việc... Dạo này bên chủ đầu tư ép tiến độ căng quá phải làm ngày làm đêm… Xong dự án này anh sẽ cho mấy mẹ con đi du lịch Châu Âu một chuyến… Ừ thế ngủ sớm đi nhé. Hôn em!”

Lão Tú “phò” tắt máy rồi thở một hơi dài đi ra ngoài. Một em gái làm nhiệm vụ người hầu đứng chờ ngoài cửa nhà vệ sinh cung kính đưa hai tay khăn lạnh lên cho lão lau mặt.

“Mụ vợ!” Lão lắc đầu, giơ tay kiểu như ‘tình thế bất khả kháng’.

“Hai em tiếp tục đi, anh đang tụt cảm xúc đây.” Tú “phò” thò tay xuống xoa bóp cặp vú của hai em đang trần như nhộng ngồi dưới gầm bàn, ra hiệu tiếp tục công việc phục vụ cho ‘thằng nhỏ’ của lão.

Hai Cò đảo mắt nhìn một vòng, rồi đưa tay lên ngáp vặt một cái.