CHƯƠNG 46: Tiểu sử của Hưng Kiếm
Một tuần sau.
Lê Minh ngồi ngả người trên bộ sôfa nhấm nháp ly trà lipton vị bạc hà mà cô thư ký pha cho anh. Văn phòng của Duy Thành được thiết kế khá đơn giản ngoài bộ bàn ghế làm việc với chiếc két sắt to đùng nằm ở góc ra thì chỉ còn mỗi bộ sô fa anh đang ngồi.
Một lúc sau Duy Thành bước vào, hắn ăn mặc khá thoải mái với quần bò và áo phông không cổ, chân đi một đôi giầy thể thao. Kiểu ăn mặc này lại rất hợp với hắn hơn là kiểu đóng bộ công sở.
“Sang phòng họp đi” Duy Thành nói ngắn gọn rồi quay người bước đi luôn.
Phòng họp để một cái bàn gỗ dài ở giữa mỗi bên là một hàng ghế da. Phía trước có một máy chiếu hình. Trần nhà được làm thạch cao sơn trắng với những lỗ đèn mắt trâu mầu ghi xám.
Duy Thành bật máy chiếu lên rồi ngồi trước latop của mình bật lên những hình ảnh một cách thuần thục.
“Đây là thông tin và hình ảnh của Nguyễn Kỳ Hưng biệt danh Hưng Kiếm người mà cậu yêu cầu.”
Duy Thành đẩy một bản giấy sang cho Lê Minh rồi nói tiếp. “Cậu đọc qua bản tiểu sử của hắn rồi chúng ta sẽ trao đổi tiếp.”
Rất chi tiết. Cuộc đời Hưng Kiếm sổ ra rõ ràng trên bản báo cáo trước mặt anh.
“Tiểu sử Hưng Kiếm”
Hưng Kiếm tên thật là Nguyễn Kỳ Hưng, thủa nhỏ Hưng sống trong một ngõ hẻm sâu hun hút nằm ở quận 3, cha mẹ gã đều làm công nhân. Khi Hưng mới 14 tuổi mẹ gã mất sớm do mắc bệnh ung thư, bố gã là một tay máu me cờ bạc lại suốt ngày nhậu xỉn, những ngày ông ta thua bạc thường vô cớ lôi cổ thằng con ra đánh đập hành hạ để hả cơn bực tức.
Thiếu vắng tình thương người mẹ, không chịu nổi cơn bạo hành của cha, gã bỏ học đi đánh giày, bán vé số tự nuôi thân. Vài năm lang bạt Hưng được một đại ca có máu mặt ở quận 1 thu nhận, gã khởi nghiệp với nghề đi thu nợ lãi. Từ đây gã bước chân vào giới giang hồ, với sự thông minh, lanh lẹ, lại rất nghe lời đàn anh chẳng mấy chốc Hưng thông thạo mọi món nghề “mặt trái” từ cho vay nặng lãi, cá độ bóng đá đến bảo kê cờ bạc.
Gã có một sở thích cá nhân là thần tượng các võ sĩ samurai Nhật Bản một cách cuồng si, gã sưu tập kiếm Nhật và học kiếm thuật Nhật Bản, nên từ đó biệt danh Hưng Kiếm được gắn liền với gã.
Hầu hết đám giang hồ Sài Gòn nổi tiếng đều thuộc loại “vào tù ra tội” như cơm bữa, đã từng qua đủ các trại cải tạo. Hưng Kiếm cũng không ngoại lệ khi nhập khám Chí Hòa vài lần sau những vụ đánh chém trên chốn giang hồ. Ở trại giam, gã đã tranh thủ thu nạp các tay anh chị như Quân “vẩu”, Phước “lé”, Tư Sang… những chiến hữu đắc lực sau này trên chốn giang hồ.
Ra tù gã cùng Quân “vẩu”, Phước “lé” kết hợp mấy tay giang hồ gộc miền bắc liên thủ hợp tác làm ăn. Có sẵn uy tín giang hồ, gã nhanh chóng thiết lập được những sòng bạc lớn, những đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia, từ đây mang về cho gã những khoản lợi nhuận kếch sù. Có tiền gã vung tay phóng khoáng nên đàn em đầu quân càng ngày càng đông.
Nhưng nguồn lợi lớn hơn cả mà gã thu được lại không phải từ tiền cờ bạc. Chính giới doanh nghiệp làm ăn lớn mới là những “mỏ vàng” giúp Hưng Kiếm nuôi quân, hắn cho doanh nghiệp vay nặng lãi ngắn hạn, làm dịch vụ đòi nợ thuê, làm hậu thuẫn cho doanh nghiệp khi cần gây áp lực, hay giành giật trên thương trường với kẻ khác.
Cũng nhờ uy thế của các vị doanh nhân mà Hưng Kiếm cũng làm quen được với khá đông nhân vật quyền thế và tên tuổi khác. Sau này khi muốn chuyển sang làm ăn hợp pháp, gã hùn tiền mở thêm mấy cái nhà hàng, quán bar, mua cổ phần vũ trường, mở quán karaoke, thầu mấy vụ cá độ đua ngựa, đua chó miền Tây. Chỉ chục năm sau ngày ra tù và khởi sự, Hưng Kiếm đã trở thành một ông trùm có tầm vóc hàng đầu trong giới giang hồ Sài Thành, được giới nghề “mặt trái” kiêng dè, nể sợ.
Tiền kiếm dễ dàng nên mỗi lần Hưng Kiếm sánh vai cùng đàn em bước vào các vũ trường, nhà hàng sang trọng ăn chơi, đập đá phá ke thâu đêm, đương nhiên để chi cho một lần “bay đêm” thì số tiền đó bằng dân nghèo thành thị đủ ăn trong cả năm.
Trong thời gian này Hưng Kiếm ngày càng bành trướng thế lực, liên tục mở rộng địa bàn. Chính vì vậy quân Hưng Kiếm đã có va chạm mạnh với băng Sáu Rô. Nhận thấy Hưng Kiếm đang chơi lấn sân, Sáu Rô quyết định “tiên hạ thủ vi cường” hợp lực cùng Chín Sầu để tiêu diệt Hưng Kiếm.
Vào thời điểm đó một trong những mốt thời thượng của các doanh nhân giàu có, các quan chức địa phương, các công tử con nhà gia thế là công khai cặp bồ với các ca sĩ, người mẫu trẻ đẹp nổi tiếng, thậm trí còn yêu đương đồng giới như một cách thể hiện đẳng cấp. Đường đường là một đại ca tên tuổi như Hưng Kiếm, đâu thèm để mắt tới các cô em vũ nữ, ca sĩ phòng trà tầm thường.
Hàng tuần gã lướt con xế BMW mui trần sang trọng của mình, có mặt tại vũ trường Đêm Trắng trên đường Nguyễn Chí Thanh, vào mỗi tối thứ 7 để đến chiêm ngưỡng tài năng của em DJ dance Bảo Ngân, một hotgirl xinh đẹp nổi tiếng. Gã mua riêng cho cô em này một căn nhà và con xế hộp sành điệu, chỉ để mục đích cô DJ bé nhỏ chịu khó phục vụ cái “cần câu” dài 12cm của gã một cách toàn tâm toàn ý.
Hai ông trùm tổ chức họp tại vũ trường Đêm Trắng với sự tham dự của Khánh Sẹo một thằng cá mập chuyên cho vay nặng lãi, cùng một tay lưu manh loại gộc Lương Hói là chủ vũ trường Đêm Trắng, hắn là bồ cũ của DJ Bảo Ngân đã bị Hưng Kiếm hớt tay trên người đẹp nên thù tức trong lòng.
Bọn họ chủ động mời Hưng Kiếm đến bàn chuyện hòa giải giữa hai băng nhóm. Không chút nghi ngờ, Hưng Kiếm đi cùng hai tên đàn em đao búa đến tham dự cuộc họp thì bất ngờ bị các đao phủ phục kích quất gã. Hưng Kiếm vừa tránh đạn, vừa tìm đường tháo chạy, nhờ hai đàn em che chắn mà thoát được ra ngoài, mình mẩy đầy thương tích, vai gã trúng đạn nhưng may không chết. Hưng Kiếm sống sót sau vụ phục kích, với bản tính thâm hiểm, trầm tĩnh, hắn liền âm thầm phục thù.
Lão đại Sáu Rô đang ngồi hóng gió, nhậu cá mực thì bị mấy thằng choai choai “đầu đường xó chợ” đâm chết.
Chín Sầu mất tích đâu không rõ, đến mấy năm sau người ta mới phát hiện ra xác hắn dưới bể phốt của một khu nhà tập thể.
Khánh Sẹo ngồi thong thả ăn sáng bên một quán ven sông Sài Gòn, một thằng có giấy xác nhận tâm thần của bệnh viện lao vào dùng rìu bổ vỡ sọ chết ngắc.
Lương Hói đang đỗ ô tô chờ đèn đỏ, đâu ra thình lình nguyên cả con xe khủng long đầu kéo phi thẳng, trèo lên nóc đè bẹp dúm, cảnh sát giao thông phải mất cả ngày mới lôi được xác hắn nát bấy ra khỏi ghế lái.
Chơi dữ tiêu diệt một lúc bốn đại ca cộm cán thời đó, Hưng Kiếm trở thành ông trùm không đối thủ, giang hồ khiếp vía, nghe tên gã mà són đái ra quần.
Vũng Tầu, lãnh địa độc quyền cực kỳ mầu mỡ của lão đại Sáu Rô trước đây, xưa nay vẫn được coi là bất khả xâm phạm. Băng Sáu Rô có tổ chức chặt chẽ và hùng hậu hơn nhiều với những tay sát thủ trung thành. Trước đây các hoạt động kinh tế của các bang hội Vũng Tầu đều có cổ phần của băng Sáu Rô. Toàn bộ nhà hàng, sòng bạc, đầu ma túy, rượu ngoại... đều do giới này quản lý hoặc cổ đông.
Giới xã hội đen thích dùng cái mác công ty hoặc nghiệp đoàn là những cái tên né tránh sự chú ý của người ngoài. Khi lão đại Sáu Rô bị đâm chết, thì đàn em thân tín của Sáu Rô là Kiên Báo lên thay thế. Khi thế lực đủ mạnh, Kiên Báo quyết tâm trả thù cho đại ca bị Hưng Kiếm sát hại. Hắn tung quân đánh phá ngược lại các cơ sở của băng Hưng Kiếm tại Sài Gòn, để xâm chiếm lại địa bàn các quận của lão đại Sáu Rô hồi trước.
Yếu thế hơn đám giang hồ đất cảng khát máu, Hưng Kiếm khéo léo mua chuộc, hối lộ sử dụng thế lực của chính quyền, cảnh sát truy bắt hầu hết những đao phủ của Kiên Báo. Cuối cùng hai bên phải nhờ đến ông trùm người Hoa là Mã Tài Sinh đứng ra làm trọng tài hòa giải.
Giang hồ Sài Thành chính thức chia đôi địa bàn giữa hai hổ khét tiếng là Băng Hưng Kiếm và Kiên Báo, giang hồ tạm thời được yên bình trong vài năm trở lại đây. Lúc đó rất ít kẻ biết được là đứng sau lưng Kiên Báo chính là Phùng Thế Kiều. Về sau này Hưng Kiếm mới biết mình có một đối thủ ngang tầm là một tổ chức ngầm có tên Vân Long Hội đứng sau do lão trùm Kiều Đầu Bạc chỉ đạo vụ tấn công.
Lê Minh ngẩng đầu lên nhìn Duy Thành cười khổ một tiếng. “Không nghĩ đến Hưng Kiếm lại có một quá khứ hoành tráng như vậy.”
“Cậu có khúc mắc gì với hắn sao?”
“Có chút!” Lê Minh thở dài một cái có chút sầu não. Đúng là tự mua dây buộc mình, tự mang vạ vào thân, biết thế lúc đó đã không hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Bây giờ muốn hối cũng không được. Đành phải việc đến đâu hay đến đấy vậy.
“Nghiêm trọng không? Trong trường hợp cần thiết tôi sẽ huy động mấy chỗ thân tín để ra mặt giúp cậu.” Duy Thành thấy bộ dáng của Lê Minh như vậy đoán là sự việc không đơn giản liền quan tâm hỏi.
“Cậu yên tâm không có gì đâu, tôi tự xử lý được” Lê Minh lắc đầu rồi trấn an.
“Nếu có việc gì xẩy ra ngoài tầm kiểm soát thì cứ gọi tôi đừng ngại.”
“Nghe thấy nói cậu có tham gia một chương trình kiếm tiền đặc biệt?” Lê Minh lảng tránh chuyển hướng câu hỏi.
“Cậu có muốn tham gia không?” Duy Thành cười cười vẻ bí mật.
“Tôi muốn biết nó là cái gì đã?”
“Đó là một hệ thống giao dịch ngầm được tạo bởi một tổ chức có tên là Nhật Nguyệt. Tất cả các thành viên tham gia đều được ẩn danh và phải dùng một bộ công cụ để mã hóa khi truy cập. Trên đó có danh sách các loại nhiệm vụ tương ứng với số tiền trả thù lao. Khi tham gia cậu sẽ có thể nhận nhiệm vụ để kiếm tiền hoặc trả tiền để giao nhiệm vụ.”
“Đây là lần đầu tôi nghe đến việc này. Vậy yêu cầu tham gia là gì?” Lê Minh tỏ ra hứng thú.
“Phí hội viên và 10% mỗi giao dịch chuyển tiền khi hoàn thành nhiệm vụ được thực hiện.”
“Nghe có vẻ khá hấp dẫn.” Lê Minh trầm ngâm một chút rồi cười nói.
“Nếu cậu thấy có hứng thú thì tôi sẽ gửi qua email cho cậu thông tin. Còn có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
“OK!” Lê Minh gật đầu xác nhận. “Bây giờ tôi có việc phải đi rồi. Hẹn gặp lại cậu sau.”
“Hẹn gặp lại!”