Chương 45: Dám Vuốt Râu Hùm

CHƯƠNG 45: Dám vuốt râu hùm

Công việc quản lý ở sòng bạc cũng không có gì quá khó khăn, Lê Minh chỉ cần một vài ngày Hiệp Trọc hướng dẫn là nắm bắt được các công việc ở đó rồi. Tất nhiên là trình độ kiến thức của Lê Minh còn cao hơn nhiều so với Hiệp Trọc, một kẻ không học quá phổ thông nhưng anh vẫn thua kém Hiệp Trọc ở kinh nghiệm, vốn sống thực tế trong thế giới ngầm.

Tại sòng bạc có các nhân viên phục vụ chơi bài, bảo vệ thay ca trực suốt ngày đêm. Ngoài ra để duy trì sòng bạc hoạt động trôi chảy, Hiệp Trọc có một tay đàn em thân tín là Hà Rim Hai.

Đối với Hà Rim Hai thì bất cứ kẻ nào chưa có số má gì trên giang hồ, thì hắn chẳng có gì mà phải sợ cả. Lê Minh là vệ sĩ riêng của Hội Trưởng kết hợp với vụ anh đâm thủng tay thằng Hoàng Ruồi ngay trong phòng họp, nên hắn ta cũng phải kiêng dè đôi chút.

Có vài lần Hà Rim Hai thấy Lê Minh ngồi uống rượu ở khu quầy bar, hắn lân la ra bắt chuyện làm quà. Hà Rim Hai có sở thích khoe khoang những thành tích tù tội, những chiến công, những mối quan hệ trong giang hồ của hắn.

Tối nay không có nhiều khách đến chơi bạc, Lê Minh muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, cả ngày trong casino khiến anh cũng cảm thấy bí bức. Xuống tầng lấy chiếc Mazda CX5 màu trắng ra khỏi hầm, anh mặc một bộ vét đen với áo phông trắng bên trong, lái xe đến một quán bar khá sang trọng, rồi tự kiếm cho mình một chỗ ngồi kín đáo trong góc.

Trong Sky Bar Quận 5, lúc này còn sớm chỉ có lưa thưa khách ngồi vài bàn. Lê Minh gọi một chai rượu Chivas 21 năm ngồi uống cùng một ít hoa quả. Anh không hay uống rượu, có lẽ dạo này do anh hay nghĩ ngợi đến chuyện Thu Lan có người yêu mới, trong lòng anh cảm thấy buồn chán. Anh tự biết là Thu Lan chưa bao giờ thích anh, cô chỉ coi anh như một người bạn đã từng có ơn cứu cha mình.

Lê Mình vừa đảo mắt nhìn quanh vừa đưa ly rượu lên uống một ngụm lớn. Dưới ánh đèn mầu lấp lánh xanh đỏ, điệu nhạc dance sôi động là các vũ nữ mặc đồ lót ren, nhảy múa uốn éo quanh một cái cột inox trên bục. Trước mặt anh phía bên trái, có một cô gái khoảng tầm 20 tuổi là nhân viên hoạt náo phụ trách nhảy mồi, cô gái có dáng người rất thon gọn, mông nẩy nở, mặc váy mầu hồng đang nhún nhảy theo nhạc. Cô gái cũng liếc mắt nhìn anh cười tươi khoe hàm răng trắng bóc. Lê Minh gật đầu chào lại rồi tiếp tục uống rượu.

Cô gái mặc váy hồng liền chủ động đi đến bàn của anh hỏi.

“Anh Hai đi một mình hay đang đợi bạn vậy?”

Lê Minh nghe giọng ngọt ngào của cô gái thuộc khu vực miền Tây liền trả lời. “Anh đi một mình thôi.”

Cô gái váy hồng nói to để át đi tiếng nhạc đang đập bùm bùm vào tai.

“Anh có muốn em ngồi cùng cho vui không?”

Lê Minh gật đầu chỉ tay vào bên cạnh ra hiệu mời, đợi cô gái ngồi xuống anh nói. “Em dùng rượu nhé?”

Uống xong ly rượu cô gái váy hồng hỏi. “Em tên là Tuệ Nhi còn anh tên gì?”

Lê Minh ghé vào tai Nhi nói cố át đi tiếng nhạc khá to. “Anh tên là Minh, em làm nhân viên ở đây lâu chưa?”

“Em làm ở đây được gần một năm rồi. Em đang theo học nghành kinh tế tại Sài Gòn. Em làm thêm các buổi tối ở bar để kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt.”

“Vậy làm ở đây thu nhập của em có tốt không?”

“Cũng được anh, tiền típ cũng ổn?”

Lê Minh thò tay vào túi áo vét lấy cục tiền ra, rút vài tờ đưa cho Tuệ Nhi .

“Tối nay em ngồi uống vui với anh. Chỗ này chắc đủ chứ?”

Tuệ Nhi cầm lấy tiền nhanh nhẹn nhét vào ngực áo lót không quên đảo mắt nhìn quanh một vòng theo thói quen nghề nghiệp.

“Ok! Cảm ơn anh hai.”

Lê Minh từ ngày lên làm quản lý sòng bài casino, anh hầu như chẳng bao giờ dùng ví tiền, bởi mỗi lần đi đâu ra ngoài là anh cầm theo một cục tiền. Ví tiền thì cũng chẳng chứa được cục tiền trị giá cả vài chục triệu như vậy. Đương nhiên là Tuệ Nhi rất tinh mắt, cô đã liếc thấy cục tiền dày cộm, tự hiểu anh là một dân chơi lắm tiền.

Tuệ Nhi nhẹ nhàng rê người lại ngồi sát vào Lê Minh nhỏ nhẹ hỏi kiểu câu giai.

“Anh Minh làm về gì vậy? Em trông anh phong độ chắc làm lớn ha?”

“Anh làm kinh doanh tự do thôi cũng chẳng có gì đáng nói.” Lê Minh ậm ừ cho qua chuyện.

“Chắc muốn giấu em hả? Thôi không hỏi anh về việc đó nữa. Anh Minh có vợ con chưa?”

“Anh vẫn độc thân chưa lập gia đình.”

Tuệ Nhi bĩu môi không một tý tin tưởng. “Đàn ông các anh toàn nói dối là độc thân để kiếm chác các em trẻ thôi. Em biết thừa như vậy nhưng việc đó không quan trọng với em.”

Lê Minh thầm nghĩ. “Em này có vẻ thích mình, thôi rủ em ấy đi chơi qua đêm vậy. Cũng lâu chưa được ngủ với gái, người cứ thấy bí bức khó chịu”

Lê Minh nhẹ nhàng luồn tay ra sau ôm nhẹ eo của Tuệ Nhi lại rồi mân mê cặp mông tròn căng dưới cái váy ngắn cũn cỡn của cô. Tuệ Nhi cũng nép nhẹ vào vai anh phảng phất mùi nước hoa thơm mát sộc nhẹ lên mũi khiến Lê Minh rất hứng tình.

Anh thấy Tuệ Nhi xinh xắn, vẻ mặt thông minh lại rất có duyên với giọng nói nhẹ, thân hình cong nẩy nở, khiến nhu cầu tình dục mãnh liệt bản thân nổi lên.

“Anh muốn hẹn hò đi chơi đêm nay với em, anh sẽ cho em 5 triệu tiền quà thế nào?” Lê Minh hỏi thẳng luôn.

Anh ấy đẹp trai thật, lại nhiều tiền nữa. Tuệ Nhi nhìn anh rồi vuốt tóc cười e thẹn gật đầu nhỏ nhẹ nói.

“OK! Sau giờ làm em sẽ đi chơi với anh, tầm khoảng 1h là hết ca làm của em.”

“OK! Bây giờ thì chúng ta uống thôi.”

Lê Minh đang ngồi uống rượu cùng Tuệ Nhi, chợt thấy có một đám người xăm trổ đầy mình, quần bò, áo phông, đội mũ lưỡi chai đen nhìn qua cũng biết là dân anh chị. Trong số đó có một người đàn ông độ tuổi khoảng 50 tuổi, ăn mặc áo sơ mi cổ tầu. Người trung niên ngồi xuống còn những tên đi cùng đứng sang hai bên. Một người đàn ông mặc áo hoa, làm quản lý quán bar đi ra tiếp đón người đàn ông trung niên mới đến, phong thái khúm núm.

Lê Minh hất ánh nhìn về phía người trung niên áo cổ tầu một lúc, rồi quay ra hỏi Tuệ Nhi.

“Em có biết người kia là ai không?”

Tuệ Nhi nhìn về phía đó trong ánh mắt không giấu vẻ già dặn trước tuổi.

“Anh mới đến nên không biết đó thôi. Đấy là anh Hưng Kiếm là ông chủ của quán bar này đấy. Anh Hưng Kiếm thì cứ một tuần đến đây một hai lần, để vừa uống rượu, vừa kiểm tra tình hình kinh doanh của quán bar. Anh Hưng Kiếm có mấy quán bar to như thế này ở trong thành phố cơ.”

Lê Minh thầm nghĩ. “Mình đi dạo chơi vô tình lại gặp ngay Hưng Kiếm đối thủ của Vân Long Hội. Tên Hưng Kiếm này không biết có bản lĩnh như thế nào?” Hắn chia đôi địa bàn với Vân Long thì thế lực cũng không hề thua kém. Khi có dịp đối đầu mình cũng thử xem hắn là loại người ghê gớm thế nào?”

Đang nghĩ vậy tự dưng thấy Hưng Kiếm ghé tai đàn em đứng bên cạnh nói vài câu. Tiếng nhạc dance to chát chúa, người ngồi xa không thể nghe họ nói gì. Hưng Kiếm nói gì đó với thằng đàn em rồi hất mặt về phía Lê Minh.

Tên đàn em gật đầu đi về phía Lê Minh. Anh quan sát thấy thằng đàn em Hưng Kiếm cơ thể to béo, đầu trọc lốc trên cánh tay xăm hình hoa văn khó hiểu, đang bước nhanh về phía anh. Bộ dạng bặm trợn của hắn đủ để những ai yếu bóng vía sẽ sợ đến vãi tiểu ra quần. Đến bàn của Lê Minh hắn nhìn Tuệ Nhi rồi nói dằn giọng.

“Em ra bàn tiếp anh Hưng, còn gọi cho anh bạn này cô em khác thay thế.”

Tuệ Nhi nhìn hắn sợ hãi, yêu cầu của hắn là mệnh lệnh. Tuệ Nhi gật đầu đồng ý rồi áy náy quay sang nói với Lê Minh.

“Em xin lỗi, để em gọi cho anh bạn khác ngồi cùng nhé.”

Nói xong cô ái ngại đứng dậy, Lê Minh cầm tay cô kéo phịch xuống rồi nhìn tên xăm trổ lịch sự nói.

“Tôi đã bao cô em này ngồi uống rượu với tôi hết đêm nay rồi, anh đi tìm người khác đi.” Với thái độ thản nhiên như không Lê Minh nói không thèm để tên đàn em Hưng Kiếm vào mắt. “Còn muốn đợi, thì khi nào uống xong với tôi tự khắc cô ấy sẽ sang đó! Thông cảm nhé!”

Lê Minh muốn mượn cơ hội để giáp mặt trực tiếp với Hưng Kiếm để xem hắn mặt mũi ra làm sao? Bản lĩnh ghê gớm thế nào? Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, lại ngồi vị trí nhìn nghiêng nên anh không nhìn rõ mặt được khuôn mặt của Hưng Kiếm. Thằng ngu này lại tự nhiên kiếm chuyện. Tiện thể thử nắn gân bọn Hưng Kiếm xem sao.

Tên đàn em quen thói hống hách bắt nạt mọi người, lại dựa hơi đại ca, nếu không kêu được Tuệ Nhi sang bàn thì không những mất mặt của đại ca Hưng Kiếm, mà hắn cũng không còn tý sĩ diện bản thân nào. Hắn thấy một tên thư sinh giống dân văn phòng, lang thang vào bar lại dám từ chối lời yêu cầu của hắn, còn tỏ ra không có vẻ gì sợ hãi tướng tá hổ báo của hắn.

“Thằng chó này, tao bảo tử tế mà mày không nghe thấy à?” Tên xăm trổ điên tiết, mặt đỏ tía tai nổi giận chỉ mặt Lê Minh quát lớn. “Mày muốn chết phải không?”

Tuệ Nhi ngồi bên cạnh sợ đến vãi tiểu ra quần, người rúm lại, mặt xanh không còn giọt máu, chân tay run cầm cập. Lê Minh đặt tay lên đùi Tuệ Nhi vỗ vỗ nhìn cô trấn an, rồi quay lại nhìn tên xăm trổ, ngả người ra ghế bình thản, mặt câng câng, cười nhếp mép nói.

“Đừng vô lý thế chú em, muốn ăn thì phải xếp hàng. Trên đời này hổ thật thì ít mà hổ giấy thì nhiều. Thôi chú lượn nhanh đi cho nước nó trong.”

“Ôi trời ơi!” Tuệ Nhi ngồi cạnh nghe mấy câu nói của Lê Minh mà lo sợ thay cho anh. Cô đã cảnh báo cho anh trước rồi mà Lê Minh lại dám khiêu khích hắn liều mạng như vậy.

Tuệ Nhi hoảng hốt vội lên tiếng can ngăn. “Anh Cường thông cảm, khách của em uống nhiều rồi nên anh ấy hơi say. Em sẽ đưa anh ấy ra về rồi sang ngồi tiếp rượu đại ca Hưng.”

Cô cố tình nhấn mạnh ba từ ‘đại ca Hưng’, để đánh động cho Lê Minh biết đó là dân có số má chứ không phải dạng vừa đâu. Anh khôn hồn muốn sống thì rút đi ngay còn kịp. Ai ngờ Lê Minh nhìn Tuệ Nhi trấn an, rồi quay sang tên xăm trổ lừ mắt, gằn giọng.

“Cút đi đừng để tao bực mình.” Lê Minh thay đổi thái độ, từ ăn nói mềm mỏng sang cứng rắn ngay lập tức, với một giọng điệu uy quyền vô cùng, khiến Tuệ Nhi ngồi bên cạnh giật bắn mình. Tên xăm trổ bị Lê Minh sỉ nhục hết lần này đến lần khác khiến hắn thật sự nổi điên.

“Đù má con chó này! Bố đánh chết mày!” Tên xăm trổ không chịu nổi lao vào túm cổ áo Lê Minh hét lên.

Lê Minh nhanh như cắt túm lấy cổ tay hắn đang đấm tới, lật người vặn sang một bên khiến tên xăm trổ ngã xoài xuống bàn, xô đổ mấy cái ly và chai rượu rơi xuống đất vỡ kêu loảng xoảng. Lê Minh dùng ngay đầu gồi đè vào mặt hắn, rồi thò tay ra sau lưng rút khẩu súng lục ra, cắm thẳng nòng súng vào mồm đang há hốc của tên xăm trổ quát.

“Mày thích chơi hả chú em?”

Tiếng rơi vỡ khiến tất cả các bàn xung quanh đều quay lại nhìn sang. Hai tên đàn em đứng cạnh Hưng Kiếm thấy có biến liền lao đến chỗ Lê Minh. Anh giơ súng ra chĩa thẳng vào mặt chúng, thấy có ‘hàng nóng’ mấy thằng đàn em Hưng Kiếm đang lao tới phải phanh dựng người lại sợ hãi. Anh dí súng vào thái dương tên xăm trổ hỏi.

“Thế nào! Bây giờ mày muốn gì hả chú em? Anh mày đang say rượu đây, tự nhiên có hứng muốn bắn nát mặt mày ra để ngắm có được không vậy?”

Tên xăm trổ từ trạng thái hùng hổ bặm trợn ban đầu bây giờ bay đâu mất tiêu, hắn mặt xanh lét không còn giọt máu, thiếu chút thì vãi đái ra quần run run giọng.

“Anh tha cho em… em không biết…. cho em xin lỗi?”

Lê Minh cười nhạt nói. “Để tao suy nghĩ xem có nên tha lỗi cho mày không đã.”

Hưng Kiếm vẫy thằng quản lý mặc áo hoa bên cạnh nói vào tai mấy câu, rồi gã đó liền đi sang chỗ Lê Minh dịu giọng khách khí nói.

“Anh Hưng muốn mời anh sang bàn uống rượu trò chuyện, có việc gì không phải mong anh thứ lỗi với bọn đàn em.”

Có thế chứ. Lê Minh cười nhạt kéo gối lên thả tên xăm trổ ra rồi chỉnh lại áo vét. Cô em Tuệ Nhi từ lúc có va chạm đã chạy biến đi từ lúc nào. Tất nhiên Lê Minh chẳng quan tâm đến Tuệ Nhi làm gì vì mục đích của anh chính là Hưng Kiếm, muốn xem hắn là loại ba đầu sáu tay gì mà xứng đáng làm đối thủ của băng Vân Long.

Đút lại khẩu súng vào thắt lưng, Lê Minh di chuyển sang bàn của Hưng Kiếm đến trước mặt hắn. Hưng Kiếm giơ tay mời anh ngồi, tên đàn em xăm trổ lấm lét nhìn Lê Minh rồi đứng phía sau lưng Hưng Kiếm. Lê Mình thản nhiên ngồi xuống đối diện với Hưng Kiếm, lúc này anh mới nhìn rõ hắn. Hưng Kiếm có ngoại hình bình thường, môi dầy, lông mày rậm, mắt hai mí nhưng khá nhỏ so với tổng thể, bộ râu con kiến được cắt tỉa gọn gàng. Hắn rất có dáng làm ông trùm với phong thái tự tin, thâm trầm.

Hưng Kiếm đoán Lê Minh ít tuổi hơn hắn nên mở lời.

“Xin lỗi cậu vì mấy đàn em tôi có thái độ không phải trong chuyện vừa nãy. Hôm nay tôi mới gặp cậu lần đầu nên chưa biết tên cậu là gì để tiện xưng hô?”

Hưng Kiếm quả là lão hồ ly sống lâu bởi trong chốn giang hồ chỉ cần nói tên những người có số má là hắn biết ngay tám chín phần.

Lê Minh cười thầm nghĩ. “Phải cho Hưng Kiếm tự tìm hiểu về mình thì hắn mới thấy hoang mang?” Nghĩ vậy Lê Minh tự tin trả lời.

“Là anh hỏi thì anh nên tự giới thiệu tên mình trước đi.”

Hưng Kiếm lóe lên ánh nhìn sát khí. Một câu trả lời khiêu khích trực diện với một đại ca có tiếng nhất nhì trong thế giới ngầm Sài Gòn. Cố kìm nén lửa giận, nhẫn nhịn tỏ ra bình thản Hưng Kiếm nhẹ giọng.

“Tôi tên là Hưng. Còn cậu?”

“Tôi tên là Minh.” Lê Minh đưa tay trái lên vuốt tóc thờ ơ.

Mấy tên đàn em phía sau không thể chịu được cái kiểu trả lời khiêu khích như vậy, nhao nhao chỉ tay quát.

“Mẹ con chó này, mày láo à.”

Hưng Kiếm gạt tay ngăn đám đàn em lại, mắt lộ sát khí rồi gằn giọng nói.

“Vậy chú em làm gì và ở đâu? Sao đêm nay lại đến đây chơi một mình.”

Lê Minh cười nhẹ, ngả người ra sau lơ đãng. “Tôi làm gì, ở đâu chắc anh Hưng chẳng cần biết làm gì. Nếu muốn biết anh nên tự đi mà tìm hiểu, sẽ chính xác hơn lời tôi nói ra. Băng Hưng Kiếm nhiều đàn em như thế để điều tra một người trong thành phố này, chắc cũng không khó gì?”

Hưng Kiếm giật mình nhìn lại chằm chằm vào Lê Minh không nháy mắt. Hắn vừa xong đã cố tình bỏ chữ “Kiếm” đằng sau tên của mình khi giới thiệu. Nhưng hóa ra kẻ ngồi đối diện với hắn biết rất rõ hắn và bang hội của hắn.

Lê Minh thản nhiên rút một điếu thuốc ra hút, rồi dựa người vào thành ghế nhìn Hưng Kiếm rồi đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.

“Đàn em của anh Hưng Kiếm vô cớ gây sự làm vỡ mất chai rượu ngon của tôi, không những thế còn khiến cho cô em Tuệ Nhi mà tôi đã trả tiền bao trọn đêm nay chạy mất tiêu. Anh Hưng Kiếm là đại ca thì xem thế nào cho tôi câu trả lời công bằng đi chứ?”

“Cậu muốn gì?”

“Đền bù!”

Mấy tên đàn em lại nhao nhao chỉ trỏ hét lên như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống Lê Minh ngay lập tức. Có ai dám ăn nói như vậy trước mặt đại ca của chúng bao giờ đâu. Nếu ánh mắt có thể giết được người thì Lê Minh đã chết cả ngàn lần rồi.

“Đù má mày dám hả?”

“Mày mà cầm tiền, bố chém chết mẹ mày.”

“Tao thách mày dám cầm tiền mà bước khỏi quán này một bước đấy.” Một tên tóc cua có xăm hình đầu lâu trên cổ chỉ tay hung hăng trừng mắt dữ tợn quát to.

Lê Minh đưa tay vén áo vét sang một bên để lộ khẩu súng, thái độ như không, cười nhếch mép nói.

“Anh Hưng quản lý đàn em kiểu gì mà để tụi nó nói tranh cả phần đại ca thế này thì không có tôn ti trật tự gì cả.”

Hưng Kiếm quay lại lừ mắt lũ đàn em, ánh mắt bực tức kiểu rèn sắt không thành thép quát lớn. “Chúng mày câm mõm hết lại cho tao.”

Rồi quay lại nhìn Lê Minh với ánh mắt tóe hoa lửa giao chiến. “Chú em tính uy hiếp anh?”

“Anh Hưng hiểu sai rồi. Tôi chỉ có một thân một mình, phải lo lắng tự bảo vệ bản thân chứ. Ở đây người của anh đông như vậy mới chính là đang uy hiếp tôi đó.”

Hưng Kiếm trầm ngâm cân nhắc một lúc rồi hỏi. “Vậy cậu muốn đến bù như thế nào?”

“À! để tôi tính nhanh nhé.” Lê Minh như không nhìn thấy thái độ của Hưng Kiếm giơ tay bấm bấm tính tiền rồi liệt kê chi phí. “Tiền bao em Tuệ Nhi ngồi uống rượu 5 triệu đêm nay, tiền rượu khoảng 5 triệu như thế tính tròn luôn 10 triệu. Anh đền bù cho tôi như thế là được rồi. Tiền mặt nhé, tôi không có thói quen dùng thẻ ngân hàng.”

Hưng Kiếm nhìn xoáy vào Lê Minh, cố muốn tìm hiểu xem người đối diện hắn là cao nhân phương nào, mà dám ăn nói xấc xược với một ông trùm băng đảng khét tiếng giang hồ Sài Gòn. Thật thất vọng khi hắn chỉ tìm thấy vẻ tự tin, thản nhiên không chút sợ hãi của kẻ đối diện. Điều này khiến hắn thấy hoang mang, một cảm giác hiếm khi hắn phải trải qua, thứ cảm xúc làm hắn cảm thấy vô cùng khó ở. Với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến trong thế giới ngầm, trải qua bao vụ đâm chém, giết chóc Hưng Kiếm vẫn thể hiện hắn là kẻ rất có tố chất của một ông trùm.

Hưng Kiếm khoát tay nói cân mạng đối thủ luôn. Hắn không muốn tại sân nhà mà bị người uy hiếp, giới giang hồ mà biết chuyện này hắn còn dám gặp ai nữa.

“Số tiền đền bù đó quá đơn giản, nhưng chú em cầm trên tay sợ nặng lắm đó. Có thể nặng đến mất mạng luôn. Chú em có dám cầm đi không?”

Muốn chơi hả. Lê Minh đặt tay lên báng súng rồi nhíu đôi lông mày tỏ ra phòng bị.

“Khoản này là đền bù thiệt hại cho tôi, ở đời chỉ sợ mình làm điều sai trái còn là việc đúng thì đâu phải sợ.”

Hưng Kiếm nhìn sâu vào mắt Lê Minh mang theo đậm đặc sát khí dằn giọng. “Chú em nghĩ kỹ chưa?”

Lê Minh thở hắt ra một hơi rồi giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ hờ hững.

“Tôi phải về lo công chuyện rồi?”

Đám đàn em bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà tự cảm nhận được độ căng thẳng như dây đàn giữa hai người. Máy điều hòa trong quán bar mát lạnh mà chúng cảm thấy toát mồ hôi từng dòng, từng dòng chạy xuống trán.

Đến bây giờ chúng mới cảm nhận ra người đối diện vô cùng kỳ bí. Chỉ một thân một mình mà anh ta dám đối đầu trực diện với đại ca của chúng, kể cả bị đe dọa vẫn thản nhiên như không. Anh ta biết rất rõ về bang Hưng Kiếm, mà ngay cả đại ca của chúng cũng không biết anh ta là ai, xuất thân như thế nào?.

Hưng Kiếm im lặng một chút suy tính rồi gật đầu đồng ý. “Được, tôi đền. Nhưng tôi có một điều kiện.”

Lê Minh, nhướng đôi lông mày lên rồi nói cộc lốc. “Điều kiện gì?”

“Một câu hỏi?” Hưng Kiếm thản nhiên, ánh mắt lạnh băng không cảm xúc.

“Tôi sẽ trả lời trong khả năng.” Lê Minh suy tính thiệt hơn một hồi rồi bình tĩnh nói.

“Yên tâm câu hỏi này cậu hoàn toàn trả lời được.”

“Được, anh hỏi đi.”

“Cậu có phải là cớm?” Hỏi xong ánh mắt Hưng Kiếm lộ vẻ mong chờ không giấu diếm.

“Không phải.” Lê Minh nhanh chóng phủ nhận.

Hưng Kiếm vẫy tay cho tên đàn em ra hiệu. Tên đàn em lấy trong túi ra một cọc tiền khoảng tầm 10 triệu đưa cho Hưng Kiếm. Hưng Kiếm cầm lấy từ tay thằng đàn em rồi lạnh lùng ném cọc tiền lên bàn.

“Cảm ơn anh Hưng.” Lê Minh thản nhiên cúi xuống cầm lấy cọc tiền, rồi đút vào áo vét rồi nói một câu khách sáo. “Chúc anh một buổi tối vui vẻ. Tôi xin phép về trước.”

Lê Minh đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa, để lại Hưng Kiếm cùng đám đàn em ngồi ngơ ngẩn nhìn theo bất lực. Số tiền đấy thì không đáng kể với Hưng Kiếm, chỉ tương đương bằng chai rượu ngoại hắn đang uống.

Hưng Kiếm đang mải nghĩ ngợi thì thằng đàn em chợt hỏi. “Thế đại ca cho nó đi thật à?”

Câu hỏi như một nhóm lửa bùng cháy trước cỏ khô, làm trào dâng sự hổ thẹn. Mất mặt với đám đàn em quá. Yếu đuối trước một kẻ lạ mặt trong khi hắn là người có thế lực và uy danh. Hắn cũng không ngờ bản thân lại nhượng bộ đối thủ một cách dễ dàng như vậy. Hưng Kiếm thầm sỉ vả chửi rủa bản thân mình, giá như hắn quyết liệt hơn trong tình huống đó.

Nhưng nó có “hàng nóng” suy nghĩ đó khiến hắn chựng lại.

Ơ chắc gì nó đã dám bắn? Nó dọa thì sao? Nó biết đến tên tuổi lừng lẫy của Hưng Kiếm này rồi mà. Sao dám giỡn mặt với hổ.

Chưa bao giờ hắn rơi vào cuộc đàm phán nào mà ngay từ vạch xuất phát đã ở phía sau đối thủ. Tình huống này hắn không hề ngờ tới.

Thật thiếu kinh nghiệm. Hắn bị chơi sỏ ngay trên sân nhà trước mặt lũ đàn em mới đau.

Xấu hổ quá hóa tức giận. Hắn thấy như cổ nghẹn lại bởi cơn giận.

Càng nghĩ càng cay cú. Hưng Kiếm nén hơi dằn giọng.

“Mày tìm hiểu thằng này cho tao? Nó dám vuốt râu hùm thì phải đủ sức mới vuốt được. Chỉ có hai loại người dám chơi Hưng Kiếm này, một là cớm, hai là loại muốn chết. Để tao xem nó là thể loại gì?”

“Nhưng nó bảo không phải là cớm” Tên đàn em nhắc nhở.

“Mày ra đời bao nhiêu năm mà nghe nó vậy nói liền tin được hả?” Hưng Kiếm trợn tròn mắt tức giận.

“Không…. Ý em không phải như vậy, đương nhiên là không thể tin được.” Tên đàn em khúm núm cười cầu tình.

Lê Minh lái xe về nhà, lúc này khi mọi việc đã qua thì anh thấy tim vẫn còn đập loạn nhịp, cuộc đấu khẩu vừa nãy anh đã cố tỏ ra bình thản khi nói chuyện với Hưng Kiếm. Cũng may là Hưng Kiếm không biết anh là ai, nên hắn không dám manh động. Thực ra với bản lĩnh cá nhân của Lê Minh, thì thừa sức hạ thủ tất cả đám đàn em đứng sau lưng Hưng Kiếm. Nhưng cái anh e ngại là thế lực của Hưng Kiếm đối với Vân Long Hội.

Một lý do thúc đẩy Lê Minh giáp mặt đối đầu với Hưng Kiếm là anh muốn kiểm tra hệ ý thức của hắn. Anh hiểu rằng việc ngừng chiến phân chia địa bàn giữa Vân Long Hội và băng Hưng Kiếm chỉ là tạm thời.

Lê Minh bấm số điện thoại, đợi bên kia nhấc máy.

“Alô! Thành hả? Điều tra cho tôi nhân thân một người tên là Hưng Kiếm. Chủ quán Sky Bar nằm trên Quận 5. Hắn là một ông trùm trong giới xã hội đen Sài Gòn rất có tiếng tăm.”

“Được, không vấn đề gì? Cho tôi thời gian trong một tuần.”

“Tôi cần thông tin về hắn càng sớm càng tốt.”

Duy Thành là học viên cùng khóa huấn luyện vệ sĩ đặc nhiệm với Lê Minh lại là bạn thân. Sau khi tốt nghiệp Duy Thành mở một công ty thám tử tư chuyên điều tra và theo dõi các đối tượng theo yêu cầu khách hàng. Lê Minh hiểu rất rõ năng lực của Duy Thành, cậu ta mà làm cái gì thì rất chu toàn cẩn trọng.