Chương 28: Trà Sương Tuyết

Trong căn phòng rộng sáu thước vuông, gần sát cửa sổ đặt duy nhất một cái bàn tròn, xung quanh là năm cái ghế đẩu xếp chỉnh tề. Trên mặt bàn tròn bày ra ba thứ . một cái đèn dầu , một khây trà và một bình nước sôi .

Lúc này, năm người Lý Bạch đi vào đều đã tự nhiên ngồi xuống ghế đẩu , chỉ có thiếu nữ áo hồng là đứng một bên Lý Bạch không có ngồi , nàng phải nhường lại một chỗ cho chủ phòng ngồi , vì trong gian phòng hiện giờ bầy đặt có năm cái ghế thôi.

Thấy mọi người đã ngồi yên vị, Tuấn Hùng đi tới tủ đồ lấy ra một cái hộp tròn bằng gỗ , lúc này mới đi lại bàn , nói :

-khách đến không có gì tiếp đãi,  mang theo người chỉ có loại trà Sương Tuyết nổi tiếng tại Phong Hà mà lão hũ rất thích , lúc này đem ra cho mọi người thưởng thức đặc sản trà của vùng quê nó như thế nào. Tuy đây cũng không phải là nhà của lão hũ, nhưng đạo tiếp khách là vẫn phải có phải không .

Miệng Tuấn Hùng nói thao thao bất tuyệt , tay cũng ngay đó mở hộp trà ra. Chỉ trong khoảnh khắc đó, hình dạng của những sợi trà phủ lông tơ trắng như sương tuyết liền lộ ra trước mặt năm người Lý Bạch . Những búp trà  “một tôm – hai lá”, ngậm sương, trên bề mặt búp phủ một lớp lông tơ óng ánh bạc cực đẹp, khiến tất cả năm người không khỏi ngạc nhiên tò mò. Khi nước nóng được rót vào ấm trà  , hương thơm ngọt ngào của Trà Sương Tuyết núi rừng Nội Bắc liền lan tỏa khắp gian phòng. Hương thơm của trà Sương Tuyết bay vào mũi từng người ở đây, phảng phất như năm người không ở nơi đây mà đang đứng tại Phong Hà, hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, có thể cảm nhận được những hạt sương như bông tuyết trên những cọng cỏ tươi xanh, những cơn gió mát mẻ thổi vù vù bên tai, cảm giác quê hương yêu giấu liền ập vào mũi từng người.

-quào, rất thơm, hương thơm của nó ngọt và thanh mát , hình dạng của lá trà cũng rất kỳ lạ , phải không cha.

Thiếu nữ áo hồng nhỏ giọng nói với Lý Bạch. Lý Bạch cũng là gật gù tươi cười hòa ái đáp lại đồng ý với ý kiến của thiếu nữ .

Hai người Lý Bạch to nhỏ xong cũng là công đoạn hoàn tất pha trà của Tuấn Hùng. Sau đó hắn liền rót nước trà vào từng tách cho mỗi người, chỉ thấy màu vàng sáng của nước trà Sương Tuyết tràn vào từng tách, hương thơm phản phất của núi rừng hòa quyện với làn khói nóng hổi của nước sôi tạo nên mùi thơm rất đặc trưng . 

Qua một hồi rót cho ba người, Tuấn Hùng rót đến tách trà trước mặt của một người thiếu nữ vận đồ xanh che mặt . Hắn hơi ngước nhìn thoáng qua đôi mắt ranh mảnh đang xoay tròn của nàng ,cảm giác quen thuộc lại hiện lên, mặc dù nhan sắc của thiếu nữ bị mạng che mặt màu xanh giấu đi  , nhưng cái ánh mắt của nàng làm hắn nghĩ tới một người, không ai khác chính là thiếu niên thư sinh đi theo với Lệ chân nhân, nhưng sau đó Tuấn Hùng liền phủ định cái suy nghĩ của mình. Sau những ngày đi cùng hắn biết được thiếu niên thư sinh kia tên là Tà Tiểu Tín, hai mươi bảy tuổi, là đồ đệ của Lệ chân nhân, còn thiếu nữ này nhìn qua sẽ thấy tuổi của nàng còn rất nhỏ, có thể chỉ đến mười tuổi hoặc nhỏ hơn cũng nên, vì vậy nàng không thể là Tà Tiểu Tín được rồi.

Lúc này, lão giả Lý Bạch liền lên tiếng :

-tiểu Mai, Tử Mộc, sao lại thất lễ như vậy, mở mạng che mặt ra để cho  Đường đại Thiện nhân thấy mặt, ở đây cũng không có nam nhân khác chỉ còn những lão già như chúng ta các ngươi còn ngại cái gì .

Lý Bạch sau đó lại hướng Tuấn Hùng chắp tay, nói tiếp :

-Ầy da, tuổi trẻ thiệt là không biết Lễ phép, thất lễ với  Đường lão rồi, do ta không biết dậy dỗ chúng nó.

Tuấn Hùng bên này cũng là lắc đầu xua tay, biểu thị không sao.

Thiếu nữ áo xanh được kêu là Tử Mộc liền vội vàng mở mạng che mặt ra, chỉ thấy một khuôn mặt cực kỳ đáng yêu liền xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp như được tạc bằng ngọc, đôi mắt to đen láy liên tục xoay tròn, thỉnh thoảng hiện lên chút thần sắc ranh mãnh cổ quái, nhìn qua có thể thấy nàng tuổi không lớn , ước chừng khoảng mười tuổi xuân thì .

Thiếu nữ áo hồng ngay sau đó cũng mở mạng che mặt, nhan sắc không thua kém gì Tử Mộc,  làn da trắng như tuyết, mắt to trong veo, mi dài như liễu, hai con ngươi như dòng nước tĩnh lặng , làm cho người ta nhìn vào như đắm chìm trong đó, chiếc mũi nhỏ nhắn thon dài, đôi môi không son mà hồng, răng trắng nhẹ mở , một nụ cười của nàng nở rộ đủ để bách hoa thất sắc. Người nàng cao gầy nóng bỏng, mặc một chiếc váy hồng nhạt, bộ nhỏ săn chắc ,  váy xòe màu hồng chỉ phủ đến giữa gối, trên bắp chân làn da trơn trắng mềm mại mặc một bộ tất chân màu hồng bó sát . trên chân mang đôi giày nhỏ màu hồng thêu hoa, trên đầu buộc tóc đuôi gà trông thật cá tính .

"đẹp! Phải nói là tuyệt đẹp, nhưng sao ông trời tại sao cho em nó trở thành người hai lưng chứ hả ? Thiệt là vãi nồi".  Sắc đẹp khuynh thành của Thiến Mai nhìn vào mà không khỏi làm Tuấn Hùng thất thần trong chốc lát , hồi lâu sau mới tự nói trong đầu .

-cháu là Lý Tử Mộc, thứ hai trong nhà họ Lý,  ra mắt Đường đại Thiện nhân. Hì hì, Và cháu cũng là Tà Tiểu Tín đồ đệ Lệ Sư tôn , rất xin lỗi Đường đại Thiện nhân vì đã che giấu không nói.

Tử Mộc đứng dậy, cúi người  chào Tuấn Hùng liền lại cười hì hì ngồi xuống vô tư thưởng trà.

-Tà Tiểu Tín là cháu sao? Sao có thể như vậy được! Nếu là sự thật, chẳng phải thuật dịch dung này quá cao siêu, phải nằm trong tiên thuật hay sao.

Tuấn Hùng dứt lời,hắn lơ đãng nhìn về phía Lệ chân nhân, trong ánh mắt không khỏi lập lòe vài luồng ánh sáng tham lam, nếu như hắn sở hữu thuật dịch dung cao siêu như vậy thì mọi chuyện trên tại dị thế này chỉ là chuyện nhỏ, những việc đen tối càng là dễ giải quyết.

Cảm nhận được ánh mắt tham lam của Tuấn Hùng, Lệ chân nhân cười cười vuốt râu, nhìn hắn nói :

-ha hả ,cái này không có gì khiến đạo hữu phải ngạc nhiên như vậy, nó chỉ là một chút tiểu xảo dịch dung của thế tục phàm nhân, không phải tiên thuật cái gì đâu. Một miếng mặt nạ dùng để che mắt người thường thì được, nhưng để che mắt người tu tiên như chúng ta là chuyện mơ tưởng. Thuật dịch dung này có hai khuyết điểm rất lớn , một! chính là mắt và lông mày , cái thứ hai cũng là dễ thấy nhất ,để ý sẽ thấy mỗi lần người đeo mặt nạ nói chuyện những cơ mặt không thể chuyển động tự nhiên được, vì vậy rất dễ nhận ra.

Nghe được câu trả lời của Lệ chân nhân làm Tuấn Hùng cứng đơ, cái có thể lừa được hắn mà lão già này nói chỉ loại tiểu xảo phàm nhân? , như vậy thuật dịch dung chân chính nó sẽ đến mức độ nào? dù gì đối với hắn thuật dịch dung có thể biến một người con gái trở thành con trai thì quá  đẳng cấp rồi. Với lại nó cũng lừa được Tuấn Hùng, làm sao hắn không mong chờ nó chứ. Nghe được Lệ chân nhân giải thích Tuấn Hùng lại đột nhiên nhớ ra, lúc hắn tìm cách bắt chuyện với Tử Mộc trong nhà xí cũng thấy biểu hiện của nàng kỳ quái rồi, nhưng khi đó hắn tưởng là phong cách của người tu tiên thế giới này nó như vậy , cười tà mị khinh khỉnh hắn thôi, lúc này nghe giải thích của Lệ chân nhân mới ngộ ra.