Tiết trời vào buổi đang xuân, ánh dương quang sáng lạn khắp Tiên Phong thành.
Trên một đường phố lớn về phía cửa nam thành trì Tiên Phong, nổi lên một tòa nhà khách sạn, nhìn vào kiến trúc của nó khiến người ta kinh ngạc đến cực điểm.
Tòa nhà khách sạn chiếm diện tích không nhỏ, chiếm được một phần mười phạm vi thành nam, nói vậy là có thể nghĩ lớn đến cỡ nào rồi.
Tòa nhà cao 3 tầng lầu, trước cổng chính dựng đứng hai pho tượng bằng đá, hình dáng đang nghiêng người giơ tay mời chào khách. Trên nóc cổng vào, treo một tấm biển sơn đen,biển ghi bốn chữ vàng 'Tiên Lâu khách sạn'. Qua cổng đi vào, chính là vài dãy bàn ghế khách ngồi ăn uống náo nhiệt.
Trên những dãy bàn ghế, ba bốn đoàn thương lái đang ngồi đó, cười cười nói nói nhộn nhịp vô cùng.
Đột nhiên lúc này, từ phía cổng chính có tiếng bước chân dồn dập của một đoàn người. Trong đó có mười tên hông đeo bảo kiếm, thân mặc giáp sắt, sau khi vừa tới trước cổng chính Tiên Lâu khách sạn liền xếp chỉnh tề thành hai hàng dọc. Chỉ thấy sau đó, hai cỗ kiệu sa hoa tám người khiên liền đặt ngang tại lối vào.
Từ trong hai cỗ kiệu sa hoa đi xuống năm người, hai lão già râu tóc bạc phơ và hai vị thiếu nữ mang mạng che mặt ,đi sau cùng là một người mỹ phụ trung niên.
Năm người vừa bước vào Tiên Lâu khách sạn , một người phụ nữ xinh đẹp chừng ba mươi, chậm rãi đi tới, hạ thấp người nói:
-các vị là lần đầu quang lâm sao. Thiếp thân Mộng Nhan là chưởng quầy ở đây, xin hỏi các vị là ăn cơm hay thuê phòng ạ.
Nghe vậy, một vị thiếu nữ mặc áo hồng trong năm người liền đi tới, lấy trong ống tay áo của mình ra một tờ giấy, phía trên có vẽ một bức chân dung của một người đàn ông, sau đó đưa cho người phụ nữ chưởng quầy, tiếp đó mới hỏi :
-người này đang thuê phòng ở đây phải không!
Người phụ nữ chưởng quầy này vẫn còn đang tư thế tươi cười mời chào khách, bỗng dưng nghe được câu hỏi như vậy,nhìn bức chân dung trên tay khiến nàng ấp a ấp úng do dự không trả lời. Một hồi nàng nhìn ra bên ngoài khách sạn, đang đứng đó hai hàng người khí thế hung mãnh, sau đó lại nhìn vào năm người vừa mới bước vào kia một lần, vẫn là chứng định không có tiết lộ thông tin khách nhân , đáp :
-rất tiếc, cái này bản lâu không thể trả lời được.
Thiếu nữ mỉm cười , nàng biết câu hỏi của mình sẽ không được trả lời, vì đó là quy tắc tối thiểu để giữ thông tin bí mật của khách nhân khi họ đến thuê của mỗi khách sạn, dù họ là người xấu hay người tốt điều được giữ bí mật kín kẽ, như vậy khách sạn đó mới có uy tín để người ta đến thuê . Giống như đã có dự định từ trước, nàng rút từ hông ra một ngọc bội có ghi chữ 'Lý ' đưa thẳng trước mặt người phụ nữ chưởng quầy, nói :
-cái này có đủ để ngươi trả lời chưa!
"Lý... là người của Lý gia"
Một người nào đó đột nhiên la lên.
Lý gia chính là đại thế gia số một số hai Tiên Phong thành , ở trên cả Nội Bắc cũng là thế gia đỉnh cấp, ai mà không biết ?người như vậy đã hỏi mấy ai dám không trả lời?
-mời các vị đi theo thiếp thân!
Nghe được những lời bàn tán của quan khách cộng với danh tiếng của Lý gia, chưởng quầy tên Mộng Nhan này không thể nào tiếp tục im lặng được, Lý gia là thế lực lớn đối với một khách sạn tầm thường như nàng không thể đắc tội được rồi.
Năm người Lý gia không nói gì, theo hướng dẫn Mộng Nhan đi đến lầu hai, tới gian phòng chính giữa trong dãy lầu liền dừng lại.
'cốc'
-Đường lão, có vài vị tới tìm ngài.
Mộng Nhan chưởng quầy gõ cửa một cái, cất giọng gọi sau đó liền rời đi, để lại năm người Lý gia chờ .
'kétttt'
Cánh cửa được mở ra, bước ra là một lão già với vóc dáng thanh mảnh, tóc đã hoa râm ,một gương mặt đẹp lão cân bằng, đôi mắt sâu có thần , chiếc mũi cao thẳng,làn da có chút nhăn nheo và hơi ngăm đen. Không ai khác lão già chính là Đường Thiên Nhị cũng là Tuấn Hùng lúc này.
-vị nào tìm ta vậy?
Tuấn Hùng vừa mở cửa liền hỏi.
Quay đầu ra liền nhìn thấy năm người đang đứng trước cửa phòng . Nhìn một hồi, thấy trong đám người có một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang mỉm cười với mình, Tuấn Hùng cười cười đi tới bắt tay :
-Lệ chân nhân, ngài quay lại tìm ta đó sao, mấy người này là...
Tới đó Tuấn Hùng liền ngừng nói, nhìn bốn người xa lạ còn lại có hơi thắc mắc.
Người mà Tuấn Hùng kêu là Lệ Chân nhân cũng không phải ai xa lạ mà chính là lão giả Trúc Cơ kỳ, đã ra tay cứu hắn vài hôm trước. Hôm nay Lệ chân nhân khoát lam y, lưng mang bao vãi, đầu vẫn búi chuy kế. Còn bốn người kia nhìn qua khiến Tuấn Hùng cảm giác quen mắt , nhưng mà hắn không nhớ ra là ai cả .
Bên cạnh đó, có một lão giả tóc bạc trắng, lưng còng, cầm cây gậy gỗ, mặc y phục màu vàng kim,làn da đã nhăn nheo trông thấy. Người này vừa thấy Tuấn Hùng liền ba chân chạy tới,giữ chặt lấy tay Tuấn Hùng, nói :
-Đường đại thiện nhân, đúng là ngài rồi, Lý mỗ đây, Lý Bạch đây, không nhờ có thuật châm cứu cao thâm của ngài lấy độc ra, có khi tôi đã bị tên nghịch tử Lý Liên Kiệt kia hạ độc mà chết rồi.
Nghe được hai chữ Lý Bạch, hàm số trong não bộ của Tuấn Hùng liền nhảy, sau đó mới hiện lên thông tin về người này. Lý Bạch là em trai của quý phi trong triều. Sau khi vị quý phi kia hết được sủng ái Lý gia liền lục đục, từ đó dẫn đến tranh chấp tài sản, anh em ruột giết nhau là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ nhị công tử của Lý gia, Lý Liên Kiệt, không từ một thủ đoạn ra tay với cha ruột của mình, hạ độc chết cha của mình . Cũng may thay, đại tiểu thư Lý gia, Lý Thiến Mai đã liệu được tình huống, mời Thái y Đường Thiên Nhị đến, sau đó...
Hồi ức đã xong, Tuấn Hùng lúc này mới quay lại đáp lễ :
-haha, lão Bạch, lâu quá không gặp, vào phòng rồi nói chuyện... vào phòng rồi nói chuyện.
Một bên nói, một bên Tuấn Hùng kéo Lý Bạch vào gian phòng của mình, mọi người phía sau thấy như thế liền đi theo vào .