Ánh nắng ngày mới bao trùm mặt đất, phía sau Thạch Thất thôn là một ngọn núi cao và dốc, đỉnh núi quanh năm bị tuyết trắng bao phủ, núi non trùng điệp đã ngăn cách liên hệ giữa Thạch Thất thôn với bên ngoài.
Những dãy núi cao thấp nhấp nhô trải dài, bên dưới lớp tuyết trắng dường như có một khối băng trong suốt và lạnh lẽo.
Ngẫu nhiên, trong vùng đất tuyết lại xuất hiện một cây tùng già phủ đầy tuyết, nhìn khắp thế giới bao la này, không biết như thế nào lại có một cây tùng đơn độc, thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.
Quang cảnh nhẹ nhàng phủ lên một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, giống như bức tranh thủy mặc, lộ ra khí tức thanh u điềm tĩnh.
Dưới dãy núi cao, xa xa xuất hiện một quán cơm nhỏ không biển hiệu giữa núi rừng, đi vào bên trong quán thì cũng kha khá người đang túm năm tụm ba ăn cơm đại sảnh.
Nhìn chung quanh có thể xét sinh ý của quán cũng khá tốt mặc dù ở giữa rừng ít người qua lại. Có nhiều người ở đây ăn ở đây nhưng điểm nhấn là ba bàn.
Bàn thứ nhất có hai nam một nữ, nữ có trọn vẹn vẻ xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nhìn vào y phục đang cũng là đồ quý vải hiếm có thể thấy thiếu nữ này là con nhà quyền quý, bên cạnh là hai nam nhân tuổi trung niên không có gì đặc biệt lắm phân biệt một người có râu dê và người kia để râu kẽm, nhưng nếu là người có luyện võ thì có thể thấy rằng hai người họ cũng là nhất lưu cao thủ.
Bàn thứ hai chỉ có duy nhất thiếu niên ngồi ăn bánh bao, khuôn mặt tương đối là anh tuấn, chỉ là người này thần thái hết sức lạnh lùng, tạo ra một bức tường vô hình với mọi người xung quanh.
Tiếp là nhóm bốn người mà tên nào cũng lăm le cây vũ khí bên mình, ánh mắt lên lén lút nhìn sang bên thiếu nữ. Nổi trội nhất là có một tên to nhất nhất bàn, khuôn mặt dữ tợn kèm theo vết sẹo lồi ở mắt phải thật kinh hãi, những đường cơ bắp to phải đến ba bắp tay người bình thường có thể thấy lực lượng rất mạnh.
Người hộ vệ để râu kẽm kín đáo nhìn về phía bàn bốn người rồi quay lại nói nhỏ.
-Tiểu thư, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh, thuộc hạ thấy có người có ý định xấu với chúng ta.
Thiếu nữ hơi run người nhìn đám người kia rồi gật đầu nhanh chóng rời đi. Nhìn ba người kia rời quán tự nhiên thì nhóm bốn người kia sẽ đi theo. Tên to con lướt qua bàn thiếu niên vô tình đụng vào tay hắn làm rơi miếng bánh trên đũa, thiếu niên lạnh lùng lên tiếng.
-Tên mặt sẹo kia, ngươi vừa làm rơi đồ của ta.
-Xoẹt
Một tên trong nhóm định rút kiếm
-Ngươi muốn ngắm gà hả?
Tên to con thấy vậy phất tay ra hiệu.
-Bỏ đi, ném hắn vài đồng là được.
-Hừ, ngày may mắn của người đó, tiểu tử.
Bà chủ từ phòng bếp đi ra thấy thế vừa dọn bàn vừa nói với thiếu niên.
-Giang hồ là thế đấy, thiếu hiệp cũng nên cẩn thận.
-Mẫu thân!!!!
Tiếng vọng từ phòng bếp vang ra ngoài.
-Cái gì?
-Đồ của vị tiểu thư đặt chưa lấy này. Người ta đã trả tiền rồi. Làm sao đây?
-Hê...hê cháu giao hàng về rồi đây.
Tiếng của một thiếu niên mập mạp từ cửa quán bước vào, mặt mũi sáng sủa cùng thần sắc rất tươi vui.
Bà chủ quán phẩy phẩy tay
-Giao cho thằng heo mập đi.
-Hể, lại giao hàng nữa hả cháu đói lắm rồi.
-Cái con heo nhà ngươi vừa sáng nay ngốn 5 đĩa màn thầu mà còn kêu đói, với tốc độ ăn của ngươi có khi ta phải đuổi người đi mất.
Cô gái cười lắc đầu rồi vào trong phòng bếp mang túi nải ra.
-Heo ca, giờ vị tiểu thư ấy chưa đi xa đâu , huynh mau đi tìm đi ,xong việc sẽ có đồ ăn cho huynh.
-Hê hê, dễ ợt xong ngay và luôn.
-Đi cẩn thận nhé.
-Ừm
----------------------------------------------------------
Tại đâu đó trong rừng, hai nhóm người vừa nãy đi ra khỏi quán đang giao đấu nhau nhưng tình hình lại không cân bằng khi hai người hộ vệ thiếu nữ kia đã bị thương nặng.
-Thật đáng tiếc cho các ngươi khi lọt vào tầm mắt bọn ta.
Hán tử cười lạnh nhìn ba người.
-Các người còn lời trăng trối nào không ? Hê hê, nếu không thì thì chuẩn bị chết đi.
-A, tìm thấy tiểu thư rồi.
-Hử?
-Hê hê tôi tìm cô mệt gần chết đó, đây là đồ cô bỏ quên ở quán.
Vị tiểu thư hơi run run ngập ngừng đưa tay đón lấy món đồ, nàng không hiểu rằng người này có bị sao không khi mà tự dưng lại đi vào đây, khác gì đi vào chỗ chết.
-Ca...cảm ơn.
-Vậy thì cáo biệt.
Xoạt. Một tên trong nhóm đứng ra rút kiếm chặn đường, tên mập này ngẩn người hỏi.
-Ế có chuyện gì sao các vị?
-Tự dưng có con lợn đi qua đây để chúng ta làm thịt này.
-Này tiểu bàn tử có phải tối qua người ngủ gặp hội người mù tưởng mình vô hình hả?
-Hình như tôi mơ cũng giống thế nhưng mà có gì sao?
Thanh niên mập hơi lúng túng trả lời.
"Xoẹt" Thanh kiếm xuất khỏi bao nhanh chóng kèm tiếng quát dữ.
-Là ngươi đang rơi vào chỗ chết đấy con heo
Binh
-Oái!
-Là ai?
-Ồ thì ra là thằng nhãi ở quán.
Thiếu hiệp ở quán khi nãy đã xuất hiện, hắn gãi gãi cái đầu lẩm bẩm.
-Thôi chết mịa đáng lẽ phải trúng tên cầm kiếm chứ, chắc lâu ngày không luyện giờ bị mai một.
-È hèm các ngươi trong lúc ta chưa động thủ thì mau chóng cút đi.
Ánh mắt mọi người ngưng trọng nhìn, thanh niên tung những đồng tiền xu rồi tung thủ pháp ám khí bắn như chớp khó mà thấy được mắt thường.
-Tất cả số tiền này ta bố thí lại cho các người.
Nhưng rất dễ dàng ba người đội nón đen hóa giải thủ pháp ám khí ánh mắt ba người dữ dằn nhìn thanh niên.
-Tiểu tử thối ngươi muốn chết phải không?
-Các ngươi lui ra.
Đại hán lực lưỡng lên tiếng nhẹ nhàng rồi nhìn thanh niên như một con thú săn mồi ánh mắt khép hờ.
-Hừm, ngươi nghĩ ngươi là ai mà tự tin vãi chưởng thế hả? Nếu thích ta sẽ solo 1-1.
Thiếu hiệp lững thững cởi cặp nải xoay xoay hai cánh tay lẩm bẩm.
-Không thể tin được mình phá lời thề sau một ngày, kệ con bà nó đi nốt lần này thôi.
-Nào tất cả các người vô hết đi ta chấp hết.
"Bốp..." thiếu hiệp xuất quyền nhanh như bóng ảnh một quyền đánh thẳng vào ngực đại hán tiếp lại thêm một cú đấm móc hạ gục tên to con lực lưỡng.
-Xong thằng trâu tró tiếp theo là ai đây.
Bộp
-Đừng đi nhanh thế chứ.
Ba người gồm vị tiểu thư và hai hộ vệ trố mắt nhìn đại hán đang nắm đầu thanh niên nhìn hắn không hề bị tổn thương sau khi ăn trọn hai quyền mạnh này, đại hán một tay nắm đầu tay còn lại nắm cánh tay rồi bóp chặt khiến thanh niên nghiến răng trong đau đớn.
-Tiểu tử, ngươi đã bao giờ nghe đến Hùng Đô cao thủ "Kim Cang Thể" chưa hả? Nếu ngươi chưa biết thì ta xin tự giới thiệu ta chính là Hùng Đô.
Rắc..............Rắc...............Rắc.............Á.............Á...............Á
Bịch
-Hể, cái đếu gì vậy? Troll nhau à? Tự tin vãi lều ra rốt cuộc bị đấm phát chết luôn.
-Ây Ây các ngươi thiệt là.
Mọi người quay lại nhìn thanh niên mập sau khi ăn trọn ám khí ngất đi tỉnh dậy.
-Đánh người ta đến ra nông nỗi này, có nhân từ không vậy? Nói đoạn quay sang nhóm ba người.
-Không phiền nếu tôi cho chúng bài học nho nhỏ chứ?
-Cứ...tự nhiên như ở nhà.
Bộp..........Bộp
-Mày có....
Póc...Póc...Hự....Hự....Bịch
-Cái gì?
-Quá nhanh quá nguy hiểm cậu ta vừa làm gì thế?
-À mà họ không đi cùng các ông chứ?
-Đúng Đúng chúng tôi có ba người thôi.
Hùng Đô nhìn thanh niên mập có dự cảm không lành ra lệnh cho hai tên còn lại.
-Giết hắn.
Xoẹt .....Xoẹt hai tên thuộc hạ xuất kiếm lao đến ,thân ảnh thanh niên mập như tàn ảnh biến ảnh rồi xuất hiện sau lưng hai người "Bốp"
-Bắt được người rồi thằng mập
Hùng Đô thấy thanh niên mập không phòng bị lập tức ôm trọn cả người hắn nghiền nát nhưng hai tay thanh niên mập nắm chặt hai tay "Crack Crack".
Á.......Á.......Á...Bốp...Hự cả người Hùng Đô bắn về phía sau.
-Mình không thể thở được.
-Kim Cang Thể hả? Đáng lẽ ra ngươi nên duy trì trạng thái Kim Cang Thể!..... Hắc Thiên Địa - Chân Nguyên Cước
Roẹt...Roẹt....cú đá thanh niên mập đánh vào đầu Hùng Đô khiến hắn đập mặt xuống đất theo đó là tạo thành vết rách xuyên cả ngọn núi.
Ba người nhìn há cả mồm không còn từ nào để diễn tả.
-WTF, tên này là ai vậy? Hắn vừa rồi phá vỡ cả ngọn núi.
Vị tiểu thư nhìn thanh niên mập lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin
-Là Hắc Thiên Địa làm sao mà người kia là biết được võ công của chúa tể hỗn loạn Vô Danh Thiên.
Thanh niên mập ngồi nhìn thiếu hiệp kia bị nội lẫn ngoại thương khá nghiêm trọng.
-Xem nào rách phổi, nát gan ,xương cũng nát gần hết.
Nói xong tả thủ nhanh như chớp điểm vào các huyệt đạo.
-Xong ,vị huynh này sẽ tỉnh lại sau một canh giờ.
-À chào ba vị chuyện này coi như chưa từng xảy ra nhé.
-À vâng vâng, cậu cứ yên tâm.
-Đa tạ ,cáo từ.
-Khoan đã.
-Cậu ta đi rồi tiểu thư.
P/S : viết chơi