Chương 1: Chương 1 : Giờ Làm Thế Nào?

Chúa tể hỗn loạn trong võ lâm 60 năm trước Vô Danh Thiên, người thống trị các bang phái, môn phái, các vùng đất lớn, người được tất cả các cao thủ đều phải thừa nhận rằng với sức mạnh của hắn không có một ai có thể địch lại .

Với sức mạnh, tiền tài , vân vân.... Hắn có tất cả mọi thứ mà ai hằng mơ ước nhưng một dấu hỏi lớn về đế chế hắn bỗng nhiên sụp đổ, có người nói hắn bị một cao thủ khác đánh trọng thương, có người lại bảo bên trong giáo phái hắn có nội gián, và còn những điều mà người đời thêu dệt lên câu chuyện về hắn.

Và rồi thời gian dần trôi đi câu chuyện về một đời kiêu hùng cũng chìm trong quên lãng, những thế lực bắt đầu nổi dậy sau khi giáo phái của Vô Danh Thiên sụp đổ, những kẻ đó đã nổ ra các cuộc chiến đẫm máu nhằm cai trị những gì mà Vô Danh Thiên để lại và tất nhiên võ lâm đã bước sang trang lịch sử đầy máu, các cuộc chiến kéo dài liên miên những xác chết chất thành đống như núi những tiếng khóc đau thương vang vọng.

Tại núi Thạch Sơn vách núi lởm chởm, khắp nơi đều rất nguy hiểm ,chừng ba dặm là Vu Sơn Quỷ Cốc nơi hiểm ác nhất của Thạch Sơn. Có đường kính không đầy mười trượng, dưới đáy cốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng âm u. Trong cốc cũng chứa đựng vô vàn điều thần bí và cũng đã lưu truyền nhiều thần thoại quái dị.

Dưới chân vách sâu không độ cao, âm u của tiếng gió như quỷ tru. Trong một hang động tăm tối dưới vách chỉ có một ánh nến tỏa sáng lẻ loi lay lắt trong cơn gió mùa đông, ngồi đối diện là hai người một già tuổi đã cao, một trẻ tầm mười tuổi, lão nhân già vừa nói vừa ho khụ khụ.

-Đó là toàn bộ câu chuyện mà người viết sử sách võ lâm đã viết nhưng tất cả chỉ là dối trá, chúng không biết cái đếch gì cả. Khà...khà, nhưng mà bọn chúng vẫn không ngờ rằng Vô Danh Thiên ta vẫn còn sống nhăn răng.

-MuHaHa...Ha...Ha, hãy đợi đấy lũ chết tiệt các ngươi. Vì Thế....

Đứa trẻ đối diện lão nhân gật gà gật gù với tư thế ngủ ngồi, nước miếng từ khóe miệng chảy ròng ròng thỉnh thoảng lại ngáy kèn kẹt, lúc ngủ lại còn cười rất vui xem chừng đang mơ cái gì đó thú vị, lão nhân vớ lấy cây gậy bên cạnh. Tiếng động làm đứa bé tỉnh dậy ngay ngắn nói dõng dạc.

-Vì thế sư phụ đã dạy mọi thứ con cần để có thể giết những đã hại sư phụ. Đúng không ạ?

Lão nhân cười khà khà hài lòng, vuốt vuốt chòm râu dài nói.

-Hôm nay là lần đầu ta kể cho con về chuyện này vậy con nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?

Đứa trẻ ngán ngẩm kêu than.

-Thôi nào sư phụ, người nói câu đó hoài, con nghe mà thuộc luôn cả lời thoại luôn này, mà từ sáng tới giờ sư phụ lặp đi lặp lại đến hai chục lần rồi đó. Con ngồi nghe từ sáng chưa ăn được gì đây.

Lão nhân nghệt mặt ra.

-Ta đã nói hả? Thiệt hông? Vậy thì tốt, con tính làm gì sau khi trả thù được cho ta?

Mắt đứa trẻ tỏa sáng, nước miếng lại chảy ra.

-Con sẽ mở một tiệm ăn hoành tráng, lấy ba bốn người vợ, buôn bán hai năm đủ tiền thì sinh con. Một cuộc sống thư thái yên bình.

Cốc

-Ui da

-Tiểu tử ngốc, nếu là ta thì ta sẽ khôi phục lại mọi thứ mà ta đã mất, tiếp tục hoành hành trong võ lâm mới nghĩ thôi mà phê vãi nồi ra.

-Ây nha, sư phụ cũng phải để con thực hiện giấc mơ chứ.

Lão nhân ánh mắt bỗng ngưng trọng nghiêm túc nhìn thẳng đứa bé.

-Thiên Vũ.

-Dạ sư phụ.

-Bây giờ ta sẽ dạy con 22 bí môn của giáo phái Hắc Nguyên Thiên Địa sau đó ta sẽ kể cho con nghe về mối thù của ta đã giữ bí mật với con tới bây giờ, ta sẽ không kể lần hai đâu nên hãy lắng nghe cho cẩn thận.

-Chúa tể hỗn loạn....

-Ôi tha cho con đi mà.

9 năm sau.

Ánh mặt trời chiếu sáng, xuyên qua cành lá xanh mướt, tạo vô số những tia nắng nhỏ xuyên qua rừng cây rậm rạp, làm cho khu rừng vốn u ám này như được tô bằng những tia sáng đẹp đẽ.

Một thân ảnh nhưng không nhìn rõ được hình thể, nhanh chóng chuyển động. Người này không phải ai xa lạ, chính là Thiên Vũ ở dưới vách Thạch Sơn.

Thần sắc sung mãn, mặt luôn hiện nét tươi cười, nhưng lại có một thứ mị lực không thể nói ra. Hắn mới rời Thạch Sơn được hai ngày sau ngày giỗ lần đầu của sư phụ, hắn đi để thực hiện ước nguyện cuối cùng của sư phụ hắn.

Thiên Vũ di chuyển rất mau lẹ, xuyên qua không gian cực nhanh, quần áo không lay động, cả người trên dưới đều như nhau. Người bình thường hành tẩu nhanh như vậy, cả áo và tóc đều bị thổi bay, chỉ có hắn này là không như vậy.

Đáp xuống quan lộ đang có nhiều người đi, hắn tìm kiếm một quán ăn lót dạ cùng đó mua ít đồ đi đường. Hỏi han người dân gần đó, hắn cũng tìm được một quán ăn.

Bên ngoài sân được bày biện tầm năm sáu bàn, vài người đang túm năm tụm ba ăn uống nói chuyện xem ra sinh ý của quán cũng khá.

Thiên Vũ rót chén nước hớp một ngụm, hắn nhớ lại lời sư phụ trước lâm chung.

-Con hãy đi báo thù cho ta: Lôi Phong, Ngụy Vân, Cao Tân, Hoành Vinh, bốn kẻ đã hại ta.

Thiên Vũ nắm chặt hai tay hét lớn làm những người ngồi gần đấy giật mình.

-Lôi Phong, Ngụy Vân, Cao Tân, Hoành Vinh các ngươi hãy đợi đấy ta sẽ tìm đến xử lý các ngươi.

-Chết hết rồi.

Tiếng nói vọng bên tai Thiên Vũ cắt ngang khí thế hừng hực của hắn.

Hắn quay sang đó là một cô gái trẻ cũng tầm ngang tuổi hắn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thân mặc y phục hồng, bên hông quấn tạp dề cầm một tờ giấy và cái bút lông.

-Hả, vừa nói gì thế? Chết? Ai chết?

Thiên Vũ ngơ người hỏi lại

-Thì bốn cái tên cậu vừa nói ấy. Chúng chết hết rồi, tranh giành quyền lực mà giết lẫn nhau. Vụ này nổi lắm cả giang hồ ai cũng biết. Mang theo mớ vũ khí mà không biết là sao? Từ trên núi mới xuống hả?

Cô gái quay lưng bỏ đi để lại Thiên Vũ ngồi đơ người

-Chết? Đậu móa thế là còn việc trả thù thì như nào đây? Mục tiêu đặt ra giờ làm thế nào? Mà còn kiếm gì ăn bây giờ?