Hai mặt trời va chạm vào nhau.
Thiên địa vào thời điểm này đã mất đi âm thanh và mọi thứ dường như đã rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Hình ảnh cứ như thế đã bị đóng băng lại trong nháy mắt.
Bùm!
Mặt trời lưu ly được bao phủ bởi một quả cầu ánh sáng trắng khổng lồ.
Từng chữ rune rực rỡ và chói lọi bị phá vỡ. Từng ngọn lửa lưu ly giống như những con rồng đang tàn sát bữa bãi.
Bang bang bang!
Sự giằng co chỉ trong nháy mắt, thần thông hệ hỏa không có gì mà không đốt cháy. Nó liền đem toàn bộ trận pháp Quang Minh sử dụng làm nhiên liệu.
Khi những chữ rune bị nghiền nát cũng là tâm trạng của trưởng lão Quang Diệu thay đổi.
“ Trốn…”
Ầm ầm !!!!!!
Ngọn lửa lưu ly giống như một dòng sông mở toang cánh cửa và bao trùm cả bầu trời.
Đường Vũ nổi gân xanh đột ngột, đôi môi mím chặt, hai mắt thì lưu lại huyết lệ, lực lượng tinh thần đã sử dụng đến cực hạn.
Đẩy về phía trước!
Ào ào ——
Ngọn lửa lưu ly đã đập tan từng lớp của trận pháp quang minh.
Từng chiếc thuyền bay chữ rune đắt tiền đột nhiên bị bao trùm bởi ngọn lửa lưu ly. Chúng nó liền bị thiêu đốt ngay lập tức.
Một tên Siêu Phàm thoát ra khỏi thuyền bay, nhưng lại bị ngọn lửa lưu ly dính vào và thân thể biến mất.
Tên Siêu Phàm cấp hai chạy trốn với ngọn lửa lưu ly dính trên người, bất kể khi hắn thiêu đốt bản nguyên. Từ lúc điên cuồng cho đến lúc tuyệt vọng thì cơ thể của hắn liền dừng lại cho đến khi khí tức biến mất.
Gió thổi qua.
Không có mảnh tro tàn nào sót lại.
Ầm ầm!
Ngọn lửa lưu ly vẫn không ngừng bao phủ, nó giống như bầu trời đang chuẩn bị một cơn mưa lửa.
Ngọn mưa lửa rơi xuống thành phố Đại Đạo ở một bên thành phố Đại Đạo cách đó không xa. Dù sao thì cách thành phố Đại Đạo cũng không đến nghìn dặm.
“ Hải Lam!”
“ À…À!”
Hải Lam cầm lấy cây quyền trượng và ngưng tụ thành một bức tường nước khổng lồ với chiều rộng hơn 10 mét và chiều cao vô tận trước thành phố Đại Đạo.
Bíp.
Những ngọn lửa lưu ly rơi xuống và những bức tường nước dày đặc đã bị thiêu đốt. Toàn bộ bức tường nước đã bị thiêu đốt hết.
Tuy nhiên, một bức tường nước khác đã được xây dựng.
Liên tiếp không ngừng.
Hơi nóng thổi qua khuôn mặt.
Chẳng biết bao lâu, nó giống như vừa trải qua một thế kỉ vậy, lại tựa hồ chỉ thấy khói lửa cháy dữ dội chỉ trong chớp mắt.
Trên bầu trời chỉ còn nhìn thấy những ngọn lửa lưu ly thưa thớt rớt xuống.
Một vài bóng người vẫn đứng sừng sững ở đó.
Đường Vũ lau đi huyết lệ, khí tức của anh vẫn còn nguyên vẹn. Mái tóc đen dài va bộ áo giáp màu baạc.
Hải Lam bị phân tâm và tâm trí của cô đã trôi dạt đến….Những nhà hàng ở trong lâu đài và thành phố Thâm Lam.
Trong quân đoàn mênh mông của bộ tộc Quang Diệu, chỉ còn lại có bốn tên Siêu Phàm cấp ba.
Ngoại trừ trưởng lão Quang Diệu, mặt khác thì ba Siêu Phàm cấp ba đều có khí tức suy yếu và tinh thần uể oải. Một tên Siêu Phàm cấp ba ở trong ngọn lửa lưu ly kia mất mạng.
Không còn nhìn thấy hài cốt.
“ Ta….Ngươi…Ta…”
Trưởng lão Quang Diệu ngơ ngác nhìn cảnh này ở trước mắt.
Cơ nghiệp mấy chục nghìn năm của bộ tộc Quang Diệu. Lần này, nó đã bị hủy diệt hơn phân nửa chỉ với một đòn.
Đường Vũ xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, không biết nên nói gì.
"Sí Dương Lưu Ly" đã ném ra ngoài, sức mạnh có thể hủy diệt thế giới đã biến mất, chợt cảm thấy buồn chán không thôi.
Chỉ là, ở phương xa hàng nghìn cây số, hàng chục nghìn cây số, hàng trăm nghìn cây số…Dãy núi Thiên Thanh xanh biếc tươi tốt đã biến mất ở trong mắt anh.
Mặt đất đã bị thiêu đốt bởi ngọn lửa lưu, không nhìn thấy bất kì vết cháy đen nào cả.
Nham thạch nóng chảy ở tầng sâu dưới đáy phun ra.
Có lẽ trong tương lai, dãy núi Thiên Thanh này sẽ được chia làm hai.
Một bên là dãy núi Thiên Thanh, một bên là thung lũng dung nham vừa mới được tạo ra.
Trưởng lão Quang Diêu đã thất hồn lạc phách liền hoàn hồn trở lại: “ Các ngươi nhanh chóng thoát khỏi đây, mang hết tất cả tiểu bối rời đi liên bang Thất Diệu, ta….Ta sẽ ở lại ngăn cản quân truy binh của nhân loại, ta sẽ chuộc tội cho quyết định sai lầm lần này của mình.”
Bản nguyên của hắn thiêu đốt, cây thánh khí quyền trượng hư hại cũng lấy ra, giải phóng hết sức mạnh vô song.
“ Ta ở lại nơi này, hãy để cho tộc nhân của ta rời đi. Nếu không, ta sẽ để cho thành phố Đại Đọa chôn cùng với các ngươi.” Trưởng lão Quang Diệu nói với một giọng khàn khàn.
Khí thế tại thời điểm này bộc phát đến cực hạn. Hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía thành phố Đại Đạo.
“ Hải Lam..”
Một số con rồng nước đã ngăn cản lại ba tên Siêu Phàm cấp ba khác lại.
Đường Vũ dịch chuyển không gian và xuất hiện ở trước thành phố Đại Đạo.
Khi đối mặt với trưởng lão Quang Diệu đang nhanh chóng tiếp cận và chuẩn bị vượt qua anh.
Mọi thứ ở xung quanh anh liền chuyển sang màu xám trắng.
Trưởng lão Quang Diệu đang lao tới gần, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn bốn phía.
Đường Vũ lộ ra nụ cười, “ Ta nói, có phải ông đã nghĩ sai cái gì đó rồi hay không, nhất định phải liều mạng mới được.”
Nói xong, thân ảnh của anh liền biến mất ở trong không gian Thiên Địa Tỏa.
Thánh Khí xiềng xích ở trong tay anh không ngừng chấn động, từ rung động dữ dội dần trở nên bình ổn lại.
Hồi quang phản chiếu, liều mạng một đòn, sẽ có thời điểm phải kiệt sức.
Chỉ là.
“ Thật đáng tiếc khi đó là một món thánh khí không hoàn chỉnh.”
Khí tức suy yếu, vầng hào quang ở trên cơ thể của trưởng lão Quang Diệu cũng dần biến mất.
Món thánh khí thiêng liên hư hại của trưởng lão Quang Diệu đã truyền từ đời này sang đời khác cũng đã trở nên mờ nhạt.
Cuối chân trời, Hải Lam đã dọn dẹp xong ba tên Siêu Phàm cấp ba. Sau khi cô nhận được lời hứa hẹn, cô vui vẻ bóp nát cuốn trục hồi thành trở về thành phố Thâm Lam.
Đường Vũ nhìn từ xa, tâm trạng cũng không hề bình tĩnh.
…
Trong thế giới băng giá.
Tâm trạng của trưởng lão Hồng Diệu lúc này cũng không hề bình tĩnh.
Một tên Siêu Phàm cấp ba ở bên mình đã ngã xuống.
Bên ngoài vẫn chưa truyền đến bất kì tin tức nào.
Thế còn quân tiếp viện vẫn đang mai phục ở bên ngoài thành phố Đại Đạo thì sao?
Trưởng lão Quang Diệu tọa trấn quân đoàn và những người khác thì sao?
Tất cả bọn họ đều đi đâu hết rồi.