Chương 996: Năng lượng không đại biểu hết mọi thứ

“ Đậu móa! Thứ đó là gì!”

Khí tức đã suy giảm không ít, trưởng lão Quất Diệu đang bị Zapol truy đuổi gắt gao, nhịn không được chửi thề.

“ Ngươi không sợ hai cái mặt trời kinh khủng kia va chạm sẽ đem thành phố Đại Đạo san thành bình địa hay sao?”

Zapol lắc chiếc áo choàng của mình với vẻ mặt thờ ơ, “ Ngươi thử đoán xem.”

Lúc này, Thượng Cung Linh đã giải quyết xong những tên Siêu Phàm cấp hai của bộ tộc Quất Diệu, cô đâm phía sau lưng trưởng lão Quất Diệu bằng một thanh kiếm liễu.

Kiếm vừa đâm ra, ánh kiếm kéo dài hàng nghìn mét.

Tốc độ dòng thời gian lúc này trở nên cực kì chậm chạp và vầng sáng của trưởng lão Quất Diệu liền thay đổi thành sự hoảng sợ.

Phốc xuy ——

Khí tức của trưởng lão Quất Diệu đã giảm đi một khoảng.

Zapol chợt nhận ra, “ Đậu xanh rau muống, còn có thể loại cướp đoạt quái vật sao!”

Trên quả cầu ánh sáng màu trắng khổng lồ, Đường Vũ mặc áo giáp màu bác, mái tóc đen mượt. Anh giơ tay liên cao và nâng quả cầu lưu ly có đường kính vượt qua 10 nghìn mét.

Những dao động đó tản ra so với mặt trời trắng cũng không hề kém bao nhiêu.

Trưởng lão Quang Diệu cũng hoảng sợ, đáy lòng chấn động không thôi.

Tông chủ của Đại Đạo Tông từ chỗ nào xuất hiện?

Tại sao trong nháy mắt lại có thể ngưng tụ ra một mặt trời sáng chói và đáng sợ có thể sánh ngang với trận pháp Quang Minh.?

Bạn phải biết, việc mở ra trận pháp Quang Minh cần phải có mấy chục chiếc thuyền bay và hàng trăm nghìn binh sĩ đều là người thức tỉnh phối hợp với nhau để tạo thành một đội hình chiến đấu của quân đoàn. Cuối cùng, bọn họ mới có thể mở ra bảo vật tâm của trận pháp.

Quá trình này rất rườm ra và hắn không ngừng thiêu đốt bản nguyên. Bất chấp sự tổn thương của bản thân, ngăn cản cường giả thần bí hỗ trợ bên phía nhân loại. Vì thế, hắn mới chèo chống đến khi trận pháp quang minh được kích hoạt, khiến cho thế cục đã xoay chuyển.

Mình mạnh mẽ chưa được ba giây!

Tại sao!

Quả cầu ánh sáng khổng lồ xoay tròn với tốc độ cao và các chữ rune ở trên bề mặt quả cầu ánh sáng nở rộ.

“ Năng lượng không hề đại biểu hết tất cả mọi thứ. Quả cầu lưu ly trong lúc ngưng tụ vội vã làm sao có thể so được nội tình của bộ tộc ta.”

Giọng nói của trưởng lão Quang Diệu hét lên một tiếng như sấm rền.

Hắn tính mượn ngôn ngữ để thăm dò và áp bức đối phương.

Thế nhưng, tông chủ Đại Đạo Tông không hề nói gì, ánh mắt hơi phiêu. Nó giống như chả thèm quan tâm đến bộ tộc Quang Diệu vậy.

Không.

Không có gì cả!

Trưởng lão Quang Diệu cũng không nói nhiều, ông huy động toàn bộ năng lượng của trận pháp Quang Minh và hướng về quả cầu lưu ly kia ném tới.

Không cần hoa mỹ, lấy bản chất va chạm là chủ yếu để phân cao thấp, một đòn phân biệt sinh tử.

Hai mắt Đường Vũ nhìn qua, anh nhìn bảng điều khiển hệ thống ở trước mặt. Đó là thần thông cỡ lớn “ Sí Dương Lưu Ly.”

Nó hao phí cũng đủ sánh ngang với mấy toàn quặng mõ Nguyên Tinh để chế tạo Sí Dương lưu ly và hấp thụ một cách điên cuồng ở gần thành phố Đại Đạo, vốn thiên địa cũng đã có Nguyên Khí nồng đậm.

Mặt trời Lưu Ly không ngừng lớn mạnh, mỗi lần nó lớn lên một chút, trái tim Đường Vũ không ngừng căng thẳng.

Anh cảm thấy không thể nào khống chế nó được thêm nữa.

Nó giống như một đứa trẻ bình thường, vốn cầm lấy cây súng lục có thể uy hiếp. Thời gian trôi qua, nó tự thay đổi súng lục thành súng tiểu liên, súng ngắm và khẩu bazooka cầm tay.

Cái này sao mà đỡ được!

Lúc đầu, anh nghĩ thần thông không hút khô chính mình liền không hề sợ hãi. Hiện tại xem lại, cơ thể nhỏ bé của anh vẫn chưa thể chịu được.

Đường Vũ đá cân nhắc đến việc cho Sí Dương Lưu Ly nổ sớm. Anh sợ uy năng của Sí Dương Lưu Ly khi đạt tới mức tối ta thì không thể nào khống chế được và sẽ nổ hết mọi thứ.

Uy năng hơi kém đó không còn là điều anh nên cân nhắc vào lúc này.

Sức mạnh tinh thần của anh đã bao trùm mặt trời lưu ly kia lại.

Nó mong manh giống như một quả cầu lửa được gói ở trong giấy.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng tinh thần khác tham gia vào. Ngoài ý muốn chính là cỗ lực lượng tinh thần này của Đường Vũ và cỗ tinh thần kia đều không có cảm giác bài trừ lẫn nhau. Nó giống như hai cỗ tinh thần chung một gốc rạ.

Anh nhìn sang Hải Lam đang lo lắng.

Lực lượng tinh thần này tham gia, giống như được bổ sung thêm. Lực lượng tinh thần của Đường Vũ giống như đang trôi nổi ở trong một vùng biển đầy bão tố, dần trở nên ổn định trở lại.

Bao trùm lấy Sí Dương lưu ly.

Những ngọn lửa lưu lý nhảy múa ở trên bề mặt của mặt trời không còn dữ dội như lúc trước.

Đường Vũ điều khiển nó với sự tập trung cao độ, trong mắt anh chỉ còn lại uy năng vô cùng to lớn của thần thông này.

Tại thời điểm này, không có thứ gì mà anh không làm được.

Oanh!!!

Ánh sáng trắng rực rỡ.

Màu lưu ly.