Chương 927: Chắc chắn có người làm chuyện mờ ám

Chỉ trong một buổi sáng, đợt xét tuyển của hàng trăm nghìn người và các chủng tộc cũng đã chấm dứt.

Tiếp theo chính là thời gian báo cáo thứ hạng…Một số đánh giá về ngộ tính và tâm tính trong phần thi sẽ được tiến hành ở trong trận pháp. Những người này đều không hề biết kết quả của chính mình.

Tốt hay xấu gì cũng đều được thể hiện ở trên khuôn mặt của bọn họ.

Những thiên tài hàng đầu kia đều mỉm cười vô cùng tự tin.

Tư chất, bọn họ chính là nghìn năm có một.

Tu vi, bọn họ chính là những người đứng đầu trong hàng trăm nghìn ứng cử viên.

Ngộ tính, bọn họ từng đọc một ít cuốn sách huyền ảo.

Tâm tính, các trưởng bối ở trong bộ tộc đều tiến hành huấn luyện tương tự đối với bọn họ.

Bọn họ chắc chắn mình sẽ là ứng cử viên của nội môn. Bọn họ không biết đệ tử Đại Đạo tông có bao nhiêu suất. Nếu nhiều thì những người khác còn có cơ hội, ít thì vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi mà thôi.

Một thiên tài hàng đầu nhìn những tên thiên tài khác, trên môi đều nở một nụ cười và đưa ra lời tuyên chiến ở trên bảng xếp hạng.

Không để cho những người này chờ đợi lâu.

Chẳng bao lâu, một chùm ánh sáng chiếu lên bầu trời và nổ tung tạo thành một bức màn ánh sáng khổng lồ.

Trên màn ánh sáng, dày đặc tên các thí sinh ở trên đó.

Ở trên đỉnh, một bộ phận nhỏ của vị trí, chính là những người được vào nội môn.

Phía dưới là những người đã trúng vào ngoại môn.

Nội môn 800, ngoại môn 3000.

Có cường giả nhìn lướt qua số lượng trong nháy mắt.

Các ứng cử viên ở bên dưới đều lo lắng liếc nhìn từng cái tên.

Những người không có bất kì tu vi nào dù sao cũng rất ít và hầu hết đều quét qua với tốc độ rất nhanh.

Từng hàng nhìn qua, có người nhìn thấy tên của mình, không thể nào kiềm nén được những âm thanh vui sướng.

╰(°▽°)╯!

Đại Đạo tông chính là thánh địa của nhân loại, trở thành đệ tử tông môn có thể nói một bước lên trời.

Thứ tự ở trên màn sáng chính là thành tích xếp hạng.

Sau tên của mỗi người đều có điểm thành tích tương ứng.

“ Lâm Tử Tiêu, đánh giá tư chất: cấp giáp, lĩnh ngộ: A, Tâm tính: A…Đệ tử nội môn.”

" Lý Nhị Ngưu, đánh giá tư chất: cấp ất, lĩnh ngộ: B, Tâm tính: A…Đệ tử nội môn.”

“ Tiêu Động, đánh giá tư chất: siêu cấp, lĩnh ngộ: A, tâm tính: A…Đệ tử nội môn.”

“ Dương Nguyệt, đánh giá tư chất: cấp đinh, lĩnh ngộ: S, tâm tính: S…Đệ tử nội môn.”

" Thang Nhật Thần, đánh giá tư chất: cấp ất, lĩnh ngộ: C, tâm tính: B…Đệ tử ngoại môn.”

“ Hồng Tân, đánh giá tư chất: cấp giáp, lĩnh ngộ: B, tâm tính: C…Đệ tử ngoại môn.”

Thời gian trôi qua, thanh âm vui mừng từ từ lắng xuống, bầu không khí dần trở nên nặng nề. Một đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chú vào bảng xếp hạng ở phía trên, dò xét từng chữ một.

Hắn xem 10 lần, 20 lần.

Lần đầu tiên trong đời, đây chính là cơ hội duy nhất để bọn họ một bước lên trời, giống như… Nó chẳng hề liên quan gì đến bọn họ.

Không thể nào tìm thấy tên của mình.

“ Không thể nào, làm sao lại không nhìn thấy tên của tôi.”

Một tên thanh niên chắp tay lên trán, gãi đầu đến mức tóc rối bời. Hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn qua một lần nữa, trên mặt dần dần mang theo một tia tuyệt vọng.

Bên cạnh thanh niên có một tên Siêu Phàm hơi nhíu mày, “ Tiểu Trình, trong lúc đăng ký có viết sai tên hay không?”

Tên Siêu Phàm ở bên cạnh tên thanh niên cũng không tin. Đệ tử ưu tú nhất ở trong bộ tộc bọn họ , ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không có tuyển chọn.

Tuy nhiên, hắn cũng quan sát thật kĩ, từng tên một cũng không có tên đệ tử trong bộ tộc bọn họ.

Cũng không thể nào đem Trương Tam viết thành Lý Tứ chứ đúng không?

Trình Nguyên Khôi liều mạng tìm kiếm. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một số cái tên quen mắt ở trong đó.

Trong đầu, hồi tưởng lại tình cảnh khi kiểm tra tu vi và tuổi tác.

Dương Quân, hai mươi tuổi, không hề có tu vi.

Tu vi ám chỉ việc không có phương pháp tu luyện, chỉ dựa vào thực lực tự nhiên sau khi thức tỉnh được gọi là tu vi.

Một người đến 20 tuổi vẫn chưa thức tỉnh thì còn có tiềm năng gì?

“ Tôi không đồng ý, người không có tu vi làm sao có thể được vào nội môn. Bản thân tôi là thiên tài thức tỉnh Đại Viên Mãn, vì sao ngay cả tên cũng không hề có? Tôi không chấp nhận, chắc chắn có tấm màn đen khi đăng ký kết quả.”

Hắn còn không có ngu đến mức nói thẳng phần thi của Đại Đạo tông có màn đen, chỉ đem những mũi nhọn này nhằm vào những công nhân tạm thời đăng ký thành tích và tên của họ.

Sắc mặt của Ngôn Đỉnh Thiên cũng không hề dễ nhìn.

Ý ngươi là sao? Lão Ngôn ta vất vả lắm mới chủ trì được một dự án, cho dù nó chỉ có nửa ngày, cho dù các chỉ số đánh giá kia cũng không thực sự liên quan gì đến hắn…

Nếu như ngươi nói có tấm màn đen, cho dù ngươi không chỉ đích thân ta nói, ít nhất ngươi cho rằng lão phu quản lý dự án có vấn đề sao.

Trưởng lão ngoại môn Ngôn Đỉnh Thiên chỉ hừ lạnh 1 tiếng:

“ La hét cái gì! Không tin sao, đúng không? Vậy để lão phu cho các ngươi xem phần thi của ngươi rốt cuộc là thành tích như thế nào!”

Ánh mắt sắc bén của Ngôn Đỉnh Thiên nhìn qua trên mặt thanh niên họ Trình và hừ lạnh một tiếng.

Dù sao thì ông cũng là Siêu Phàm cấp hai, hắn không có bộc lộc khí tức ra bên ngoài, chỉ với ánh mắt cũng khiến cho sắc mặt Trình Nguyên Khôi trắng bệch và lui về sau mấy bước.

Tuy nhiên, Trình Nguyên Khôi vẫn cắn răng chống đỡ.

Hắn không tin, không tin chính mình từ nhỏ đã là thiên tài và không thua kém gì thiên tài của các chủng tộc khác.

Mới 26 tuổi liền đã tu luyện đến thức tỉnh Đại Viên Mãn.

Những tiền bối ở trong tộc đều nói, trước 50 tuổi liền có xác suất lớn đột phá Siêu Phàm.

Ngay cả vòng thi khảo hạch của tông môn đều không thể nào qua được?

Nhất định có tấm màn đen ở trong này.

Chính là những nhân công tạm thời, những tên chấp sự ngoại môn nhúng tay vào chuyện này. Bản thân mình không hề sợ cường quyền, ra sức chống cự. Nói không chừng thu hút được sự chú ý của những cao tầng của Đại Đạo tông, những đại nhân vật đó chú ý tới.

Tông chủ, trưởng lão nội môn cũng bởi vậy sẽ coi trọng mình và thu mình làm đồ đệ.

Trình Nguyên Khôi càng nghĩ càng hưng phấn, nhìn thấy như thế, hắn còn phải cám ơn người đã làm ra tấm màn đen kia.