Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã qua một tháng.
Tiểu thế giới dường như an tĩnh trở lại, không có bảo vật nào xuất thế và ngay cả những trận chiến đấu cũng ít đi rất nhiều, như thể hầu hết các cường giả đều đã rời đi.
Bay thẳng con đường cả ngày, anh cũng chưa chắc gặp được cường giả thế lực khác.
Tuy nhiên, Đường Vũ biết rõ, hầu hết những tồn tại như thế này, chẳng hạn như Tam Hoàng và những Siêu Phàm cấp ba bình thường hầu hết vẫn còn chưa có rời đi. Bọn họ chỉ thu liễm khí tức, ẩn núp ở một nơi nào đó bên trong Tiểu thế giới mà thôi.
Chỉ có thể khuếch tán cảm nhận và toàn lực tìm kiếm, mới có thể phát hiện một chút tung tích của những người này.
Tại thời điểm này, cũng sẽ không có ai làm như thế.
Đúng thế, bí thuật, thánh khí không hoàn chỉnh, ngay cả con tàu Cửu Ngũ Đế của vua hải tặc, đều có tin đồn bị thế lực ở phương nào đó đoạt được.
Tuy nhiên, hầu hết cường giả vẫn cho rằng bảo vật của vua hải tặc vẫn chưa hoàn toàn xuất thế.
Đường Vũ có thể làm gì đây? Đương nhiên là học hỏi từ những bậc tiền bối dày dạn kinh nghiệm này rồi.
Nhưng chờ đợi một cách mơ hồ là không thể nào.
Siêu Phàm cấp ba của các chủng tộc ít nhất đã trải qua mấy nghìn năm. Việc bọn họ chờ đợi mấy tháng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Chỉ cần nhắm mắt lại là qua rồi.
Đường Vũ làm không được như thế!
Cho dù anh mang theo nhà di động chính là căn biệt thự cao chừng ba tầng. Bên trong đều có đầy đủ nội thật và những thiết bị cao cấp.
Ngay cả ở trong tiểu thế giới mà anh mang theo bên người, có rất nhiều nguyên liệu và thịt cao cấp như tôm mập, cừu ba ba, rồng trâu.
Ngay cả khi anh, Y Liên, La Triết và những thành viên cấp cao của lãnh thổ đã rời đi trong một tháng hoặc vài tháng. Lãnh địa vẫn có thế vận hành một cách trơn tru với sự phối hợp và hợp tác của các bộ phận…
Ngay cả khi…
Đường Vũ còn trẻ va không thể nào chịu nổi khoảng thời gian chờ đợi như thế này. Anh cũng chưa bao giờ bế quan qua một tháng dài như thế.
Vì thế, Đường Vũ tìm một khe núi và bày ra trận pháp ẩn nấp.
Một tiểu lãnh thổ khác đã được xây dựng.
Để lại nhãn tuyến ở chỗ này.
Xây dựng cổng dịch chuyển tức thời và quay trở về thành phố Thâm Lam nhộn nhịp trong nháy mắt.
Hít thở bầu không khí và Nguyên Khí quen thuộc. Lãnh chúa Đường than thở chuyến đi lần này không hề dễ dàng chút nào.
Nancy, Hồng Nguyệt, Fanny, Không và những người khác thay phên nhau bảo vệ tiểu lãnh địa, đề phòng những thế lực khác phát hiện và phá hủy cổng dịch chuyển.
Y Liên, La Triết, Hôi Nhận và những người khác thì không giống nhau. Sau khi rời đi mấy ngày, bọn họ còn có nhiều việc để xử lý.
Hôi Nhận từ trong lâu đài bước ra với vẻ mặt luyến tiếc.
Tại sao phải rời đi Tiểu thế giới?
Ở nơi đó chờ đợi không tốt hơn hay sao? Bản thân mình cũng nguyện ý ở bên kia phòng thủ.
Trở về Thâm Lam cũng đâu được nghĩ ngời. Những tài liệu bên bộ phận tình báo cần phải có chữ kí của anh, chúng đều đã chất thành núi luôn rồi.
Đối đầu với những tên hải tặc cấp bậc tướng quân cũng không hề mệt mỏi như thế!
Còn để cho người ta bắt mấy con cá lớn nữa chứ.
Hôi Nhận chỉ biết thở dài, hai mắt đảo qua và gọi điện thoại video với Lạc Lâm.
Trong khi chờ cuộc gọi, Hôi Nhận tách hai phần ba số tài liệu để trên bàn và đặt chúng sang một bên.
Trên đồng hồ chiến thuật xuất hiện một màn sáng. Trong màn ánh sáng đó chính là thân ảnh của Lạc Lâm.
Nhìn thấy hình anh đó, cô ta đang ở trong quán bar.
Bản thân mình là bộ trưởng đều đang làm việc chăm chỉ, nhưng Lạc Lâm thân là thứ trưởng vậy mà đi xã stress.
Sao có thể như thế được.
Anh cũng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ ở nơi video không thể nào nhìn thấy, một xấp tài liệu được đặt lên, ước chừng chiếm chín phần mười tổng số tài liệu ở đây.
“ Những ngày này tích lũy rất nhiều văn kiện, trong đó có một số văn kiện quan trọng, chỉ có hai thứ trưởng chúng ta mới có thể ký…Tôi biết cô rất bận rộn với công việc của quán bar, vì thế tôi đã phân bổ một lượng nhỏ văn kiện cho cô, ngay cả một phần tư tổng số văn kiện cũng chưa tới. Lạc Lâm, cô cũng không thể tiếp tục mò cá như vậy, đúng không?”
Nhận được cuộc trò chuyện video, Lạc Lâm vẫn còn hơi choáng váng.
Chuyện gì mới xảy ra, tại sao chồng văn kiện ở trong hình ảnh video kia lại cao hơn cả khuôn mặt ma quỷ của Hôi Nhận vậy.
Cô vô thức từ chối.
Sau đó, cô nghe Hôi Nhận nói một cách thờ ơ, “ Tôi nghe nói lãnh chúa sẽ đi tuần tra tình làm việc của các bộ phận. Một mình ta làm thì cũng không sao, nhưng khi lãnh chúa tới đây, nhìn thấy một đống văn kiện chồng chất cao như thế mà chưa có xử lý xong…”
Lạc Lâm: “( ̄△ ̄;)!!”
Cô ấy đã hình dung ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lãnh chúa sẽ nhíu mày và chắp tay lại, sắc mặt không được tốt, thanh âm giống như chuông đồng vang vọng.
“ Trừ ba tháng tiền lương của cô!”
“ Khấu trừ ba tháng tiền lương!”
“ Khấu trừ tiền lương!”
Cô lắc đầu cho đến khi mái tóc dài màu xanh của cô tung bay, cô lập tức vỗ mặt bàn quán bar, có trách nhiệm nói: “ Không chỉ là một chút xíu văn kiện thôi sao! Hãy giao trách nhiệm đó cho tôi!”
…