Y Liên suy nghĩ một chút rồi nói, “ Thánh Nhân tồn tại có năng lực xây dựng tiểu thế giới của riêng mình. Đồng thời có thể lợi dụng lực lượng của tiểu thế giới gia trì trong lúc chiến đấu. Chúng ta hiện tại ở bên trong tiểu thế giới của vua hải tặc, có thể thời điểm hắn chết đi thì tiểu thế giới cũng không hề biến mất.”
“ Xây dựng tiểu thế giới cần phải có trình độ chuyên sâu về Pháp Tắc và phải hao phí tài nguyên tương đối khổng lồ. Mỗi một vị Thánh Nhân tồn tại, không phải người nào cũng có được tiểu thế giới thuộc về mình. Vua hải tặc ở bên trong Thánh Nhân có thể là một tồn tại tương đối mạnh.”
Năm đó, thân thể Thánh Nhân chết đi và lưu lại ở thành phố Thánh, đều có thể phục sinh trong thời gian ngắn, đem một con Ma Thú cấp bậc thế giới giết chết và thậm chí còn phá hủy toàn bộ thành phố Thánh.
Vua hải tặc chết một cách kì lạ và không hề có bất kì tin đồn gì về kho báu của ông ấy.
Nhiều khả năng tất cả đều ở chỗ này.
Nhất thời, hai mắt của Lạc Lâm và những người khác đều tỏa sáng.
“ Con tàu cá mập biển sâu phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể bỏ nó lại ở chỗ này? Hơn nữa, còn có không ít thuyền viên ở bên trong.”
Trừ phi lưu một hai người ở lại chỗ này. Nếu không thì con tàu có đặc tính sống này ở trong mắt đa số cao thủ chính là bảo vật di động.
Tuy nhiên, không một người nào muốn ở lại chỗ này.
“ Đừng quên, chúng ta còn có chiếc nhẫn thế giới.”
Vật liệu chính của chiếc nhẫn thế giới đó chính là quả của cây thế giới. Số lượng rất ít, trong đó có vài người được bố trí ở trong thành phố Thâm Lam. Hiện tại, bọn họ chỉ mới chế tạo được chiếc nhẫn thế giới chỉ có hai cái.
Một chiếc thì được dùng để xoay tua, cái còn lại thì đang đeo ở trên người anh.
Những tùy tùng khác thì không có.
Đường Vũ duỗi tay và chạm vào con tàu cá mập biển sâu. Ngay lập tức, toàn bộ con tàu, bao quát những thủy thủ đoàn ở bên trong, đều biến mất mà không hề thấy tăm tích và xuất hiện ở bên trong thế giới hoang dã của chiếc nhẫn.
Tinh Linh và Tinh Nguyệt bắt đầu bói toán.
Những chuyện có liên quan của vua hải tặc không thể nào dự đoán được. Tuy nhiên, các nàng có thể bói toán được nơi nào có nhiều kho báu hơn ở trong tiểu thế giới này.
Chiếm được may mắn tốt hơn!
Tiểu thế giới cũng không hề nhỏ, tiến vào một hồi lâu, Đường Vũ cũng không gặp được cường giả nào khác.
Đột nhiên, một chiếc lồng ánh sáng hình bát úp xuất hiện ở trước mặt anh. Khoảnh khắc anh nhìn thấy chiếc lồng ánh sáng đó, trong đầu anh liền hiện lên thông tin.
Đó là một kho báu.
Vua hải tặc của biển cả đã đặt những kho báu mà ông đã tích lũy được trong suốt cuộc đời mình vào 99 cái lồng ánh sáng kia.
Ngay cả những bảo vật bình thường nhất cũng quý giá hơn cả thần binh cấp ba.
Thậm chí còn có nhiều thánh khí tồn tại.
Phá vỡ chiếc lồng ánh sáng đó liền có thể lấy được kho báu ở bên trong.
Khi đoàn người Đường Vũ đến nơi, đã có một thế lực không ngừng tấn công vào chiếc lồng ánh sáng và những gợn sóng lăn tăn đang xuất hiện ở chiếc lồng ánh sáng kia.
Thế lực bên kia chính là những cường giả của Đế quốc, bọn chúng nhìn thấy người tới liền đề phòng không thôi.
Bọn họ đang chuẩn bị ra tay thì ở nơi xa liên xuất hiện một số khí tức mạnh mẽ đang tới gần.
Hơn mười tên Siêu Phàm cấp ba và 20 tên Siêu Phàm cấp hai và hạ xuống chỗ lồng ánh sáng gần đó.
Sắc mặt của những tên cao thủ đế quốc liền thay đổi.
Bọn chúng liền nhận ra người tới.
Đó chính là đoàn hải tặc Kính Diện.
Người chỉ huy chính là cao thủ hàng đầu được gọi là tướng quân Kính Chi.
Tướng quân Kính Chi nhìn bốn phía ở xung quanh, mặt không hề có biểu cảm nói, “ Trong này chính là thứ Xích Hoàng đại nhân muốn, các vị hãy cho ta mặt mũi, cứ như thế mà rời đi đi.”
Mặt mũi sao?
Khóe miệng Đường Vũ hơi nhếch lên, anh từ từ đưa tay ra…Vỗ tay phát ra tiếng.
Trên vùng biển vô tận, hải tặc tướng quân mặt mũi vô cùng lớn. Đến cấp bậc này, bọn họ đã rất ít đi cướp bóc. Ngược lại, một số đại thương nhân của một số vương quốc, Đế quốc vì muốn an toàn ở trên đường thủy. Hàng năm, bọn họ đều phải giao ra đại lượng lễ vật.
Thuyền nào treo cờ của hải tặc tướng quân, các đoàn hải tặc khác gặp phải cũng không dám cướp bóc.
Người đứng sau lưng của tướng quân Kính Chi chính là hoàng đế Xích Hải, người được mệnh danh là cường giả vô địch ở trên biển. Một câu nói của hắn chính là sự thật và cũng là lời đe dọa.
Lúc trước, khi những tên hải tặc hội tụ lại, tướng quân Kính Chi lấy danh nghĩa và mặt mũi của mình để cho Lạc Lâm và đoàn hải tặc Thâm Uyên dừng tay.
Hắn nói những lời này, cũng không thèm để ý tới Đường Vũ và đồng bọn. Chỉ là một đám Siêu Phàm cấp hai, hắn nhìn về phía thế lực khác.
Có năm tên Siêu Phàm cấp ba và 11 tên Siêu Phàm cấp hai.
Tựa hồ là một siêu cấp gia tộc nào đó ở bên trong Đế quốc.
Tướng quân Kính Chi cũng không phải là giả, chỉ là năm tên Siêu Phàm cấp ba, bọn chúng cũng không thể nào bắt được trong thời gian ngắn. Hơn nữa, những người đó cũng có thể khiến cho bọn họ tổn thất, dao động của chiến đấu càng có khả năng hấp dẫn sự chú ý của nhưng thế lực khác, khiến cho bọn hắn rút lui là cách tốt nhất.
Hắn và hơn chục tên Siêu Phàm cấp ba liền phóng thích khí thế của mình, từng trận uy áp bao trùm lấy. Thế lực đối diện ở bên kia, những tên Siêu Phàm cấp hai dưới áp lực của hơn chục tên Siêu Phàm cấp ba, sắc mặt bọn họ đều tái mét.