Chương 890: Toàn bộ đều có cấp bậc tướng quân

Lĩnh vực cũng không phải thực thể và cũng không bị nước biển U Hải áp chế.

Lĩnh vực của Bạch Thương có diện tích hàng trăm cây số và bao phủ ở trên không trung. Bên trong lĩnh vực của Bạch Thương có từng đôi cánh tay xương trắng vươn ra, giống như những vong hồn đang đòi mạng.

“ Những trận chiến giữa Siêu Phàm cấp ba, lĩnh vực có lẽ không có tác dụng bao nhiêu, nhưng để đối phó với Siêu Phàm cấp hai, lĩnh vực chính là vũ khí lợi hại nhất. Nếu ngươi sử dụng lĩnh vực, sẽ không bị đối thủ đánh bại một cách dễ dàng như thế, ngu ngốc!”

Cốt Nhận cúi đầu đứng ở một bên buồn bã không thôi!

Không quá mạnh.

Mạnh tới nỗi khiến cho hắn xem nhẹ, khí tức của tên Không chắc hẳn ở Siêu Phàm cấp hai đỉnh phong.

Bên trên có U Hải, bên dưới có lĩnh vực của Bạch Thương.

Bạch Thương cười ha hả, Nguyên Lực hội tụ lại thành một bàn tay nhợt nhạt, hướng về Không chộp lấy.

Trong nháy mắt, một vầng trắng sáng rực rỡ nở rộ ở lĩnh vực nhợt nhạt kia, giống như một ngọn lửa nở rộ trong đó.

“ Vậy mà ngươi có thể nắm giữ lĩnh vực sớm đến như thế? Ta không thể không gọi ngươi một tiếng thiên tài, nhưng…”

Những tên thiên tài hàng đầu Siêu Phàm cấp hai, Bạch Thương cũng đã gặp qua.

Nắm giữ lĩnh vực là một chuyện, nhưng thực lực của lĩnh vực lại là một chuyện khác.

Có thể sớm nắm giữ đã được xem là yêu nghiệt rồi, nhưng lĩnh vực cần phải lắng đọng. Hơn nữa, tên đó mới chỉ là Siêu Phàm cấp hai làm sao có thể so với hắn được. Bản thân đã là Siêu Phàm cấp ba và lắng đọng mấy ngàn năm rồi.

Hắn chính là Siêu Phàm cấp ba đỉnh phong hàng thật giá thật. Lĩnh vực đã phát triển đến mức cực hạn. Nếu tiến thêm bước nữa, hắn sẽ chạm tới lĩnh vực có liên quan tới Pháp Tắc và có tư cách bước vào Thánh Nhân.

Lúc này, Bạch Thương điều khiển lĩnh vực của mình và muốn đem lĩnh vực của Không nghiên nát.

Một giây!

Hai giây!

Mấy chục giây!

Lĩnh vực màu trắng của Không càng lúc càng lớn còn lĩnh vực Bạch Thương không chỉ áp chế không được, ngược lại còn bị ép thu nhỏ lại.

“ Làm sao có thể như thế được!”

Bạch Thương cuối cùng cũng bị sốc.

Hắn chỉ là một tên Siêu Phàm cấp hai, lĩnh vực của hắn so với mình vậy mà lớn hơn.

Lần nay, Bạch Thương phải phân bổ một phần năng lượng của mình để chống đỡ lĩnh vực.

Lúc này, Không đã chém ra một kiếm.

Bàn tay to lớn của Bạch Thương đã bị chém đứt mà không gặp bất kì trở ngại nào và ánh sáng kiếm bạc tiếp tục lao về phía Bạch Thương mà không hề bị suy giảm.

Hắn cũng không dám chống đỡ.

Nguyên Lực vận chuyển và ngưng tụ thành những tấm khiên xương nhợt nhạt. Những tấm khiên xương khổng lồ trải dài khắp nơi giống như những bức tường thành như thế.

Nó cũng chỉ chống đỡ được trong nháy mắt.

Những tấm khiên xương đó vỡ vụn, ánh kiếm xẹt qua người hắn.

Bạch Thương hơi nhíu mày.

Một vết chém này khiến cho hắn hao tổn 1,8% bản nguyên, nhìn thì có vẻ không nhiêu, nhưng…Đó chỉ mới là một kiếm!

Một kiếm đó khiến cho hắn phải dùng hết mọi cách mới có thể ngăn cản lại được.

“ Không ổn!”

Những cỗ thi thể mặc áo giáp đồng không thể nào ngăn cản được, thi thể pháp sư thì bị bên phái đối diện khắc chế.

Hắn nhìn xung quanh và phát hiện những bộ xương ở trên vùng biển này đã trở nên thưa thớt, những cỗ thi thể bị luyện hóa cũng không còn bao nhiêu.

Không phải là đối thủ.

Hắn nhìn lĩnh vực màu trắng bạc có vô số tiểu kiếm xẹt qua, so với mình còn lớn gấp đôi. Hắn nhất thời minh bạc.

Chỉ sợ, tên Không đó không phải là Siêu Phàm cấp hai gì cả. Hắn chỉ kìm nén khí tức của mình và muốn dụ mình rơi vào bẫy.

Chắc chắn là như thế rồi.

Hắn vô cùng quyết đoán, ném mấy cỗ thi thể luyện hóa ra ngăn cản. Bản thân hắn liền chạy về phía con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên.

Hắn cũng mặc kệ tên Cốt Nhân, vẻ mặt đầy kinh ngạc và đuổi theo phía sau mình bỏ chạy.

Hắn điều khiển con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên, động lực toàn bộ mở ra, phá vỡ vùng biển dày đặc này. Cho dù Siêu Phàm cấp ba cũng không thể nào đuổi kịp.

“ Hắc Khô Lâu, Kiếm Sĩ…”

Ánh mắt Bạch Thương âm u nhìn qua.

Đột nhiên, một chùm ánh sáng từ phía trước bắn tới và bắn vào con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên.

Con tàu cấp bậc bá chủ này rung chuyển dữ dội, một vài chỗ bị nứt ra.

Lĩnh vực đã được phóng thích ra và con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên giống như bị hãm vào trong bùn lầy.

Tạ Y cầm một khẩu súng ở trên tay, ngưng tụ Phá Diệt Chi Quang, “ Con đường này đã bị phong tỏa.”

Bạch Thương nhìn thấy lĩnh vực ít nhất cũng hơn một trăm cây số, trong lòng hắn hoảng sợ không thôi.

Sau khi trả giá một chút, hắn cuối cùng đã thoát ra khỏi lĩnh vực và điều khiển con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên chạy đến một khu vực khác.

“ Xin lỗi nhé, lãnh chúa đã dặn, không thể nào thả ngươi rời đi.”

Thanh âm Thái Luân vang vọng dữ dội, một quyền đánh ra khiến cả vùng biển này chấn động không thôi.

Bên trong con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên, sống tàu xém chút nữa bị đứt gãy rồi.

Bạch Thương sợ hãi.

Hắn trả cái giá rất đắt, mới có thể thoát khỏi Thái Luân.

Hắn cũng không dám lãng phí thời gian, sợ Không và những tên cao thủ khác đuổi kịp.

Cho đến khi…

“ Sổ sách của chúng ta, cũng nên tính toán đi.”

Lạc Lâm và Tiểu Lật ở bên trái và bên phải, hai lĩnh vực khổng lồ đồng dạng đều vượt qua phạm vi cả trăm km đè ép về phía hắn.

Não của Bạch Thương đều trống rỗng.

Vì sao, từng người một đều có lĩnh vực qua một tên Siêu Phàm cấp ba đỉnh phong là hắn đây?

Hắn không hề cam lòng.

Hối hận.

Choáng váng.

Hắc Khô Lâu hoàn toàn không phải là đoàn hải tặc mới mẻ gì.

Mỗi người trong số họ đều có thực lực cấp bậc hải tặc tướng quân!

Nhưng lại vô cùng ẩn núp.

Chỉ sợ là một phương siêu thế lực nào đó bày ra ván cờ này.

Chắc chắn là như thế.