Chương 889: Vận may

Đầu tàu, Lạc Lâm che miệng lại và cười như điên, “ Thật sự may mắn không thôi.”

Tiểu Lật cũng nhảy dựng cả người lên, “ Vận may thật tuyệt, chít.”

Không: “ Ta muốn tham chiến.”

“ Ừ! Đi đi.”

Đường Vũ cũng chậm rãi bước ra khỏi con tàu cá mập biển sâu, nhưng anh không hề ra tay.

Không cần phải huy động lực lượng quá nhiều chỉ để đối phó với một tên hải tặc hàng đầu.

Không, Lạc Lâm, Tiểu Lật và ba anh em nhà Carmen, Thái Luân và những người khác bước ra từ cửa khoang.

Một luồng khí tức âm u từ xa ập đến.

Kèm theo đó là cảm giác ớn lạnh tới thấu xương.

Cạch cạch cạch.

Trên con tù Bạch Cốt Thâm Uyên, vô số quái vật được tạo bởi xương trắng lao về phía bọn họ.

Từ hình dáng của những con quái vật này, bọn họ có thể mơ hồ nhận ra chủng tộc của bọn chúng khi còn sống.

Ầm!

Lạc Lâm nổ phát súng đầu tiên, tạo ra một con d9ường chân không ở trong vùng biển U Hải. Tất cả những con quái vật đều bị nghiền nát dọc theo đường đi.

Nửa cơ thể còn lại vẫn còn lảo đảo và nhiều hơn nữa đã chết hoàn toàn.

“ Hầu hết đều là Siêu Phàm cấp hai cao cấp.”

Bọn chúng mặc dù không mạnh, nhưng cũng không dễ dàng gì tiêu diệt. Hơn nữa, số lượng của bọn chúng quá nhiều, nhìn thấy thôi cũng cảm thấy phiền phức rồi.

Không phá vỡ nước biển và lao thẳng tới con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên.

Bạch Thương đứng ở trước mũi tàu, xung quanh đều là những cỗ thi thể to lớn mặc áo giáp đồng, phía sau là những thi thể pháp sư gầy gò.

Cốt Nhận Avalle thì đứng ở bên cạnh hắn.

Trên con tàu, sinh vật sống cũng không có bao nhiêu, thi thể bị luyện hóa nằm ở giữa sự sống và cái chết, điều khiển con tàu Bạch Cốt Thâm Uyên này đều phải dựa vào những thi thể đã bị luyện hóa này…Chỉ là thấp hơn một chút.

Bạch Thương nhìn thấy ngoại trừ Không, những tên nhân loại khác đều bộc phát ra thực lực cũng không hề yếu, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“ Ngoại trừ qui mô nhỏ ở bên ngoài, thực lực cũng không hề thua kém gì đoàn hải tặc Long Tượng vừa rồi. Nếu thêm chút thời gian, hải tặc cấp bậc tướng quân sẽ có chỗ cho các ngươi, đáng tiếc…”

Hắn vung tay lên, 10 cỗ thi thể mặc áo giáp đồng và tám cỗ thi thể pháp sư từ trên boong tàu lao ra.

Cốt Nhận lao thẳng tới Không.

Trên các ngón tay, khuỷu tay và đầu gối của hắn đều có những xương sắc nhọn nhô ra và đâm thẳng vào không trung theo những góc độ xảo quyệt.

Nó giống như những thanh kiếm đánh vào những chỗ quan trọng.

Không cũng không hề tránh né, anh liền rút ba thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Ánh kiếm màu bạc tràn ngập ở trong vùng biển U Hải, sóng xung kích vô hình quét qua mặt biển, từng lớp bắt đầu dâng trào.

Cốt Nhận kinh ngạc không thôi.

Hắn cúi đầu xuống và nhìn thấy thanh kiếm xương đầy tự hào của mình bị chém đứt, vết cắt trơn tru và gọn gàng.

Hắn nhìn về phía Không, “ Ngươi, ngươi, ba thanh kiếm của ngươi đều là thần binh cấp ba?!”

Làm sao có thể như thế được.

Đoàn hải tặc Thâm Uyên đã tích lũy nhiều năm như thế, cũng chỉ mới có được hai thanh thần binh cấp ba và một bộ áo giáp cấp ba, vậy mà cái tên đối diện…

Lòng tham của hắn vừa mới nổi lên, lại giống như bị nước đá dập tắt ngay lập tức.

Chỉ với ba kiếm như vậy mà hắn đã mất đi 18% bản nguyên rồi!

Nó khiến cho Cốt Nhận sinh ra một loại cảm giác không thể nào địch lại. Nếu không phải đoàn trưởng Bạch Thương đang ở phía sau hắn. Hắn đã chạy mất dạng từ lâu rồi.

Ba cỗ thi thể mặc áo giáp đồng bay tới và bao vây lấy Không.

Không khí đen bốc lên từ hai cỗ thi thể pháp sư. Phép thuật vô hình bao phủ và Không nhất thời nhận ra, anh đã bị mắc phải trạng thái “ suy yếu”, “ chậm chạp”, “ áp chế”, “ hóa đá” và các hiệu ứng tiêu cực khác.

Ba cỗ thi thể mặc áo giáp đồng, Cót Nhận ở bên cạnh nhìn chăm chú giống như hổ rình mồi. Không cũng không thể nào thoát khỏi trong thời gian ngắn.

Nhưng…

Không cũng không hoảng sợ và lặng lẽ vận chuyển Nguyên Lực.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng thần thánh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống người anh và những trạng thái tiêu cực đó giống như băng tuyết bị tan chảy vậy.

Trong cơ thể anh sinh ra một cỗ lực lượng dồi dào và tư duy của anh càng thêm rõ ràng hơn.

“ Trảm.”

Anh chỉ chém ra 1 kiếm.

Cuối cùng, anh đã phá vỡ bình cảnh và bắt đầu nhập môn với Pháp Tắc trảm.

Ba cỗ thi thể mặc áo giáp đồng đứng ở trước mặt anh từ chỗ vết thương đó đứt ra và từng khúc trên cơ thể rơi xuống.

Cốt Nhận rút lui nhanh chóng và chỉ bị mất 35% bản nguyên.

Bản Nguyên của hắn đã không tới 50%, khí tức đột nhiên suy giảm một mảng lớn, sức chiến đấu đã bị tổn hại và dũng khí càng giảm mạnh.

“ Đại ca, cứu em.”

Bạch Thương chỉ hừ lạnh một tiếng.

Khi bóng người của hắn lóe lên thì áo choàng đen trên người hắn liền bung ra.

Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, bộ dáng không khác gì nhân loại.

Khí tức càng quái dị hơn!

“ Đồ ngốc! Ngay cả lĩnh vực cũng không dùng!”

Lĩnh vực Bạch Thương khuếch tán ra ngoài, trong lĩnh vực của hắn có vô số linh hồn đang kêu la.

Không vừa mới nhập môn Pháp Tắc, việc vận chuyển Pháp Tắc tất cả đều thu liễm, làm cho Bạch Thương không thể nào phát hiện.

Hắn cũng chưa từng thấy qua Pháp Tắc của Thánh Nhân, chỉ nghĩ rằng ở trên người Không có một bảo vật vô cùng quý hiếm.

Mới khiến cho Không chỉ là một tên Siêu Phàm cấp hai, trong thời gian ngắn bộc phát ra lực lượng có thể giết chết Siêu Phàm cấp ba.

Nếu như món bảo vật này hắn có thể chiếm đoạt…