Con tàu cá mập biển sâu lặn dưới đáy biển hàng trăm mét, dọc theo đường đi hầu như không bị những con quái vật biển quấy nhiễu. Khi con tàu cá mập biển sâu đến vùng biển xoáy thì con tàu của cục tình báo đã xuất phát trước, lúc này vẫn còn đang trôi nổi ở vùng biển nào đó.
Sau khi tiến vào vùng biển xoáy được một lúc thì phong bì thư mời ở trên tay đột nhiên phát sáng. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Lạc Lâm, Tiểu Lật và những người khác, bức thư nhanh chóng xoay chuyển và phong bì niêm phong nhắm thẳng vào phương hướng nào đó.
Con tàu cá mập biển sâu cũng không đi theo một đường thẳng và hướng mà con dấu phong bì đang chỉ cũng đang dần chuyển hướng.
“ Hẳn là chỉ phương hướng hòn đảo nơi diễn ra hội nghị, chỉ là lúc trước chúng ta không hề phát hiện cái kí hiệu này còn ẩn giấu một chức năng khác. Nếu như lúc trước kích hoạt hình ảnh lần thứ ba, chẳng phải chúng ta liền mù đường luôn đúng không?”
Lạc Lâm điều khiển con tàu cá mập biển sâu theo phương hướng bìa thư, khuyết điểm của chức năng tìm đường là nó không hề hiển thị khoảng cách. Điều này kém xa hơn nhiều so với định vị GPS, Lạc Lâm cũng chỉ có thể để cho con tàu cá mập biển sâu nổ lên, qua đó quan sát hướng đi tới hòn đảo đó có con tàu nào khác hay không.
Lúc này, một bàn tay vươn ra cầm lấy phong bì và xoay nó 180 độ.
Phong bì từ từ quay trở lại, mới đi được một nửa lại bị bàn tay nhỏ bé kia ấn xuống, không thể nào nhúc nhích được nữa.
Lạc Lâm quay đầu lại, cô nhìn thấy Tiểu Lật đang nằm ở trên bàn, hai ngón tay xòe ra, cầm phong thư đi tới đi lui vô cùng vui vẻ.
Tiểu Lật đem phong thư bỏ vào trong nhẫn không gian, sờ một hồi mới bĩu môi nói: “ Mới vừa đặt ở trong nhẫn không gian liền mất đi hiệu lực, chả vui chút nào.”
Đây là chơi đến vui vẻ không có gì để làm sao.
Lạc Lâm lại nhìn xung quanh.
Tạ Y đang đánh bài với các thuyền viên, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một số tiếng cười quái dị. Trên trán của các thuyền viên đều bị dán một tờ giấy màu trắng với số lượng không giống nhau, Tạ Y thì không có cái nào…Dù gì đánh cũng nhiều lắm, kĩ năng đánh bài của hắn cũng không hề kém. Nếu như không đối mặt với Y Liên và những người có vận may khác như hai chị em Tinh Linh, Tinh Nguyệt, không phải đối mặt với La Triết và Không có vận khí đánh bài không hề kém thì Tạ Y dĩ nhiên thắng lớn rồi.
Tinh Linh và Tinh Nguyệt đang đối đầu với nhau, hai mắt bọn họ nhắm lại và bọn họ đang chơi cờ vua và cờ mù. Bọn họ đã chơi được năm ván rồi, tốc độ đặt cờ xuống rất nhanh, thuyền viên phụ trách ở xung quanh cũng sắp bận không qua nổi rồi.
Lạc Lâm nhìn chăm chú vài lần rồi…Cô không thể nào hiểu được.
Không….Không thấy anh ấy đâu, chắc hẳn đang bận bế quan tu luyện hàng ngày rồi.
Thái Luân và ba anh em nhà Carmen đã làm viện quân cùng nhau đi tới hội nghị đoàn hải tặc.
Ba anh em nhà Carmen vẫn đang rót rượu, Lạc Lâm vốn là một nhân viên pha chế rượu và cũng là một người uống rượu giới. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ba anh em nhà Carmen lấy thùng làm đơn vị. Cô không đồng ý với cách uống hết thùng này đến thùng khác, không có chút tâm tình nào để thưởng thức, đây chính là cách uống tới chết!
Cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thái Luân hẳn là một tên khổng lồ, anh ta to tới mức ngay cả buồng lái cũng không thể nào vào được.
Sau khi tìm kiếm xung quanh trong một tuần. Lạc Lâm phát hiện, mặc dù mình đi mò cá tại nơi làm việc, trốn thuế ở trong các quán bar và say khướt thì cô vẫn là một thuyền trưởng tốt.
Lần sau nhất định phải đề nghị ông chủ tăng lương mới được!
Đột nhiên, tinh thần của cô chấn động, xuyến thấu qua con tàu Cá Mập biển sâu mới phát hiện một hòn đảo, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng không ít con tàu ở trên biển.
Tới nơi rồi!
Hòn đảo này không lớn, bờ biển hình lưỡi liềm, cách xa bãi cạn, nước sâu vừa đủ. Có mấy con tàu dài hơn 200 mét đều ở cấp bậc soái.
Các con tàu đều cách nhau một khoảng nhất định, trên thuyền có thể nhìn thấy không ít hải tặc. Trong phạm vi quan sát của con tàu Cá Mập biển sâu, còn có thể nhìn thấy không ít thuyền nhỏ, giống như những chiếc xuồng cao tốc, xuồng cứu sinh. Trên những con tàu đó, ít thì chở từ ba đến năm người, nhiều thì chở từ 10 thân ảnh trở lên với tốc độ không hề chậm hướng về phía bãi biển.
Trong số những hải tặc này hình người cũng không hề ít, có người cao tới hai ba mét, có tên thì làn da màu xanh lam, có tên thì giống như một loài lưỡng cư, tay chân có màng và một đầu quái dị và gớm ghiếc….Tuy bọn chúng có thể bằng tay, nhưng giống như những chủng tộc khác. Bọn chúng cũng sẽ bị nước biển ở trong vùng biển vô tận này ăn mòn. Chỉ có hồ nước ngọt ở bên trong đảo, người lưỡng cư mới có thể phát huy ra sở trường của mình.
Cũng có những tên khổng lồ cao hơn chục mét, những bóng ma giống như linh hồn bay tới bay lui…Con người thì thật sự hiếm thấy.
Thái Luân ở trong thế giới vô cùng bắt mắt, nhưng ném vào hội nghị hải tặc cũng chỉ là người qua đường…Có rất nhiều tên đặc biệt hơn so với vẻ ngoài của hắn.
Điểm chung duy nhất của đám cướp biển này chính là thực lực của bọn chúng vô cùng mạnh mẽ.