Chương 834: Thành phố Học Phủ

Hòn đảo nổi Phù Không ở phía Tây, thành phố Học Phủ.

Khoảng cách giữa Thâm Lam với vùng ngoại ô là 10 cây số, men theo con đường xi măng rộng rãi và thẳng tắp. Nơi xa có thể nhìn thấy một cây cổ thụ to lớn và xanh tốt.

Nó cao khoảng 100 mét, trên những cành cây to lớn là những ngôi nhà trên cây xinh đẹp. Đó chinh là biểu tượng của học viện cây thế giới...Mặc dù, nó không thể nào so sánh với cây thế giới thật sự, nhưng nó cũng vô cùng hùng vĩ.

Đường Vũ ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại. Trong nháy mắt, anh nhìn thấy một hình bóng bao trùm ở trên đỉnh đầu.

Những cành cây rộng lớn hơn cả cây cầu, những chiếc lá to gấp mấy lần quạt đuôi mèo...Còn hướng của lâu đài ở phía sau nó chính là thân cây của cây thế giới, giống như một cây cột vươn tới bầu trời.

Cây thế giới lấy nền văn mình làm đất, rễ thì cắm ở trong hư không và ẩn nấp ở một chiều không gian khác.

Thành phố Thâm Lam cung cấp chất dinh dưỡng, cộng thêm việc ban phước của lãnh địa...Cây thế giới đã dần khôi phục lại kích thước như cũ, những cành lá che khuất cả bầu trời lớn hơn cả hòn đảo Phù Không và ba hòn đảo phụ cộng lại.

Thành phố Học Phủ ngoại trừ học viện cây thế giới, còn có hai trường đại học tổng hợp và hai trường trung học cơ sở...Trường trung học cơ sở và trường trung học phổ thông hiện đã được sáp nhập. Kiến thức dạy học không chỉ những môn cơ bản, còn có lịch sử sau khi tận thế, phân tích Ma thú và thú biến dị và những môn học khác. Các trường tiểu học cơ bản tương ứng, đã có hệ thống giáo dục thành thục.

Khi tết Nguyên Đán sắp tới gần, cả học viện cây thế giới và các trường khác đều được nghỉ lễ. Tuy nhiên, vẫn còn không ít học sinh ngủ lại ở trong trường.

Bọn chúng là những đứa trẻ mồ côi và không có nơi nào để đi, nhưng cuối cùng thì bọn chúng cũng có được một kỳ nghỉ hạnh phúc trong năm nay.

" Thấy hiệu trưởng, thầy đến rồi."

Việc Đường Vũ đến đã khiến ban quản lý cấp cao của thành phố Học Phủ hoảng hốt. Người đi đầu chính là phó hiệu trưởng của học viện cây thế giới, một người có mái tóc thưa thớt và vô cùng gầy, làn da thì hơi ngăm đen, miệng thì lộ ra hai cái răng cửa.

Ông lão chỉ là một người thức tỉnh cấp thấp, ông dựa vào thuốc để mạnh mẽ tăng lên. Việc ông có thể ngồi ở vị trí phó hiệu trưởng này không phải do xuất thân mà bản thân ông thực sự có năng lực. Trước tận thế, ông lão chính là một hiệu trưởng của một trường học không hề có danh tiếng, nhiều lần tài trợ cho học sinh nghèo khó, bản thân ông cũng sống ở trong cảnh nghèo khó.

“ Hiệu trưởng Trương, đã lâu không gặp ông.”

Đường Vũ lúc này mới nhớ tới bản thân mình là hiệu trưởng danh nghĩa của học viện cây thế giới. Từ khi học viện thành lập cho tới nay, số lần anh tới nơi này chỉ đếm ở trên đầu ngón tay, nghĩ lại anh cảm thấy hơi xấu hổ.

Trương Canh Sinh không nghĩ nhiều về điều đó.

Ông cũng không phải là người cũ ở Thâm Lam, nhưng sau nhiều lần trải qua khó khăn trắc trở. Ông đã đi đến Thâm Lam sau khi đi qua một số nơi trú ẩn cỡ vừa và lớn. Nếu không có những học sinh thức tỉnh giúp đỡ và bảo vệ ông trên đường đi và ông cũng gặp nhiều may mắn. Nếu không thì ông cũng không thể nào đến được Thâm Lam.

Trương Canh Sinh thật sự tài năng và uyên bác.

Năng lực quản lý cũng không tệ, ông từng làm cán bộ cơ sở ở một nơi trú ẩn lớn.

Tuy nhiên, ông không hề quen với hệ thống chế độ của mấy nơi trú ẩn cỡ lớn kia. Ngoại trừ việc bóc lột ra, mỗi ngày đều có vô số người sống sót chết đói, đặc biệt là những người già và trẻ em.

Trương Canh Sinh biết rõ sự bất lực của mình. Ông hiểu những người già và trẻ em ở trong tận thế chính là gánh nặng. Tuy nhiên, nếu không có thế hệ mới thì nhân loại nói gì về tương lai? Có rất nhiều nơi trú ẩn không hề thiếu lương thực. Ngay cả cô nhi viện còn không có thì nói gì đến sự tồn tại của trường học…Ông đã cầu gặp lãnh đạo của những nơi trú ẩn, những thương gia giàu có, những người thức tỉnh cao cấp và bọn họ đều chế giễu ý tưởng của ông về việc xây dựng trường học.

Đây chính là tận thế, xây dựng trường học để làm gì?

Chỉ có ở Thâm lam, bọn họ vẫn coi trọng việc giáo dục, thậm chí còn đầu tư cả số tiền khổng lồ để xây dựng một thành phố Học Phủ…Bản thân là phó hiệu trưởng, Trương Canh Sinh biết chi phí lớn tới mức nào, cho dù thế lực cấp bậc Thánh Địa có đầu tư tài nguyên để xây dựng trường học. Đầu tư của bọn họ cũng không bằng 1% hay một phần nghìn của Thâm Lam.

Thật là may mắn cho học viện Cây thế giới khi có một hiệu trưởng như thế.

Ông Đường chính là thành chủ của thành phố Thâm Lam và cũng là lãnh chúa ở trong vòng tròn phòng thủ. So với ông, việc quản lý trường học và chăm sóc cho học sinh, nhiệm vụ của ông Đường nặng nề hơn nhiều. Đương nhiên là không có khả năng kiểm tra trường học thường xuyên.

“ Đến, mau chào hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Trương vẫy tay với một số học sinh nhút nhát ở phía sau.

Bọn chúng cũng không có lớn, độ tuổi khoảng 12 cho tới 16 tuổi và cũng chính là một thế hệ mới người thức tỉnh vô cùng kiệt xuất. Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vũ, ông vẫn còn hơi sững sờ bởi vì còn quá trẻ. Đường Vũ lại không thường xuyên xuất hiện ở nơi công cộng, có thể anh là người nổi tiếng nhất, nhưng mức độ quen thuộc lại không bằng Y Liên, La Triết, Không và những người khác…Y Liên và những người khác tỉnh thoảng giảng bài trước công chúng tại học viện cây thế giới.

Nhưng…Hiệu trưởng?

Hiệu trưởng của học viện cây thế giới không phải là thành chủ Đường còn rất trẻ hay sao?

Bọn họ dần đem bộ dáng Đường Vũ với bức tượng kỉ niệm ở trong học viên.

“ Thật sự là thành chu!”

“ Hiệu trưởng còn sống sao!”

“ Hoan nghênh hiệu trưởng.”

“ Nghe nói Siêu Phàm có thể sống mấy nghìn năm. Chẳng lẽ hiệu trưởng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng thật ra có thể làm ông nội của thầy Trương rồi.”

“ Ngu ngốc, tận thế vừa xảy ra mấy năm? Hiệu trưởng chính là người của Kỷ Nguyên thứ năm. Học lịch sử kỷ nguyên không được tốt đừng để mất mặt vậy chứ…Dựa theo những suy đoán của tôi, hiệu trưởng và thầy Trương tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, chỉ vì tu vi quá cao nên ngài ấy mới trẻ lại vậy đó.”

Những tên ranh con này có biết nói chuyện hay không…Nụ cười của Đường Vũ hơi giật.