Đường Vũ sờ lên chóp mũi của mình. Nếu chỉ có anh, vèo một cái liền trở lại lãnh địa của mình, đâu có cần phải bày ra những thứ này để làm gì.
Hiện tại, anh chỉ mới là Siêu Phàm cấp hai giai đoạn đầu, thực lực của anh chỉ có thể so với trung kì hay hậu kì, đối với Siêu Phàm cấp bậc lĩnh vực, nhất định là không thể nào được.
Nhưng thần linh dường như có chút khác biệt.
Thần so với người tu luyện còn có trọng điểm hơn, mà tiếng gầm của thần...Nghề nghiệp của thần giống như là hệ hỗ trợ?
Anh không phải vô cớ suy đoán như thế, tiếng gầm xung trận có thể áp chế kẻ thù và cường hóa bản thân. Ngoại trừ cái đó ra, con ếch thần này tựa hồ không còn năng lực nào khác, tên Đại Xương kia bị đánh lâu như thế vậy mà không có tổn thất bao nhiêu bản nguyên.
" Mặc kệ thực lực của thần cao tới đâu, cũng chỉ là một tên đàn em hỗ trợ mà thôi. Hai chúng ta đánh một tên, làm sao mà không có đánh được chứ."
" ???" Tên Đại Xương ngây ngốc, hắn cảm thấy tại sao mình lại giống như một tên lính mới thế này?
Nhưng hắn cũng đã hạ hết quyết tâm, mắt nhìn thấy không thể trốn được, lập tức thiêu đốt bản nguyên, trong cổ tay áo liền toát ra một làn khói xám xanh, cuốn lấy con ếch thần kia.
Gào!
Bành bành!
Hưu hưu hưu!
Ba màu vàng, xanh lá cây và đỏ trên bầu trời đan xen lại với nhau, biến ảo vô cùng.
Ở phía xa, ở trung tâm lĩnh vực của thần, một số bộ lạc Á Nhân đã hợp nhất lại với nhau và hình thành một bộ lạc lớn với qui mô hàng chục nghìn người.
Tại thời điểm này, trên vùng đất hoang trống trải, một tảng đá xanh khổng lồ được điêu khắc thành bộ dáng của con ếch thần, nhưng kĩ thuật hơi thô, hai mắt một lớn một nhỏ, cái miệng thì cong queo.
Xung quanh bức tượng, hàng trăm bức tượng kì lạ, một số thì có đôi tai to, da thì nhăn nheo, hoặc miệng dài đến tận mang tai...Những Á Nhân hơi chênh lệch, bộ dáng thì yếu ớt, nhảy múa xung quanh các bức tượng, hét lên thứ ngôn ngữ không rõ của các vị thần.
Bên ngoài còn có vô số Á Nhân gầm lên, " Ohhhh".
Bọn họ nhìn ánh sáng rực rỡ ở trên bầu trời, ánh mắt đầy kính sợ.
"Ô ô ô!"
“Oh oh oh oh!”
“Oh oh oh oh!”
" Dát?"
Thanh âm đột nhiên dừng lại.
Ta là một con ếch da xám. Bởi vì ta quá nhạy cảm cho nên không hòa hợp với những con ếch da xanh ở xung quanh mình. Ta ăn ít ruồi nhất mỗi ngày và ta luôn cảm thấy đói không thôi.
Cuộc sống của ta vô cùng u ám.
Sau đó, ta đã cướp đi những con ếch ngu ngốc đó và bị đuổi ra khỏi tộc.
Ta lang thang khắp mọi nơi và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ta cảm thấy vô cùng cô độc.
Cho đến một ngày, ta tình cờ gặp phải những con thú hai chân kì lạ. Con thú hai chân kì lạ kia bị bao vây bởi những con thú khổng lồ...Rõ ràng những con thú hai chân kia có số lượng nhiều hơn, vậy mà bọn họ nói bị bao vây.
Trong kí ức của ta, con quái vật khổng lồ đó đã cướp thức ăn của ta tới 28 lần trong quãng thời gian lang thang đó và khiến cho ta đã phải chuyển nhà tới bảy lần.
Ta đã dùng chân đạp nó đi, ngọn núi sụp đổ và con quái vật đó đã bị chôn vùi dưới những tảng đá kia.
Ta gào lên vài tiếng, liền nhìn thấy những con thú hai chân kia nằm sấp ở trên mặt đất.
Chẳng lẽ đám thú hai chân này thích nằm sấp sao? Không thích ngồi xổm à?
Ta hoang mang, lại đột nhiên nghe hiểu ngôn ngữ của đám thú hai chân kia. Bọn chúng gọi ta là thần và ta có mối liên hệ với bọn chúng.
Cuộc đời của một con ếch ta đây...Chưa bao giờ ta cảm thấy được sùng bái như vậy trong một năm qua.
Ta đã giúp bọn họ chiến đấu với những con quái vật thêm một vài lần và bọn họ lại càng yêu quý ta hơn.
Dần dần, ta có thêm khả năng " gầm gừ" và ta càng trở nên mạnh mẽ hơn, giọng nói của ta trở nên to hơn.
Hôm nay, ta phát hiện có hai con quái thú vô cùng cường đại xông vào lãnh địa, như vậy sao được. Đây chính là lãnh địa của thần ếch, mà những con thú hai chân này đều do ta bảo bọc.
Ta phát hiện những con quái vật này có chút giống những con thú hai chân kia, nhưng nhan sắc chênh lệch nhiều lắm, quá mê hoặc, nhất định bọn chúng có âm mưu gì đó!
Đã đến lúc thần ếch lại bảo vệ các tín đồ một lần nữa, ộp ộp.
Ta đá một lần, hai con thú kia đứng lên.
Ta lại đạp lần nữa, hai con thú đó lại đứng lên.
Ta lại đạp thêm lần nữa, hai con thú đó vẫn đứng lên...
....
....
Ta bỏ cuộc.
....
Đường Vũ ngồi xổm ở trên mặt đất, quan sát con ếch đang bị ngọn lửa Lưu Ly thiêu đốt ở cách đó không xa, hơi thở yếu ớt, nằm nghiêng ở trên mặt đất, bộ dáng như không một ai yêu thương con ếch cả...Thần Linh của tiếng gầm.
" Không phải ngươi nói, hệ thống thần đạo có thể so sánh với hệ thống tu luyện sao? Tại sao con ếch này...Yếu ớt tới vậy."
Vẻ mặt tên Đại Xương tràn đầy vẻ xấu hổ, ngay từ đầu mình liều mạng chạy trốn vì cái gì?
Đây chính là vết nhơ của cả đời hắn đấy.
Tuy nhiên, nếu không có môn chủ Đường, ba năm tên giống như hắn cũng không đủ so tài với con ếch này.
Không thể nào tin được, ngọn lửa của môn chủ Đường có thể tiêu diệt được Siêu Phàm cấp hai ra, còn có thể kiềm chế được lĩnh vực của thần ếch. Bạch Thành và các thế lực hàng đầu ở nơi đó, Siêu Phàm cấp hai ưu tú nhất, cũng chỉ có như thế mà thôi.
Tấn công và khống chế đều dựa hết vào môn chủ Đường, còn bản thân hắn chỉ làm bao cát để cho con ếch kia đánh mà thôi.
Đại Xương xoa khuôn mặt của mình và lấy tấm gương ra soi để chính lại phần xương mũi bị lệch, đã lâu hắn không có tái tạo cơ thể cho nên bản thân cũng chưa có quen.
Cảm nhận bản thân mình đã tổn thất hết 5,6% bản nguyên, tên Đại Xương lại một lần nữa thở dài.
5,6% bản nguyên cũng không hề ít, nhưng phải xem hắn đã đối mặt với tồn tại như thế nào. Lần trước tấn công bộ tộc người chim, bản nguyên của hắn tổn thất không chỉ 5,6%, hắn còn dùng những bảo vật quý hiếm ở trong bảo khố, mới nhanh chóng khôi phục lại một chút.
Ngược lại, thần ếch này vô cùng yếu ớt.
" Chẳng lẽ cái con thần ếch này mới vừa ngưng tụ thần cách sao?"
Nói xong, hắn vẫn cảm thấy nó thật yếu ớt.
Vừa mới ngưng tụ thần cách, đó cũng là bước đầu đặt chân vào cảnh giới Siêu Phàm cấp ba, làm gì có chuyện để cho Siêu Phàm cấp hai đánh bại Siêu Phàm cấp ba chứ. Bọn họ còn ở trong lĩnh vực của đối phương, vậy thì Siêu Phàm cấp ba cũng quá vô dụng rồi.
Hắn lại nói: " Mặc dù Thần đạo có những khuyết điểm tương đối lớn, chẳng hạn như bị tín ngưỡng hạn chế, lĩnh vực của thần cũng cố định một chỗ và thực lực của các vị thần sẽ bị tổn thất nghiêm trọng sau khi rời phạm vi của bọn họ, v...v. Tuy nhiên, Thần đạo cũng có ưu điểm của nó, chẳng hạn như tu luyện nhanh hơn và thực lực chiến đấu cao hơn. Thực lực của thần dĩ nhiên mạnh hơn những người tu luyện như chúng ta không ít."
" Tuy nói tu luyện nhanh hơn, nhưng nó cũng không hề dễ dàng như thế, cần phải có lượng lớn tín ngưỡng, phương pháp hấp thu và luyện hóa. Nhưng, Siêu Phàm cấp ba ở trên cao nguyên Huyền Vân đã là bá chủ một phương vô cùng hiếm thấy."