Chương 788: Không ai có thể kiêu ngạo hơn Tiên Môn

Sau khi tung hoành nãy giờ, động tác của hắn dần chậm lại.

Ngay sau đó, Thạch Thiết liền gào lên, những người thức tỉnh ở bên ngoài võ đài không hề có cảm giác gì. Nhưng, Đoàn Khoan dường như cảm thấy có một tảng đá đập vào đầu của mình vang lên một tiếng, mũi và hai tai của hắn có máu từ từ chảy ra.

Hắn cố gắng phản kháng lại, đợi đến khi hai mắt đang ở trong trạng thái choáng lại nhìn thấy cảnh tượng một lần nữa, thì một nắm đấm to lớn liền xuất hiện ngay trước hai mắt của hắn.

Ầm!

Đoạn Khoan bay ngược ra bên ngoài khoảng mấy trăm mét, máu tươi phun ra, hắn lăn ra bên ngoài võ đài.

Các khán giả ở bên ngoài võ đài liền hít một hơi thật sâu, vài tên cao thủ muốn tiến lên võ đài liền an phận ở tại chỗ.

Chúng ta không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn, vẫn là trước chờ thi đấu xong trước đã.

....

Thạch Thiết thắng một cách bạo lực, điều này trực tiếp khiến cho võ đài yên tĩnh hơn 10 phút.

Nhưng không phải ai cũng kiềm chế được. Cuối cùng, cũng có người bước lên võ đài.

Một người cấp 6, một người cấp bảy.

Bọn họ nhìn thấy Thạch Thiết đang bị thương và muốn ôm tâm tư chiếm tiện nghi của hắn.

Từng người một liền bị đá văng xuống võ đài, lại có nhiều cao thủ bước lên trên võ đài.

" Nhanh, nhanh nữa lên, hắn đã đánh nhiều trận như thế rồi. Ban đầu còn bị chấn thương nữa, có lẽ hắn sẽ không thể nào gượng nổi ở trong trận kế tiếp."

" Cho dù không thể nào trụ vững đến cuối cùng, chỉ cần có thể đánh bại hắn, cũng ghi điểm rất lớn ở trong mắt của những gia tộc lớn, vì thế có khả năng nhìn trúng bản thân của ta."

Thạch Thiết dù sao cũng chỉ có thực lực cấp 6 đỉnh phong. Hắn cũng không dùng trang bị cao cấp liền đánh bại mấy chục người, hầu hết đều dùng một chiêu có thể đánh bại đối thủ, Nguyên Lực cũng không còn bao nhiêu...Hắn vốn chính thuộc kiểu chiến đấu hết mình.

Ván thứ 58.

Một tên thanh niên có cái mỏ nhọn bước lên võ đài, hắn dựa vào sự nhạy bén của mình và liên tục vờn quanh ở bên Thạch Thiết cách khoảng 100 mét, liên tục lấy ám khí tấn công.

Làn da của Thạch Thiết vẫn được mạ một ánh kim loại sáng bóng như trước và quần áo của hắn đã rách te tua không nhìn được nữa. Trên người của hắn chỉ xuất hiện một vài vết trắng và không hề có vết thương thực sự. Ám khí của tên thanh niên mỏ nhọn kia chỉ chạm vào rồi văng ra.

Đột nhiên!

Ầm!

Những ám khí kia bỗng nhiên xuất hiện từng làn khói màu tím. Thạch Thiết không kịp tránh né, hắn chỉ nín thở. Nhưng tên thanh niên mỏ nhọn kia liên tục ném ra càng ngày càng nhiều ám khí giống như pháo hoa nổ tung vây.

Từ xa nhìn lại, đoàn mây khói màu tím giống như một quả cầu, bọn họ nhìn thấy bóng dáng to lớn của Thạch Thiết một cách mơ hồ.

Thạch Thiết lao ra, nhưng tên thanh niên mỏ nhọn kia liền lùi về phía sau. Ám khí kia giống như tiền ném ra bên ngoài.

Mà Thạch Thiết không còn khả năng sử dụng lại kĩ thuật sóng âm.

Cuối cùng.

Chỉ mấy phút sau, làn da và trên mặt của Thạch Thiết đã biến thành màu tím xanh, hắn nặng nề ngã ở trên mặt đất.

" Ta thắng rồi! Ha ha! Chỉ có vậy thôi sao, ta còn tưởng mạnh bao nhiêu cơ chứ!"

Tên thanh niên mỏ nhọn liền cười to, trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự khinh thường.

Các nhân viên quan phủ liền bước tới và đem Thạch Thiết khiêng xuống và cho uống hai viên thuốc. Một viên kia để giải độc, viên còn lại thì để chữa bệnh.

Dù tác dụng có tốt cỡ nào thì cũng chỉ có thể cứu sống hắn, trên người của Thạch Thiết vẫn còn dính chút ít màu xanh tím.

Đường Vũ lập tức đổ một bình sinh mệnh cao cấp, năng lượng sinh mệnh dày đặc bao quanh cơ thể của Thạch Thiết. Màu xanh tím ở trên người của hắn liền biến mất và đồng thời cũng mở hai mắt ra.

Khí tức vẫn còn hơi yếu, nhưng trên người đã không còn gì nữa rồi.

" Tôi.."

Thạch Thiết chất phát liền mở miện, hắn có chút oán trách mình.

Tào Tinh Hoa và những người khác liền nổi giận.

Thạch Thiết có thể bị đánh bại, nhưng không thể nào bị đánh bại một cách nghẹn khuất đến như thế.

Vẻ mặt của tên thanh niên mỏ nhọn kia hết sức kiêu ngạo.

Không ai có thể kiêu ngạo hơn Tiên Môn.

" Sư đệ, để huynh báo thù cho đệ."

Một bóng người lóe lên, Tào Tinh Hoa liền bước lên võ đài.

Thanh niên mỏ nhọn kia liền nhìn hắn một cái, hất cằm lên và nói, " Xưng tên ra, ta không muốn đánh bại hạng người vô danh."

Tào Tinh Hoa nhíu mày lại, khí tức của hắn toát lên một vẻ nguy hiểm.

Hắn nhìn chằm chằm vào người thanh niên mỏ nhọn, gằn từng chữ nói ra:

" Tiên Môn, Tào Tinh Hoa!"

Thanh niên mỏ nhọn kia liền ngây người.

Cùng lúc đó, Tào Tinh Hoa liền bộc phát ra khí tức cấp 9 đỉnh phong của mình ra bên ngoài mà không hề giữ lại một chút nào.

Gió mạnh liền quét qua toàn bộ võ đài thi đấu.

Sắc mặt của tên thanh niên má nhọn đột nhiên tái xanh.