Chương 787: Thạch Thiết ra sân

Cuộc thi đấu dành cho thế hệ trẻ đã diễn ra khoảng mười ngày qua và nhiệt độ của nó không hề giảm đi chút nào.

Vương triều Đại Xương có khoảng mấy trăm triệu người, khán giả vây xem rất nhiều, hết nhóm này đến nhóm khác lại đến.

Những người lên võ đài cũng vậy.

Cũng có người thua cuộc lại tham gia cuộc chiến sau khi vết thương bọn họ lành lại...Ban tổ chức cũng không có giới hạn số lượng người tham gia giải đấu và hầu như không hề có luật lệ nào cả.

Sáng nay, Đường Vũ nhìn thấy một tên thanh niên cầm kiếm và khiên bị một tên thanh niên trẻ tuổi cầm kiếm đánh bị thương ở tuần trước. Hắn lại leo lên võ đài và phòng thủ thành công.

Tuy nhiên, trường hợp của người thanh niên kia hiếm có người nào lặp lại được. Hầu hết những người bị loại khỏi võ đài đều bị thương nặng. Giống như tên thanh niên to lớn kia, vốn cần phải mất một hai tháng mới có thể hồi phục. Hiện giờ, chỉ cần mất khoảng một tuần liên đã khỏi hẳn, chỉ có năng lực về tài chính mới có thể làm được điểm này.

Những cột đá xung quanh võ đài và những tên thủ võ đài ngồi khoanh chân ở trên đó, hết tốp này đến tốp khác ngồi ở đó.

Sau khi quan sát được mấy ngày, Đường Vũ phát hiện những kẻ này không phải là giả bộ, mà bọn họ đang chờ cái gì đó.

Một số võ sư xuất thân bình thường có thể tận dụng cơ hội của cuộc thi thế hệ trẻ để gia nhập những gia tốc hay môn phái lớn. Đồng thời, bọn họ cũng có thể gia nhập vào những vị trí cấp trung và cấp cao ở trong quân đoàn Hắc Giáp hay Thanh Huyền, mà bọn họ không cần phải bắt đầu ở vị trí lính lác.

Đại Xương có một kế hoạch trưởng thành cho việc ươm mầm những tài năng. Điều này không hề viễn vông giống như những gì anh đã tưởng tượng trước đây.

Buổi chiều, đoàn người của Đường Vũ đã đi đến bên ngoài sân thi đấu. Nguyên Lực hơi tỏa ra bên ngoài, đám người giống như bầy cá mòi lập tức phân ra một con đường. Hơn mười người đi thẳng qua.

Sau giờ nghỉ trưa thì buổi chiều sẽ bắt đầu.

Giờ phút này, trên võ đài có một thanh niên râu ria xồm xoàm. Tuy vẻ bề ngoài 40, nhưng nếu đã đứng ở trên võ đài, có nghĩa người này phát triển sớm.

Sau khi người này đi lên, anh ta vẫn ngồi đó nghỉ ngơi. Chỉ trong mười phút, không hề có bất kì người nào lên võ đài.

Đường Vũ biết rõ nguyên nhân do đâu.

Khí tức của thanh niên râu ria xồm xoàm phóng hết ra bên ngoài mà không hề giữ lại. Hắn chỉ mới thực lực cấp 8 sơ kì, mặc dù ở trong thế hệ trẻ Đại Xương không thể xem là người đứng đầu, nhưng cũng có thể được coi là những người đứng đầu.

Tu luyện chú ý đến tư chất và tài nguyên, không có nhiều người có thể đạt tới thức tỉnh cấp tám ở trước tuổi 30. Ở trong trận chiến phòng thủ võ đài, có khả năng thắng là được.

Mấy ngày nay, chẳng hạn như thanh niên cầm kiếm trẻ tuổi, hay thanh niên to lớn cầm khiên, cũng chỉ mới có thực lực cấp tám sơ kì và trung kì.

Khi những cao thủ này ra sân, hầu hết sẽ chấn nhiếp được vô số người.

Thức tỉnh cấp năm hay cấp sáu thật muốn chửi tên này không đúng theo bài bản gì hết. Chúng ta chỉ là những võ sĩ với tu vi thấp, trước tiên để lên võ đài so tài một chút, sau đó ngươi bước lên và quyết định chiến thắng có được hay không?

Những người có thực lực cấp tám, cấp chín cũng không muốn xuất hiện sớm đến như thế.

Đối thủ vẫn còn đang ở trạng thái đỉnh cao. Nếu họ thắng ván này, nhưng có thể thua ở ván cuối cùng.

Các đệ tử Tiên Môn không hề quan tâm, hơn mười mấy người nhìn nhau một cái. Cuối cùng, một tên thanh niên to lớn như tòa tháp liền bước lên võ đài.

Thanh niên râu quai nón đã rất cường tráng và cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng đứng ở trước mặt tên thanh niên kia vẫn thấp hơn cả một cái đầu.

Hầu hết khán giả đều không phải nhìn bằng mắt, bọn họ cảm giác khí tức của tên thanh niên như tòa tháp kém hơn một chút, chỉ mới có cấp 6 đỉnh phong mà thôi.

Hiện tại xem ra, tên thanh niên như tòa tháp này có thể làm tên thanh niên râu quai nón bị thương hay không.

Bên ngoài sân, có không ít cao thủ híp mắt lại.

Tên thanh niên quai nón liền đứng dậy, hai tay chắp lại, " Phái Thiết Chưởng, Đoạn Khoan!"

Tên thanh niên như tòa tháp hơi ngây người một chút, hai tay của hắn cũng chắp lại, giọng nói ồm ồm vang lên, " Tiên Môn, Thạch Thiết."

Cả hai sau khi báo tên lẫn nhau, Đoàn Khoan liền huy chưởng tấn công.

Lòng bàn tay của hắn so với sắt còn cứng rắn hơn. Trong lúc vung vây còn vang lên tiếng gió, hai tay như hình với bóng.

Bành!

Cánh tay của Thạch Thiết liền chặn lại ở trước ngực, làn da được tráng lên một lớp kim loại sáng bóng sau khi tiếng nổ vang lên. Hắn liền lui lại hai bước, Đoàn Khoan của phái Thiết Chưởng cũng lắc người, không thể nào huy thêm chưởng tiếp theo.

" Đoàn Khoan thì tôi biết, là đại sư huynh của phái Thiết Chưởng. Nghe nói mấy năm nay, phái thiết chưởng càng ngày càng yếu. Lần này, bọn họ phái ra Đoàn Khoan chính là tài năng của thế hệ trẻ lần này. Phái Thiết Chưởng lại muốn thanh danh vang dội trở lại."

" Cái tên Thạch Thiết kia cũng không hề yếu chút nào, thực lực của hắn chỉ có cấp 6 đỉnh phong, lại có thể ở trong tay Đoàn Khoan kiên trì lâu như thế. Tiên Môn là môn phái gì, trước giờ sao chưa từng nghe nói qua?"

" Hẳn là một môn phái nhỏ, thỉnh thoảng những môn phái nhỏ cũng có thể xuất hiện cao thủ mà."

Trên võ đài thi đấu, tiếng va chạm của cả hai vang lên không ngừng.

Đoàn Khoan môn phái Thiết Chưởng có thực lực cao, tốc độ nhanh hơn. Hắn đã để lại mấy dấu tay ở trên người của Thạch Thiết chỉ sau vài hiệp so tài.

Nhưng càng so tài, vẻ mặt của hắn càng trở nên ngưng trọng.

Với mấy chưởng dính ở trên người, khí tức của Thạch Thiết chỉ suy giảm một chút, cả người nhìn qua chả có gì khác biệt cả.

Mặt khác, bản thân của hắn đã dùng hết sức lực của mình để đánh ra tuyệt chiêu, tiêu hao không nhỏ chút nào.