Tuy nhiên, với lượng lớn võ sĩ, trong đó cũng không thiếu những cao thủ bình thường, Vương Triều đã sử dụng Võ Minh để quản lý các võ sĩ nhàn rỗi, săn bắt những quái thú biến dị, tiêu diệt bọn sơn tặc ở trong sơn trại...
Những tin tức này anh có được do tên chỉ huy Hắc Giáp nói ra, còn những lí do khác do anh suy đoán nó.
" Chúng tôi đến từ một ngôi làng và chúng tôi vẫn chưa có giấy chứng nhận của Võ Minh."
" Không có giấy chứng nhận?"
Khuôn mặt của tên binh sĩ Hắc Giáp liền đen lại, hắn liếc nhìn qua hai người một chút, " Nếu các ngươi không có giấy chứng nhận thì cút sang một bên đi.."
Từ " đi" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì tên binh lính Hắc Giáp kia giật mình một cái. Một cơn ớn lạnh xông thẳng lên đầu.
Trong phút chốc thì thế giới dường như rời xa khỏi hắn. Cả người hắn chìm vào trong vực thẳm băng giá, xung quanh hết thảy đều chìm ở trong bóng tối.
Tựa hồ qua thật lâu, lại tựa hổ chỉ trong nháy mắt mà thôi, tên binh lính Hắc Giáp kia liền tỉnh táo trở lại.
Ánh mặt trời chói chang, phía sau là những bức tường thành nguy nga. Phía trước thì hai tên võ sĩ mặc áo choàng có đôi mặt giống như vực thẳm.
Đó là...Khí tức của những cường giả đã đạt đến cấp bậc Đạp Hư.
Thân phận của tên quân sĩ Hắc Giáp cũng không còn đáng giá, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vội vàng thay đổi giọng điều, hơi ấp úng nói ra, " Không, không có giấy chứng nhận cũng không sao cả, ở...Ở bên trong vương thành có bộ phận chuyên môn làm việc, hai vị chỉ cần từ cổng đi thẳng và rẽ trái hai lần là có thể nhìn thấy..."
Đường Vũ khẽ gật đầu.
Nhìn hai bóng người biến mất ở trong dòng người, tên quân sĩ Hắc Giáp mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, tay chân thì run rẩy, hắn vịn tường bước sang chỗ khác ngồi xuống.
Hắn phiền muộn lắm.
Hai tên quân sĩ Hắc Giáp khác nghi ngờ nhìn nhau một cái, " Tên Ngô Cẩu Đản bình thường thích gây khó dễ với những tên võ sĩ kia. Sao hôm nay hắn lại dễ nói chuyện như thế nhỉ?"
...
" Lãnh chúa, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì, trực tiếp đi thẳng tới cung điện luôn hay sao?"
" Không cần phải gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian. Hơn nữa, chúng ta vất vả lắm mới có một chuyến đi tới thế giới khác và nó còn là một thành phố náo nhiệt, không nhấm nháp một chút món ăn ở địa phương này thì không thể nào chấp nhận được."
Anh một đường bay tới kinh thành và đã xây dựng một tiểu lãnh địa ở trên một khe núi.
Bây giờ anh có thể tiến hay lùi một cách dễ dàng.
Anh muốn tìm hiểu một chút thông tin từ vương triều Đại Xương, nhưng thay vì tự mình tìm tới cửa, không bằng để cho bọn họ đi tìm mình.
Có lẽ người cai quản ở vương triều Đại Xương sẽ không cho phép có hai cường giả Siêu Phàm cấp một chạy lung ta lung tung ở trong kinh thành.
Sau khi xem qua, cả hai người liền bước vào một quán trọ có tên là Túy Hương Lâu và gọi hơn 10 món ăn, không hề có phòng riêng, bọn họ phải ngồi ở trong đại sảnh.
Quán trọ này rất lớn, ở trong đại sảnh ngồi chật kín 2/3, có rất nhiều võ sư ăn mặc giống như bọn họ và một số là binh lính thuộc quân đoàn Hắc Giáp hoặc những người mặc áo giáp màu xanh.
Chắc hẳn là quân đoàn Thanh Huyền.
Đường Vũ đã nghe nói qua, đó là một đội quân chỉ tồn tại ở trong những thành lớn, so với quân đoàn Hắc Giáp tinh nhuệ hơn nhiều.
Quân đoàn Hắc Giáp phổ biến chỉ có vũ khí cấp D, nhưng những binh sĩ thuộc quân đoàn Thanh Huyền đều có thực lực cấp 9 đỉnh phong và cầm chiến đao cấp C, bộ giáp cấp D. Đó là sự chênh lệch một trời một vực.
" Con mẹ nó, lũ Sài Lang ở phía Đông lại không an phận nữa rồi. Chúng ta có khả năng sẽ bị điều đến chỗ đó vào tuần sau và những tháng ngày khổ sở sắp đến rồi.
" Dãy núi Thiên Tiệm ở phía Nam, nghe nói có rất nhiều thôn làng bị phá hủy, đám thú biến dị ở chỗ đó lại rục rịch nữa rồi. Không biết có bộc phát làn sóng thú biến dị không nữa?"
" Làn sóng thú biến dị sao? Đã mấy trăm năm rồi cũng không thấy xuất hiện. Hơn nữa, vương triều Đại Xương của chúng ta ngày càng có nhiều cao thủ. Nếu thật sự xảy ra làn sóng thú biến dị, thì nó cũng cung cấp cho chúng ta thêm lương thực mà thôi."
Ngay sau khi tản mát nhận thức ra bên ngoài, những âm thanh này sẽ được truyền đến tai anh vô cùng rõ ràng.
Không hổ là kinh đô, nguồn tin tức không thể nào so sánh được với một trấn nhỏ giống như Tứ Thủy kia.
Thức ăn còn chưa được bưng lên thì trong đầu anh đã hiện lên bản phác họa của kinh đô Đại Xương và môi trường xung quanh đó.
Hơn mười mấy món ăn đã được chất đầy chiếc bàn gỗ trước mặt.
Hơn một nửa ở trong số đó đều là nguyên liệu thịt thú biến dị để làm món ăn.
Các món ăn của Đại Xương được chế biến từ hấp, chiên, hầm, nướng và một số gia vị đặc trưng của hành tinh này thêm vào. Xét về tổng thể, hương vị cũng không hề tệ.
Người sành ăn như lãnh chúa Đường không thể không cho 70 điểm.
Sau khi nhấm nháp một chút, Đường Vũ cũng bỏ xuống mấy viên Nguyên Tinh.
Đại Xương cũng có hệ thống tiền tệ.
Chỉ có hai loại bạc trắng và đồng thau, không hề có đồng vàng. Đồng tiền cao nhất là Nguyên Tinh. Một Nguyên Tinh có thể đổi được 10 đồng bạc, một đồng bạc đổi được 100 đồng.
Nguyên Tinh ở Đại Xương có giá trị rất cao.
Khách sạn này nằm ở một trong những khu phồn hoa nhất ở trong kinh đô. Những món ăn mà anh gọi cũng không hề rẻ, món ăn quý hiếm nhất đó chính là dùng thịt rắn Vân Mây có thực lực cấp 10 để chế biến.
Ngay cả một con rắn Vân Mây có thể nấu thành mấy trăm phần ăn. Bàn thức ăn này nếu thanh toán bằng Nguyên Tinh chỉ có 5 viên mà thôi.
Trong Thâm Lam, nguyên bàn này ít nhất cũng mấy chục hay mấy trăm viên.