Bên trong dãy núi Thục Cảnh.
Con kỳ lân gào thét không ngừng, hai đôi cánh rộng lớn vỗ về, cuộn lên một cơn cuồng phong, phá vỡ rào cản âm thanh nặng nề và chạy trốn về phía xa.
Xung quanh những con thú biến dị Siêu Phàm kia bị hoảng sợ. Bọn nó liền chạy trốn về phương xa.
Cấp độ sinh mệnh thấp hơn, những con thú chỉ ở cấp độ thức tỉnh phải rùng mình dưới khí thế mạnh mẽ của con kì lân biến dị.
Nó là bá chủ ở trong phạm vi mấy trăm cây số này, rất nhiều con thú biến dị đều quen biết.
Tuy nhiên, con Kỳ Lân phải bỏ chạy.
Lần đầu tiên, nó phàn nàn lãnh thổ của nó quá rộng lớn.
Vận tốc bay của tên nhân loại kinh tởm đó không hề thua kém nó chút nào. Mỗi một kiếm hắn chém ra đều mang theo ngọn lửa đầy trời và khiến cho bản thân nó bị thương nặng.
Đôi cánh của nó, cái đuôi của nó không biết đã tái tạo biết bao nhiêu lần.
Mỗi một lần phải hao phí 2% 3% bản nguyên.
Nếu không khôi phục thì sức chiến đấu của nó sẽ bị hao tổn, ở dưới tay tên nhân loại đó sẽ không thể nào ngăn cản được lâu.
Nhưng mà, chẳng bao lâu.
Khi con Kì Lân chỉ còn lại khoảng 80% bản nguyên, đôi mắt to như chuông đồng của nó sáng lên, không còn trốn tránh nữa, hai chân trước vung lên, một đạo ánh sáng màu vàng xoay tròn, bắn về phía tên nhân loại kia không rời.
Kể từ khi cảm nhật được Pháp Tắc hệ Hỏa, Đường Vũ thi triển kĩ năng hệ hỏa và phép thuật so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Một chiêu nhát chém lửa bình thường đã phá được đòn tấn công của con Kì Lân biến dị đã tích xúc từ lâu, đòn tấn công cũng không hề giảm, lao vào phía con thú Kỳ Lân.
Ầm ầm!
Những ngọn lửa màu đỏ cam bốc lên bầu trời, chiếu sáng những ngọn núi tối tăm.
Xuất hiện ở trong tầm mắt của Đường Vũ không phải là cơ thể vỡ vụn của con Kỳ Lân, mà là một con rùa khổng lồ, thân hình màu đỏ, mai rùa thì màu đen, phía trên xuất hiện những hoa văn bí ẩn.
Đó là một bá chủ khác ở trong dãy núi Thục Cảnh, Chân Hỏa Huyền Quy.
Chân Hỏa Huyền Quy là một con thú biến dị Siêu Phàm, nó có sức phòng thủ lớn và cũng am hiểu thuộc tính lửa. Hai chân trước của nó giơ lên cao, nặng nề giẫm xuống. Đột nhiên, một màn hào quang màu đỏ rực, từ bốn phía dâng lên, đem thân thể của con rùa khổng lồ bao bọc ở trong đó.
Chân Hỏa Huyền Quy vừa xuất hiện, nó đã ngăn cản con đường chạy trốn của con Kỳ Lân rồi.
Vết chém lửa va chạm với lớp phòng thủ lửa khiến cho ánh hào quang trong suốt rung lắc dữ dội. Ngọn kiếm lửa dài hơn mười mét và không ngừng tan đi.
Cuối cùng, hào quang bị phá vỡ, mà vết chém lửa chỉ còn to bằng lòng bàn tay. Nó rơi xuống cái mai rùa của Chân Hỏa Huyền Quy, mà nó không hề đau hay ngứa ngáy gì.
“Rống rống!”
“Cách chít chít!”
Con Kỳ Lân và Chân Hỏa Huyền Quy nhíu mày đi lại.
Đường Vũ nghe không hiểu ngôn ngữ của đám thú vật biến dị này và anh phải dùng lực lượng tinh thần mới có thể hiểu bọn chúng đang nói những gì...Hai con thú này tốt xấu gì cũng là thú biến dị Siêu Phàm cấp hai hàng thật giá thật. Anh sẽ không hề coi thường và cũng không quá xem trọng...Phải biết ở trên trái đất, ngoại trừ Thâm Lam ra thì số lượng Siêu Phàm cấp hai cũng không vượt qua ba ngón tay.
Tuy nhiên, anh cũng có thể đoán được hai con thú biến dị này đang thảo luận về chiến lược.
Thân hình của con rùa lửa to như ngọn núi nhỏ ở phía trước phòng thủ, còn con kì lân thì ở phía sau tấn công. Loại chiến lược như thế này, lãnh chúa Đường như anh khi chơi trò chơi đã sử dụng lúc 10 năm trước rồi.
Anh còn biết được cách khắc chế ra sao.
Vì thế, khi con rùa lửa đang cố gắng ngưng tụ là lớp phòng thủ lửa, anh từ trong nhẫn không gian lấy ra một cây quyền trượng khắc rune hệ Thủy...Sau nhiều năm tu luyện, anh đã sớm không phải là một tên newbie chỉ biết một vài kĩ năng lửa cơ bản.
Giơ tay lên, hai con rồng nước xoay tròn bay ra, trong khoảnh khắc phá hủy lớp phòng thủ lửa kia và tiếp túc bay về phía mặt của con rùa lửa.
Tay còn lại anh cầm thanh kiếm thần binh, chém ra từng ánh kiếm và va chạm với ánh sáng màu vàng ở trên không trung, nổ tung từng đoàn năng lượng hệ hỏa.
Với sức mạnh của một người, anh đã buộc hai con thú biến dị cùng cấp bậc lui về phía sau.
Nhưng...
Một tiếng gầm vang lên ở trong tâm trí.
Ngay lập tức, lại xuất hiện tiếng thứ tư, tiếng thứ năm.
Đường Vũ liếc nhìn xung quanh.
Một con vượn đen cao hơn chục mét, tay cầm một cây gậy đá đen nhám.
Một con tê tê với lớp da màu vàng đất và vảy lưng của nó đầy gai nhọn.
Ngoài ra còn có một con thú biến dị hình tròn được bao quanh bởi sấm sét.
Thôn Thiên Cự Viên, Di Sơn Thử, Lôi Vân Thú!
Ánh mắt của Đường Vũ xuất hiện từng dòng dữ liệu ở trong mắt. So với cơ sở dữ liệu khổng lồ đang hình thành ở trong đầu, do anh đọc quá nhiều sách nên mới như thế. Anh lập tức nhìn ra huyết thống của năm con thú biến dị Siêu Phàm cấp hai ở trước mắt mình.
Chẳng hạn như Kỳ Lân...Tên khoa học của nó gọi là Kim Giác Cự Thú.
Chúng được xem là giống loài cao quý ở trong số các loài thú biến dị.
Thú biến dị rất quan tâm tới huyết thống, những con thú càng mang trong mình dòng máu cao quý sẽ không cần phải tu luyện. Với sự phát triển một cách tự nhiên, cấp độ sinh mệnh của bọn chúng sẽ tăng dần lên. Điểm này, bọn nó so với nhân loại mạnh hơn, nhưng chúng cũng dễ bị xiềng xích của huyết mạch trói buộc lại.
Thú biến dị không có biến hình và nói chuyện.
Tuy nhiên, anh đã xem qua một vài cuốn sách cổ, có một số tộc đàn thú biến dị khổng lồ. Sau khi trải qua mấy chục nghìn năm sinh sôi và phát triển, hình dáng của bọn chúng dần dần gần gũi với con người...Kết hôn với loài người, hoặc biến thành con người để tu luyện, dễ dàng cảm nhận được Pháp Tắc và dễ dàng phá vỡ xiềng xích của huyết mạch.
Cái giá phải trả đó chính là huyết mạch hỗ trợ sẽ yếu hơn rất nhiều.