Sắc mặt Thạch Lương Tài chuyển sang màu xanh đen.
Hắn hoàn toàn cũng không hề nghĩ tới, ở trong phần thi cuối cùng, hắn lại bị loại.
Anh bị loại mà không hề biết bất kì lí do.
Thạch Lương Tài tức giận dâng lên, những người bị loại ở phần thi cuối cùng đều là người của bọn họ.
Anh không biết thân phận của bọn họ làm sao bị lộ ra bên ngoài. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, người của Tiên Môn đã sớm phát hiện và luôn nhắm vào bọn họ suốt.
" Tiên Môn sao dám làm như thế, các ngươi lền không sợ chúng ta trở mặt hay sao, chỉ là một môn phái bình thường mà thôi!"
Thạch Lương Tài chửi bới.
Có rất nhiều gián điệp trà trộn vào người thường. Số lượng cũng không hề ít, bởi vì có người chống lưng ở phía sau, đó chính là mấy quan chức cấp cao ở nước An Hạ.
Hoặc các phe phái khác.
Tất cả bọn họ đều có nhiệm vụ dò xét chi tiết về Tiên Môn. Nhưng, thái đội của họ thì khác nhau và thủ đoạn cũng khác nhau.
Có gián điệp cũng không hề che giấu, họ chỉ đến đây để tìm hiểu sâu hơn về Tiên Môn.
Có người thì cho rằng, Tiên Môn nắm giữ thủ đoạn trở nên mạnh mẽ, muốn lấy cho được cuốn bí tịch đó.
Phe phái mà Thạch Lương Tài đang đầu quân, cho rằng sự tồn tại của Tiên Môn là một nhân tố không hề ổn định. Nguồn gốc thần bí và không một ai biết đến. Đặc biệt là sư phụ của Thượng Cung Linh, chỉ cần phất tay thôi là có thể điều khiển đất và đá trong bán kính hàng trăm dặm...Cường giả như thế uy hiếp bọn họ quá lớn, so với vết nứt không gian còn nguy hiểm hơn...Bọn họ tin tưởng, nhất định phải đem Tiên Môn hoàn toàn nắm ở trong lòng bàn tay...Bóp chết bọn hắn từ trong trứng nước mới được.
Lần này, nhiệm vụ ẩn nấp của Thạch Lương Tài, bằng mọi giá phải đạt được bí mật của Tiên Môn.
Nhưng lúc này, ba chữ không đủ tư cách hạ xuống người mình, cơn tức giận từ trong lòng hắn đột nhiên bùng lên.
" Các ngươi cố ý làm như thế, hoàn toàn không có ý định tiếp nhận chúng ta đúng không! Cái gọi là thu đệ tử chẳng qua ngụy trang thôi đúng không. Không thông qua chẳng qua do các ngươi nói mà thôi. Cho dù chúng ta có vào tiên môn của các ngươi cũng sẽ bị đàn áp mà thôi...Loại môn phái rác rưởi này của các ngươi, chúng ta không cần cũng được!"
Thạch Lương Tài cũng không hề bị cơn tức giận làm cho choáng váng đầu óc của mình. Anh biết Tiên Môn nếu đã làm như thế, việc đe dọa của An Hạ cũng đã vô dụng.
Nhưng Tiên Môn muốn khuếch trương, muốn thu đệ tử thêm. Vì thế, bọn họ không ngần ngại hợp tác với quốc gia. Đã như thế...
Nếu bạn không làm tôi sống tốt thì tôi cũng sẽ không làm bạn tốt chút nào.
Khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Từng câu phân tích đều cảm thấy có lý.
Thật sự, những phần thi vừa rồi khiến cho một số người bị loại cảm thấy không hề hài lòng. Lúc này, phần thi sự chân thành lại càng buồn cười hơn. Tên quản gia kia chỉ liếc nhìn lướt qua mà thôi.
Ngay cả những người được xem là có đủ tư cách, cũng cảm thấy có chút qua loa.
Đương nhiên, bọn họ không đứng về phía Thạch Lương Tài, nhưng trong lòng bọn họ có chút dao động. Tiên Môn có thật sự tốt đẹp giống như bọn họ tưởng tượng hay không?
Ở đây không có bất kì tín hiệu gì cả, lại ở trong rừng sâu núi cao. Lỡ như Tiên Môn thật sự có ý đồ gì với bọn họ, tựa hồ...Bọn họ cũng không thể nào phản kháng lại được.
Tuy nhiên, bọn họ dù sao cũng là những người vượt qua phần thi thử thách ý chí và sự chân thành. Bọn họ rất nhanh kiên định niềm tin của mình. Bọn họ vẫn không hề mở miệng, chỉ âm thầm cách xa với Thạch Lương Tài và những người khác.
Thạch Lương Tài nhìn qua hơi choáng váng đầu óc.
Kịch bản như thế này, như thế nào lại không hề giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.
Tiên Môn rất lợi hại, nhưng các ngươi lại không hề biết. Lúc này, các bạn nên biểu đạt nghi ngờ của mình đi chứ.
Hắn lần này thực sự rất tức giận, hận Tiên Môn không nể mặt mũi nữa rồi, lại giận những người bình thường kia không hề bày tỏ ý kiến của mình. Lập tức triệt để vứt bỏ tấm màn che luôn, " Những tên rác rưởi này đều có thể thông qua phần thi kiểm tra, vì sao chúng ta lại không thể?!"
Tào Tinh Hoa đến khá muộn, hắn ở bên trong vùng núi rừng mất khá nhiều thời gian và không ngừng trải qua phần thi ý chí của căn phòng tối tăm kia. Giờ phút này, hắn đã chống đỡ bằng ý chí của mình, hai tay thì chống lên đầu gối và thở hồng hộc.
Lúc này, Đường Thập Nhất liếc qua nhìn Tào Tinh Hoa, hai chữ thông qua khiến cho Thạch Lương Tai mới triệt để xù lông lên.
Cơ bắp hắn phồng lên và một quyền đấm vào tảng đá lớn ở bên cạnh. Toàn bộ tảng đá vỡ vụn, làm cho những viên đá văng tung tóe.
Hắn là một người thức tỉnh, thực lực cũng đạt tới cấp ba.
Lí do làm đệ tử Tiên Môn, hắn cũng đã nghĩ kĩ. Liền nói muốn thông qua việc tập võ để nắm giữ lực lượng tốt hơn. Tuy nhiên, anh đã bị Tiên Môn từ chối mà không có cơ hội để nói ra tất cả lí do đó.
Hầu hết những người ở đây đều không biết được sự tồn tại của người thức tỉnh. Khi bọn họ nhìn thấy Thạch Lương Tài đã dùng một quyền đánh vỡ nát tảng đá kia, hai mắt bọn họ đều trừng to.
Người mạnh mẽ như thế còn muốn học võ để làm gì.
Lại nhìn về phía người tên là Tào Tinh Hòa thở hồng hộc, đứng không vững. Bọn họ không thể không thừa nhận, có lẽ Thạch Lương Tài không đủ sự chân thành, nhưng xét về mặt tư chất cũng là đứng đầu.
Chỉ sợ so với sư phụ ở Tiên Môn này còn lợi hại hơn chứ?
Những người xem không biết vì sao họ lại nghĩ như thế.