" Nhóm đầu tiên đã tới đích."
" Nhóm thứ hai hết thảy đều bình thường."
" Nhóm thứ ba hết thảy đều bình thường."
Hướng Cảnh Hồng cầm bộ đàm ở trong tay, bên trong lần lượt vang lên từng câu nói.
Hắn bước đi mạnh mẽ, xuyên qua núi rừng, địa hình phức tạp, bản thân cũng nằm ở trong tốp đầu tiên của đoàn đi lên núi.
Đi bộ ở trong vùng núi rừng này ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tại thời điểm này, những người tham gia phần thi khảo sát, dần dần kéo dài khoảng cách bởi vì thể lực kém, đi chậm dần. Bọn họ cũng mới chỉ vừa đi được có nửa đường. Nếu không có biển báo chỉ đường và những người ở trong nhóm hỗ trợ thì có lẽ bọn họ đã lạc đường ở trong rừng núi rồi.
Hơn 30 người ở trong nhóm đầu tiên, bao gồm cả những người ở trong đội hỗ trợ cũng sắp đi đến đích.
Hướng Cảnh Hồng lau mồ hôi ở trên trán. Sau khi nhìn thấy biển báo chỉ đường thì anh thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân là người phụ trách đoàn đội lần này. Anh như thế nào cũng phải sớm tới chỗ Tiên Môn để chuẩn bị đầy đủ cho những bài thi tiếp theo.
Đáng tiếc, Tiên Môn cũng không cho phép đoàn đội bọn họ tới sớm. Nếu không, anh cũng không cần phải liều mạng như thế...Dù sao anh cũng là người có tuổi rồi, thân thể có tốt đến cỡ nào làm sao so sánh với những người trẻ cường tráng như hiện tại.
May mắn là sau khi anh đến cổng Tiên Môn, ông cũng không cần phải liều mạng nữa. Mấy phần thi còn lại, anh chỉ cần chỉ huy và đánh giá những phần thi còn lại.
Hướng Cảnh Hồng nhìn về phía trước, nhóm đầu tiên đều là những người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi cho tới ba mươi. Tất cả bọn họ đều là nam giới, anh cũng không hề ngạc nhiên gì, vốn sĩ số người dự thi hơn 500 người, phụ nữ chỉ chiếm một phần nhỏ ở trong số này. Đến lúc đó, có thể đi hết mười cây số đến chỗ Tiên Môn thì lại càng ít hơn.
Hử....!
Hướng Cảnh Hồng nhìn qua Thượng Cung Linh đang tản bộ ở cách đó không xa. Đây chính là cô gái duy nhất ở trong nhóm đầu tiên. Đây chính là cô gái duy nhất đi chung với nhóm thứ nhất, cô ấy cũng là người của Tiên Môn và cô ấy là người phụ trách liên hệ với bọn họ.
Hướng Cảnh Hồng biết rõ gia thế của Thượng Cung Linh, tiểu thư ở trong một gia đình giàu có, sinh ra đã đứng ở trên đỉnh cuộc sống.
Theo như lý thuyết, một người có thân phận như Thượng Cung Linh hẳn phải được nuông chiều mới đúng. Huống chi, cô ấy còn gia nhập môn phái để luyện võ. Cho dù việc này đòi hỏi phải sử dụng thể lực rất nhiều, không biết cô gái ấy có chịu nổi hay không?
Tuy nhiên, ông nhìn thấy sắc mặt của Thượng Cung Linh không hề thay đổi, bước chân vô cùng vững vàng. Trong tay còn mang theo một con thỏ rừng, hai cái chân ngắn ngủn của con thỏ không ngừng đá qua lại ở trên không trung...
Hướng Cảnh Hồng phục luôn rồi.
" Cô học võ bao lâu rồi? " Ông không chịu được nữa bèn hỏi.
" Một...Một năm."
Thượng Cung Linh vốn dĩ nói mới học có một tuần. Nhưng may mắn một điều cô nhớ tới nhân vật mình đang phải đóng giả. Cô là một người thức tỉnh được một năm và là một tên newbie có thực lực thức tỉnh cấp ba.
Chỉ một năm thôi sao?
Hướng Cảnh Hồng dù sao cũng đi từ Nam ra Bắc, kiến thức qua không ít người và những việc kì lạ. Ông nhìn ra được ở trong nhóm người đầu tiên, Thượng Cung Linh có lẽ là người thoải mái nhất. Người khác thì muốn lựa chọn con đường ngắn nhất để đi, còn cô ấy thì hết chạy từ Đông sang Tây, còn không hề ngừng nghỉ, thoạt nhìn con vui vẻ nữa chứ.
Tất nhiên Thượng Cung Linh phải vui vẻ rồi.
Ước mơ của cô là trở thành một người hành hiệp trượng nghĩa, trừng phạt kẻ xẩu là điều hạnh phúc nhất. Giết chết những con quái thú và những tên xấu xa gây nguy hiểm cho xã hội đó là niềm vui nhân đôi.
Mà nếu như Tiên Môn thu thêm đệ tử, chẳng phải trong tương lai, cô có thể mang theo một đám sư đệ sư muội giết chết đám thú biến dị gây nguy hiểm tới xã hội. Chẳng phải niềm vui của mình tăng lên gấp ba, bốn, năm lần hay sao.
Nếu không phải quan tâm tới người khác thì cô đã nhanh chóng phi như bay ở trên cây rồi.
Một màn này đều rơi ở trong mắt của Hướng Cảnh Hồng, ông cũng hơi kinh ngạc.
Những nhân viên an ninh ở trong đoàn bọn họ, chỉ sợ thể lực cũng không thể nào so được với Thượng Cung Linh.
Một năm có thể mạnh mẽ tới như vậy sao?
Hướng Cảnh Hồng chỉ có thể kết luận. Thương Cung Linh có một nền tảng thể chất rất tốt cho đến khi cô trở thành đệ tử của Tiên Môn.
Ông nhanh chóng hỏi đến chính sự, " Tiên Môn của các ngươi lần này chuẩn bị thu nhận bao nhiêu người?"
Thượng Cung Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, " Một trăm người thì không ngại nhiều, mười mấy người không ngại ít."
Khóe miệng Hướng Cảnh Hồng giật giật.
Vòng thi đầu tiên có lẽ muốn phải loại một phần ba số người. Mấy vòng sau còn cần phải kiểm tra nữa, trong đó có một vòng thi có tên là " kiểm tra sự thành thật" và ông cũng không biết bài kiểm tra đó là như thế nào.
Sẽ không phải làm một chuyện gì đó xấu hổ để cân nhắc đến sự thành tâm trong việc bái sư hay sao?
Hướng Cảnh Hồng dám chắc, nếu có vòng thi này thì rốt cuộc cũng không còn sót lại một tên đệ tử nào.
Nhưng anh cũng không thể nào phản bác lại câu nói của người thuê mình. Ông đành phải mỉm cười hỏi, " Thu nhận hơn 100 người. Nói như vậy, Tiên Môn của các bạn cũng không nhỏ và người cũng không hề ít."
" Địa bàn cũng không hề nhỏ. " Thượng Cung Linh nghĩ đến sườn núi bị san phẳng kia, " Coi như một ngàn người ở cũng đều được, nhưng thành viên thì..."
Ummm....
Trước đây không lâu, chỉ có cô và sư phụ mà thôi, cũng may...
Thượng Cung Linh nghiêm trang nói, " Tiên Môn chúng ta quý về chất lượng chứ không phải số lượng. Người cũng không hề nhiều, nếu có thể tiến vào Tiên Môn của chúng ta, phần lớn thời gian đều phải tự mình tu luyện. Tuy nhiên, nếu như người nào có thể được một vị trưởng lão xem trọng và thu làm đệ tử, thì đó là chuyện khác."
" Ồ?"
" Chẳng hạn như trưởng lão Gretel thì am hiểu về kiếm thuật, trưởng lão Chung Bình thì am hiểu về thương, am hiểu về ảo...Khụ, trưởng lão Tiểu Luật am hiểu về tư vấn tâm lý, v..v."
Hướng Cảnh Hồng hơi ngây ngốc.
Ông hiểu về tư vấn tâm lý, nhưng môn phái cũng bắt kịp xu hướng thời đại sao?
...