Chương 737: Vòng đầu khảo sát

Ngày 1 tháng năm theo lịch An Hạ, trời nhiều mây.

Ngày hôm nay.

Văn phòng Tiên Môn ở An Hạ, chào đón rất nhiều gương mặt xa lạ.

Nói là văn phòng vậy thôi, nhưng thực chất nó là một tòa nhà cao mười mấy tầng. Cho dù không ở trung tâm thành phố, thì ở nơi đắc địa như thế này cũng là tấc đất tấc vàng. Tiên Môn có thể thuê toàn bộ tòa nhà, điều này thể hiện đầy đủ ý nghĩa về việc giàu có của họ.

Một người nổi tiếng đã từng nói:

" Việc một tổ chức có vững mạnh hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng nhất là phải có một cái tên đủ tầm và một cái mặt tiền đắc địa."

Đường Vũ cũng tinh rằng, những thứ có thể giải quyết bằng tiền thì chẳng là gì cả.

Thật sự.

Không ít người từ xa để cầu tu luyện, khiến cho anh cũng hơi bất ngờ.

Văn phòng ở An Hồ cũng không phải là nơi tổ chức để nhận đệ tử. Đây chỉ là nơi tập hợp mọi người lại với nhau.

Tại thời điểm này.

Đường Vũ và Thượng Cung Linh đang đứng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà. Trước khung cửa sổ trong suốt, bọn họ đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

" Phương diện nhân thủ, không có vấn đề gì chứ?"

" À, những con rối mô phỏng mà sư phụ cung cấp rất hữu ích."

Con cũng thuê một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp. Thậm chí, nếu số lượng nhiều gấp mấy lần cũng sẽ không có rắc rối nào xảy ra."

Thẳng đến khi xuất phát, số lượng người đăng kí đã lên đến 532 người.

Anh khẳng định, nhiều người ở trong số này, chắc chắn cũng có không ít người có tâm tư khác. Muốn đi đến cuối cùng và trở thành một thành viên của Tiên Môn thì không thể nào thiếu tài năng, phẩm đức, trung thành. Một cái cũng không thể nào thiếu.

Hơn một chục chiếc xe buýt đã khởi hành.

Sau khi lái xe hơn 3 tiếng đồng hồ, bọn họ đã dừng lại ở một ngôi làng gần Tiên Môn nhất.

" Hạng mục đầu tiên của đợt đánh giá khảo sát của Tiên Môn, bắt đầu từ chỗ này. Các bạn phải đi bộ xuyên qua vùng núi rừng khoảng 10 km. Sau đó sẽ đến địa điểm thực sự của Tiên Môn."

Một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ thể thao và trong tay cầm cái loa hét lên.

Hắn là một trong những nhân viên hỗ trợ việc đánh giá và cũng là người phụ trách lần này.

Nhưng cho dù Hướng Cảnh Hồng đã tiếp nhận vô số danh sách về đoàn đội, việc hỗ trợ môn phái khảo sát. Đây cũng là lần đầu tiên của hắn.

Quá trình khảo sát hắn đều biết rõ.

Chỉ là.

Hướng Cảnh Hồng hơi nghi ngờ, vượt qua mấy cửa ải này xong. Thật sự có người muốn đi đến cuối cùng thật sao...Hoặc bọn họ có nguyện ý đi đến cuối cùng hay không?

Quả nhiên, bọn họ vừa nghe đến việc phải đi bộ hơn mười mấy cây số ở trong núi rừng. Sắc mặt của không ít người đã thay đổi, có người thì chửi bới.

Sau khi lời mắng chửi dừng lại, Hướng Cảnh Hồng dựa theo yêu cầu nói, " Những người nào không muốn, các bạn cũng có thể lên xe buýt trở về An Hồ. Tuy nhiên, những người tự ý bỏ cuộc, sau này sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội để gia nhập Tiên Môn."

" Fuck! Muốn chơi chúng ta đúng không? Ai mà thèm gia nhập cái Tiên Môn rẻ rách của các ngươi!"

Một người đàn ông cường tráng cao một mét tám chửi bới, sắc mặt không hề tốt nhìn về đoàn đội của Hướng Cảnh Hồng. Chỉ khi hắn thấy có không ít nhân viên bảo vệ đeo kính râm, người đàn ông vạm vỡ kia quay lại và xoay người lên xe buýt.

Chỉ trong chốc lát, liền có hơn 30 người đã rời đi.

Đây mới chỉ là vòng đầu tiên, đã mất đi một số người tâm trí không hề kiên định, hoặc chỉ đơn giản đùa giỡn người khác mà thôi.

Tào Tinh Hoa đứng ở trong đám người, không hề nổi bật.

Anh không hề thất vọng, ngược lại cảm thấy hào hứng hơn.

Văn phòng, bước đầu khảo sát, đều thể hiện Tiên Môn cũng không phải tầm thường. Không phải là một môn phái tùy tiện...Tào Tinh Hoa hiện tại hơi lo lắng, anh không biết mình có thể thông qua phần khảo sát này hay không.

Ba mươi người đã bị loại và 500 người muốn truy tìm ý nghĩa cuộc sống. Bọn họ từ từ tiến về phía núi rừng.

Tao Tinh Hoa ở giữa đoàn người, anh cũng không đi quá nhanh, nhưng cố gắng hết sức duy trì thể lực...Di chuyển ở trong vùng núi rừng cũng không hề dễ dàng gì. Huống chi, đây chỉ là vòng khảo sát đầu tiên mà thôi.

Anh nhìn thấy ở trong rừng có nhiều cây to có dây thừng màu đỏ buộc vào. Anh biết cái này đang ám chỉ, cách đó không xa còn có một số biển báo chỉ đường được dựng lên, trên đó viết " Cách Tiên Môn còn có xx cây số."

Trong khu rừng cũng không hề nóng, chỉ là thinh thoảng cần phải vượt qua chướng ngại vật. Họ phải đẩy cành cây hay bụi cây sang một bên. Chỉ mới đi được có mấy cây số, Tào Tinh Hoa đã bắt đầu thở dốc.

Hướng Cảnh Hồng thoải mái hơn nhiều, anh thường xuyên chạy đường dài, leo núi, cho nên cảm thấy thoải mái như thế. Lúc này, anh cầm bộ đàm, chỉ huy nguyên một đội di chuyển.

Hầu hết những người ở trong đội của bọn họ đều đi theo nhóm người này vào trong núi. Nhân viên an ninh phụ trách về vấn đề thú dữ tấn cống có thể xảy ra. Các nhân viên y tế sẵn sàng cứu chữa bất kì lúc nào, còn có các nhân viên vác theo máy quay phim ghi lại từng nhóm người đi vào trong núi.

Bọn họ rất chuyên nghiệp và xứng đang với phí tuyển dụng cho họ.