Thành phố An Hồ, quận Triều Hà, một công trường xây dựng.
Màn đêm giống như một bức màn che bao phủ ở trên mặt đất, lờ mờ không nhìn thấy bất kì ánh đèn nào.
Ầm!
Bùm!
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên ở trong công trường xây dựng.
Còn có tiếng la hét kèm theo chút bối rối.
" Cẩn thận!"
" Nó, nó đến kìa!"
" A!"
Bóng đen lao ra từ phía sau một chiếc máy xúc.
Những người còn lại cũng lần lượt nổ súng. Những viên đạn bay vào máy xúc, xe tải ở bên trong công trường, lóe lên những ánh lửa, nhưng khó mà theo kịp tốc độ của cái bóng đen kia.
Đột nhiên!
Vèo!
Một tiếng xé gió rất nhỏ truyền ra. Ngay lập tức, một người cảnh sát cầm cây súng ở trên tay ngã xuống và hét lên.
" Lui lại, nhanh chóng lùi về phía sau!"
Hai chiếc đèn xe cảnh sát soi tới, cuối cùng đám cảnh sát lộ vẻ hoảng sợ khi bọn họ nhìn thấy bóng đen kia là cái gì.
Làn da màu xanh có nếp nhăn, trên bụng của nó có vô sổ hạt nhỏ li ti. Trên đầu của nó có một đôi mắt to tròn màu vàng óng.
Đó là một con ếch đã được phóng to vô số lần và chiều cao của nó ít nhất khoảng hai mét đang ngồi xổm ở đó.
Chiếc lưỡi dài màu đỏ của con ếch to lớn màu xanh phun ra và thu lại. Đây chính là một cái lưỡi chết chóc, chính nó đã đem phần bụng của một sĩ quan cảnh sát cho xuyên thủng.
" Đây là con quái vật gì...?"
Một số sĩ quan cảnh sát hét lên, hai tay run rẩy, gần như không thể nào cầm được khẩu súng lục.
Đã nói xong xây dựng đất nước xong không thể nào thành tinh đâu!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Người đội trưởng cũng kinh ngạc không kém, nhưng với cấp bậc của anh ta. Hắn mơ hồ nghe được một chút tin tức, vẻ mặt trầm xuống, chỉ huy những người khác nhanh chóng lui về phía sau.
Tiếng súng vang lên không ngừng. nhưng ở trong công trường tối tăm đó có không ít những chiếc xe xây dựng đang đậu ở chỗ đó. Súng lúc của bọn họ căn bản không thể nào bắn trúng được con ếch to lớn và nhanh nhẹn kia.
Người đội trưởng còn hoài nghi, liệu những viên đạn của cây súng lục có thể gây sát thương trí mạng cho con ếch to lớn kia hay không.
Lúc này, một chiếc ô tô màu đen lao thẳng vào công trường, làm văng tung tóe vô số bụi bặm.
Cửa chiếc xe mở ra, ba nam một nữ đều mặc bộ đồ đen nhanh chóng lao ra khỏi chiếc xe.
" Chúng tôi đến từ cục an ninh quốc gia thứ mười ba, kế tiếp nơi này xin hãy giao cho chúng tôi."
Người đàn ông hơn 30 tuổi ném giấy tờ của mình ra. Tay kia cầm một cây trường thương dài và từ từ tới gần con ếch to lớn kia.
Ba thành viên còn lại ở trong đội ngũ, có người cầm khiên, người thì cầm song kiếm. Người cuối cùng thì nhảy lên và hạ xuống nóc của một chiếc xe tải, quỳ nửa người, cầm lấy một khẩu súng trướng nhắm mục tiêu.
" Chúng ta nhanh chóng lùi về phía sau, phong tỏa công trường."
Đội trưởng đội cảnh sát hô lên, cầm khẩu súng lục từ từ rút lui.
Anh tận mắt nhìn thấy người thanh niên kia nhảy cao khoảng hai ba mét và anh biết loại tình huống như thế này bọn họ không thể nào đối phó được.
Người của cục thứ 13 đã từ từ tiến đến.
Con ếch to lớn búng lên, đội trưởng Vương Đức Trường vung cây trường thương ra.
Bành!
Cánh tay của Vương Đức tê rần và lui về phía sau hai bước, nhưng con ếch to lớn kia có vẻ như không có chuyện gì cả. Hai con mắt vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm, đầu lưỡi đỏ giống như thanh kiếm sắc bén lao đến.
Anh tránh cũng không thể nào tránh được.
Phanh!
Lần này một tiếng súng vang lên và thanh âm càng thêm nặng nề.
Viên đạn bắn trúng vào con mắt của con ếch to lớn, một đoàn máu tươi bắn tung tóe. Con ếch giật mình, hai chân sau dùng lực nhảy vào trong bóng tối.
" Đó là một con ếch đã thức tỉnh cấp ba!"
Vương Đức nhìn thấy rõ bộ dáng, " Tất cả hãy cẩn thận, con này ở bên trong cấp ba đều có thể xếp hạng đầu."
Tiểu đội của bọn họ, ngoại trừ đội trưởng Vương Đức là người thức tỉnh cấp ba. Ba người còn lại đều chỉ có thức tỉnh cấp hai mà thôi.
Một đội hình như thế, bình thường cũng có thể đối phó với một con thú biến dị cấp ba. Nhưng mà con ếch to lớn này thuộc về loại khó chơi và anh biết rõ như thế.
Càng không thể để cho con ếch khổng lồ này chạy trốn...Địa điểm công trường xây dựng này cách trung tâm thành phố cũng không hề xa!
" Chuyển sang kế hoạch B!"
Anh ta rút chốt của lựu đạn ra, nhanh chóng ném ra ngoài.
Bùm!
Bên trong vụ nổ, con ếch to lớn bị ép ra ngoài.
Thành viên cầm cái khiên chắn đứng ở một bên, ngăn cản phạm vi di chuyển của con ếch khổng lô2.
Vương Đức đạp mạnh xuống đất và tiến lên vài bước cầm cây trường thương đâm tới.
Chiếc lưỡi màu đỏ của con ếch khổng lồ bắn ra, Vương Đức giơ cây trường thương lên nghênh đón, mặc kệ để cho chiếc lưỡi màu đỏ kia quấn lấy cây thương.
" Thừa dịp lúc này!"
Cuối cùng, người phụ nữ cầm song kiếm kia, thân hình nhẹ nhàng áp sát, ánh kiếm lóe lên rơi vào trên chiếc lưỡi của con ếch khổng lồ kia.
Ào ào.
Hơi nước ngưng tụ ở trong không khí.
Một dòng nước màu xanh lam phóng ra giống như chiếc roi, người phụ nữ cầm song kiếm bay tới gần, giống như con diều bị đứt dây bay ngược ra bên ngoài.
Hai mắt Vương Đức trợn to, " Điều khiển nước! Con ếch này có khả năng điều khiển nước, má nó!"
Vương Đức cũng có năng lực đặc thù, anh có khả năng điều khiển gió, có thể ngưng tụ ra một lưỡi kiếm gió. Đây là nguyên nhân anh có thể tự mình lãnh đạo một đội ngũ.
Nhưng, những con thú biến dị đồng dạng có năng lực...Mạnh hơn con người rất nhiều!
Tựa như cả hai bên đều cùng cấp, xét về lực lượng và tốc độ của thú biến dị đều mạnh hơn nhiều khi so với nhân loại.
Ngày càng có nhiều dòng nước xuất hiện, giống như những con sóng vỗ về phía anh.
Vương Đức điều khiển gió quấn quánh cây thương, giằng co cùng với con ếch. Anh cố gắng kéo lấy cây trường thương nhưng không hề di chuyển một chút nào, hai hàm răng cắn chặt, anh cố gắng hội tụ gió ở trước mặt thành một thanh đao màu trắng. Dưới sự điều khiển của anh, thanh đao gí mạnh mẽ chém ra và va vào bọt nước ở trên đó. Nước bắn tung tóe và tách ra làm hai.
Nhưng không mất bao lâu, lưỡi đao gió đã hao hết năng lượng, nhưng sóng nước vẫn còn sức mạnh bất phàm và tiếp tục hướng về phía anh lao tới.
Vương Đức chỉ có thể từ bỏ cây trường thương và điều khiển gió gia trì ở trên bản thân mình và nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không có vũ khí, thực lực của anh đã giảm đi xuống một nửa.
Năng lực của gió, anh chỉ có thể ngưng tụ thêm ba lần nữa, đối mặt với con ếch khổng lồ với năng lực điều khiển dòng nước bảo vệ bản thân, rất khó gây ra tổn thương cho nó.
" Tôi đã gọi trợ giúp, nhưng..." Sắc mặt của Vương Đức vô cùng khó coi, " Chúng ta ít nhất phải cầm cự ở chỗ này khoảng 10 phút."
Điều này gần như là không thể.
Chỉ trong vòng hai phút, Vương Đức đã sử dụng ba lần đao gió để phá tan vòng vây. Bản thân của anh đã hao hết Nguyên Lực và tinh thần. Sắc mặt của anh trắng bệch và lung lay sắp ngã tới nơi.
Các thành viên khác ở trong đội, ngoại trừ một người cầm súng và phụ trách hỗ trợ từ xa. Hai người còn lại thì thở hồng hộc.
Dù không ai bị thương, nhưng ai cũng biết một điều. Chỉ cần xuất hiện một chỗ sai lầm rất có thể dẫn đến bọn họ mất mạng.
....