Đứng thẳng ở trên boong tàu, Đường Vũ cũng không hề tu luyện mà anh phóng thích lĩnh vực của mình ra bên ngoài, duy trì ở trong một phạm vi khoảng hai mét xung quanh bản thân, rèn luyện khả năng điều khiển và sử dụng lĩnh vực của mình.
Không lâu sau, Thuyền Bay bắt đầu dần dần hạ độ cao.
Sau khi xuyên qua những đám mây, đứng ở trên boong tàu, bạn có thể nhìn bao quát cảnh tượng của trái đất.
Núi non, sông, rừng rậm, những tàn tích của các tòa nhà xây dựng...
Ch dù ở xa, với tầm nhìn của Siêu Phàm, bọn họ có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
" Nói mới nhớ, tuy mình đã vượt qua thế giới nhiều lần, trừ thời điểm Thánh Vực sụp đổ và rơi xuống Châu Úc lần đó. Hôm nay, đây là lần đầu tiên mình mới xuất ngoại."
Nhất thời im lặng.
Bản thân là một lãnh chúa, lăn lộn đến mức này sao, tuyệt đối không phải anh lười, mà chỉ vì anh quá bận bịu mà thôi.
Đúng vậy, quá bận!
Đường Vũ nhìn về phía trước, một kinh thành hoành tráng xuất hiện ở trước mắt mình.
Thuyền Bay không hề tới gần mà đáp xuống cách kinh đô mấy cây số.
Đường Vũ nhẹ nhàng chạm chân xuống mặt đất.
Cửa khoang bên hông Thuyền Bay mở ra, một hành lang nghiêng từ từ thả xuống, từng chiếc chiến xa tê giác, chiến xa phù du và những phương tiện khác. Từ bên trong khoang chạy ra.
Xe của Đường Vũ là một chiếc chiến xa với phong cách tao nhã, trên đó được khắc nhiều hình ảnh khác nhau, hiểu ứng bắt mắt đầy đủ.
Đội trưởng đội cận vệ Nancy ở lại bên trong thế giới băng giá, lần này cô không có đi theo.
Phụ trách đội cận vệ lần này chính là đội phó, Tống Nghiên Hi.
Dưới sự ám chỉ không ngừng của Đường Vũ, đội cận vệ đã được mở rộng với qui mô lên đến 50 người, cuối cùng không còn cảnh tượng anh em ta chung một nhà nữa.
Đàn ông và phụ nữ, mỗi một bên là một nửa.
Tống Nghiên Hi là một học viên còn chưa tốt nghiệp ở võ quán Cực Hạn nào đó. Sau khi được Nancy phát hiện, cô đã gia nhập vào đội cận vệ.
Đường Vũ đoán tên của cô ta là chữ Hi, tuổi của cô ta cũng xêm nhau, cho nên Nancy chiếu cố rất nhiều. Sau khi Tống Nghiên Hi được cung cấp đủ tài nguyên, cô ấy đã biểu hiện ra thiên tư rất cao, lại vô cùng siêng năng, thực lực nhanh chóng tăng lên.
Cuối cùng, cô ấy đã đột phá tới Siêu Phàm khoảng sáu ngày trước.
Đoàn xe từ từ tiến về phía trước.
Anh ngồi ở giữa, trước sau trái phải đều có xe cận vệ ở hai bên, còn có những người thức tỉnh đeo đao kiếm mở đường....
Cảnh tượng rất phô trương.
Cổ Linh hoàng triều không có xây dựng một vòng phòng thủ tuyệt đối an toàn, nhưng dù sao tới gần kinh đô, những con ma thú trở thành những động vật cần phải bảo vệ, con đường cũng được thanh lý sạch sẽ, càng không có bao nhiêu người tiến lên trêu chọc. Những người thức tỉnh ở dưới trướng cũng không hề có cơ hội để ra tay.
Những bức tường thành hùng vĩ của cổ linh hoàng triều đập vào mắt bọn họ, cửa thành mở ra, từng đội người thức tỉnh mặc áo giáp Cổ Linh, chia làm hai bên, còn có một thành viên ở trong hoàng gia đang đứng chờ ở trước cửa thành.
Cảm nhận được trong đoàn xe của Thâm Lam có gần hai mươi khí tức của Siêu Phàm, Siêu Phàm Cổ Linh hoàng triều đều cười tươi như hoa.
.....
" Rất cám ơn lãnh chúa Đường đã tới đây giúp đỡ..."
Đây không phải là một lời khách sáo.
Lúc này vừa mới xảy ra chiến tranh, đừng nhìn Thâm Lam chỉ có hai người chết trận, những Siêu Phàm khác bị thương nặng không ít.
Phương pháp chữa trị dựa trên sự tiêu hao tiềm năng của cơ sở, một lần, hai lần, ba lần....Trong thời gian ngắn điều trị càng nhiều thì hiệu quả càng yếu.
Chứ đừng nói đến lãnh địa Thâm Lam rộng lớn, cũng cần một lượng lớn nhân lực để phòng thủ.
Khi Cổ Linh hoàng đế biết được Thâm Lam chỉ gửi quân tiếp viện, lãnh chúa Đường đích thân tự mình đến nơi này, tư thái kiêu ngạo đều thả xuống, tự mình tiếp đãi sứ đoàn Thâm Lam tới hỗ trợ.
Mang theo sứ đoàn Thâm Lam, đi tham quan nhiều tòa nhà quan trọng ở trong kinh thành.
Đường Vũ khá hài lòng với chuyến tham quan khi nhìn thấy những công trình kiến trúc cổ kính và quyến rũ đó.
Khí tức uể oải của hoàng đế Cổ Linh vẫn y như lúc trước, so với vài ngày trước cũng chỉ mới khôi phục lại một chút.
Những Siêu Phàm Cổ Linh khác, Đường Vũ chỉ vẻn vẹn thấy có ba người, anh liền biết, tình huống xung quanh Cổ Linh tương đối nghiêm trọng.
" Dị tộc tập kích Cổ Linh, Siêu Phàm có bao nhiêu tên?"
Cổ Thiên Tôn lắc đầu: " Cái này, tôi cũng không biết."
Đường Vũ: " ??? ”
Đùa nhau à?
Bạn đường đường là người đứng đầu của Cổ Linh, ngay cả tình báo của phe địch cũng không hề biết. Anh đột nhiên có ý muốn quay người rời đi.
Cổ Thiên Tôn tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của Đường Vũ, " Ngày hôm qua, hơn trăm tên Siêu Phàm Dị tộc dưới sự chỉ huy của một tên Siêu Phàm cấp hai đã tấn công kinh thành của chúng tôi. May mà lúc đó, chúng tôi kịp thời mở ra trận pháp phòng thủ, mới miễn cưỡng ngăn cản đám Dị tộc ở bên ngoài kinh thành. Đám Dị tộc kia tấn công một hồi không có kết quả gì, liền rút lui."
" Tuy nhiên..." Ông có chút căm tức, " Đám Dị tộc vẫn không có buông tha, hết lần này đến lần khác quấy rối. Kinh thành tương đối an toàn, mà bốn tòa thành nhỏ ở hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, dưới sự quấy nhiễu của đám Siêu Phàm Dị tộc kia bị tổn thất nghiêm trọng.
Đường Vũ đã hiểu rõ vấn đề.
Kinh thành có trận pháp, một khi đám Dị tộc tấn công không được, sẽ có nhân loại khác chạy tới viện trợ và bao vây bọn chúng lại. Nhưng, bốn tòa thành thị nhỏ kia, chỉ là những thành phố vừa mới được xây dựng lại sau tận thế. Cho dù mỗi thành phố chỉ có hai Siêu Phàm trấn giữ ở trong mỗi tòa thành. Nhưng, khi đối mặt với 10 tên Siêu Phàm, việc bảo vệ bản thân còn khó chứ đừng nói đến việc thủ hộ mấy tòa thành phố đó.
Những Dị tộc này chỉ quấy rối ở khu vực bên ngoài, không chỉ hành tung của bọn hắn khó mà nắm bắt, việc tạo ra tổn thất cũng không hề nhỏ.
Ngoại trừ Thâm Lam ra, chắc chỉ có lẽ thành phố cơ khí Warrendo và thị trấn liên minh pháp sư nằm ở vị trí bí mật, không quá e ngại sự quấy rối của đám Dị tộc....Cổ Linh, trừ khi bọn họ buông tha bốn thành phố vệ tinh kia, tập trung phòng thủ ở kinh thành....
Hoàng đế Cổ Linh mặt tái mét, biểu tình chỉ biết than khổ, có mấy phần giả nhưng cũng có vài phần chân thật.
Đường Vũ cũng không đành lòng để cho đám Dị tộc tiếp tục phá hư hậu phương ở trên trái đất. Ngón tay của anh gõ lên trên mặt bàn, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Đột nhiên, một tên thị vệ nhanh chóng chạy vào, " Hoàng thượng, hoàng thượng, đại sự không tốt, đám Dị tộc kia lại tấn công, thành phố Tây Sơn đã bị phá hủy, thương vong nặng nề!"
Hoàng đế Cổ Linh đập bàn một cái, nguyên cái bàn bị chia năm xẻ bảy.
Đường Vũ đứng lên: " Đi thôi!"