Chương 611: Hiền nhân vĩ đại

Khi Đường Vũ đi tới thành phố giải trí, Lạc Lâm, Hôi Nhận vẫn đang theo dõi màn hình giám sát.

Không có máy giám sát nào được tích hợp rune ở trong đó và hình ảnh cũng không hề rõ ràng lắm.

Nhưng với thị lực mạnh mẽ của Siêu Phàm, giống như một cái máy lọc, dễ dàng có thể sàng lọc tất cả tin tức quấy nhiễu, chỉ lưu lại manh mối quan trọng và cần thiết nhất.

" Để cho Lạc Lâm và những người khác sàng lọc, quả nhiên là cách làm chính xác, đổi thành những người ở giai đoạn thức tỉnh, lỡ như bỏ qua những tin tức quan trọng, chẳng phải chậm trễ việc lớn sao."

Anh suy nghĩ một chút và nhìn về phía màn hình giám sát.

Trong hình là một ông già với mái tóc bạc phơ. Trên khuôn mặt tràn đầy những nếp nhăn

Ông đi bộ rất chậm, chống cây gậy ở trong tay, giống như một ông già bình thường.

" Chắc là ông ta có gì đó đặc biệt?"

" Ông già này từng ở trong trò chơi ảo ảnh, từng nói một mình. Lúc đầu, cũng không có gì, nhưng tôi vẫn cẩn thận và phát hiện một số điểm không có hợp lý."

Lạc Lâm tranh công nói ra, " Sau này, tôi mới phát hiện, thời gian ông ấy chơi game cũng không hề nhiều, nhưng đã tiêu tốn mấy trăm Nguyên Tinh, chỉ là muốn thử nghiệm các loại trò chơi...Đối với một ông gia có tật ở chân, thoạt nhìn chỉ là một ông già bình thường. Nhưng lại có thể xuất ra mấy trăm Nguyên Tinh thì nó không hề bình thường chút nào."

Đường Vũ chậm rãi gật đầu.

Nhưng điều đó cũng không thể nói rõ ý nghĩa là gì, trong thành phố giải trí người không bình thường cũng có rất nhiều.

Lạc Lâm nói tiếp, " Sau đó, tôi ở trong không gian tinh thần, tiến hành quét qua cơ thể của ông già, quả nhiên phát hiện một chút bất thường. Vì muốn có được tin tức chi tiết hơn, thậm chí đã bí mật sử dụng trinh sát cấp trung và phát hiện ra rằng..."

Cô chắp tay ở sau lưng, giống như làm cho người ta càng thêm tò mò hơn, khiến cho ai nấy cũng phải trừng mắt nhìn. Cô có chút xấu hổ và nói tiếp, " Ông già này không hề đơn giản chút nào, ông ta đã....Sống hơn 1000 tuổi rồi, điều đó có nghĩa là ông ta...Đã từng là một tên Siêu Phàm cấp hai!"

" Kết quả điều tra cũng cho thấy, ông ta bị thương rất nặng, hơn nữa không có cách nào khôi phục lại, mới biến thành bộ dáng như thế."

Ông già từng bước đi ra ngoài thành phố giải trí, sắp thoát khỏi phạm vi theo dõi.

Đường Vũ lúc này ra lệnh, " Hôi Nhận, anh theo sau ông ta."

....

Ông già chống nạng đi lang thang trên đường phố nhộn nhịp, trong lòng có chút im lặng.

Ý tưởng của trò chơi giả tưởng đó rất thú vị. Nếu là ở thời đại hòa bình, thì nó sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn. Nhưng đối tình cảnh hiện giờ của Vương Đô thì không có giúp ích được gì.

" Lão già Phùng."

Một người quen biết hét lên.

Ông già mỉm cười và gật đầu trả lời lại.

Phùng chính là tên giả của ông, tên thật của ông đã quên từ lâu rồi.

Trong dòng sông dài của lịch sử, chỉ có một cái tên duy nhất do người khác gọi ông.

" Hiền nhân vĩ đại!"

Ông là người hiểu biết nhiều nhất của Vương quốc Aino, ông biết thiên văn địa lý. Khi hầu hết những người khác ánh mắt đều dừng lại ở lục địa Aino, thì ông lại kiên định cho rằng, vẫn còn sự sống ở bên ngoài hành tinh.

Những con quái vật hắc ám từ trên trời rơi xuống chính là những bằng chứng tốt nhất.

Hiền Nhân cũng không thể nào vui vẻ nổi.

Nụ cười có chút đắng chát.

Ông đã bị thương nặng, ngọn lửa sinh mệnh thì vô cùng yếu ớt, nếu không phải...Vương Đô, cả thế giới đều tràn ngập nguy hiểm, ông cũng không biết, bản thân muốn chống đỡ tiếp thì làm như thế nào.

" Nhưng cho dù có kéo dài sự sống thì có thể như thế nào?"

" Chiến lực cao tầng của Vương Đô, một là chết đi hai là đã bị khống chế, còn có ai có thể cứu vớt được thế giới này?"

" Bọn chúng quá đáng sợ, Hắc Triều cũng không có đơn giản như thế. Nếu như năm đó sức chiến đấu của Vương Đô vẫn còn hoàn hảo, thì còn có một chút chống lại. Nhưng bây giờ, lại...."

Chân tướng của trận chiến năm đó, đã sớm bị kẻ đứng ở phía sau chôn vùi rồi.

Bên trong cả tòa Vương Đô, hiện giò chỉ còn mình ông biết được rõ ràng.

Nghe nói vài ngày sau sẽ tổ chức lễ tế thần....Hiền Nhân gần như muốn bỏ cuộc.

Cho dù ông có thông thái tới cỡ nào, nhưng ông cũng không thể nào dưới tình huống khoảng cách giữa kẻ thù và mình có một sự chênh lệch quá rõ ràng, hầu như chỉ còn lại một tia máu ở trong viên thủy tinh. Muốn giết quay trở về thì phải làm như thế nào đây.

" Xem ra, chỉ có thể cùng Vương Đô một chỗ an nghỉ thôi."

Đông đông đông ——

Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên.

" Mở cửa ra, kiểm tra đồng hồ gas."

Hiền Nhân có chút bối rối?

Ông cải trang thân phận là một tên quý tộc hết thời và nghèo khổ, trong tay vẫn còn một khoản Nguyên Tinh, vô luận muốn chiếu sáng hay ăn cơm cũng phải xài Nguyên Tinh.

Không có bất kì đường ống dẫn khí nào được lắp đặt.

Bỗng nhiên, trong lòng ông có chút đề phòng, không hề có tiếng đáp lại.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Những người bên ngoài cũng có chút hoang mang.

Thay vào đó.

" Mở cửa ra, cộng động đưa than ngày ấm áp."

....

" Mở cửa ra, điều tra dân số."

....

Quên đi, tự mình động thủ, cơm no áo ấm."

Két,

Xoạt,

Một tiếng động nhẹ, cửa phòng được mở ra.

Ông nhìn một số người bước vào phòng.

Mơ hồ có thể nhìn thấy, ông đã bị khóa chặt lại rồi.

Nên gội ông là Lão Phùng hay là Hiền Nhân đây?

Lời vừa nói ra, đồng tử của ông có chút co lại.

Nhưng ông lại rất nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Ông cũng không hề làm gì thêm.

Nếu như là kẻ địch, lấy hắn bản nguyên bị thương, mấy chục năm qua chỉ có kéo dài sự sống, cũng trốn không hề thoát.

Nếu không phải là kẻ địch....

......

" Không nghĩ tới các quốc gia khác, vậy mà xuất hiện người mạnh như thế."

Hiền Nhân cho dù thực lực đã mất đi, nhưng tầm mắt của ông vẫn còn ở đó.

Ông có thể nhìn ra, những người này tuổi vẫn không hề lớn, nhìn thấy lực lượng sinh mệnh rực rỡ, ông có thể làm ra phán đoán, những người này cũng chưa tới hai trăm tuổi, những đã là Siêu Phàm cao cấp. Nếu đặt những người này trước khi Hắc Triều tấn công lục địa Aino, tất cả bọn họ đều là những nhân vật tiềm năng và có tiềm lực vô hạn ở trong tương lai.

Trong đó có một cô gái mặc áo giáp màu đen, làm cho ông cảm thấy trẻ vô cùng, nhưng thực lực lại kinh khủng nhất.

Ông cũng không dám tin được, ở độ tuổi như thế đã chạm tới Siêu Phàm cấp hai rồi.

Còn có người thanh niên đứng đầu kia, ngoại trừ vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú ra, ông không thể nào cảm nhận được một chút khí tức nào hết. Chàng thanh niên đó mỗi một động tác giống như một người bình thường vậy, nhưng lại khiến cho mí mắt của ông có chút giật giật.

Giống như là sương mù.

Đã nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ gặp qua người nào không thể nào nhìn thấu.

Tuy nhiên, Hiền Nhân cũng không rõ ràng và phương pháp phán đoán của ông ấy cũng không hề chính xác.

Chưa đến 200 tuổi đã có thể trở thành Siêu Phàm, có nghĩa là tiềm lực hầu như không có bị lãng phí, có khả năng đột phá ở cấp độ cao hơn.

Khác với những người bảy tám trăm tuổi, những Siêu Phàm chỉ mới ngưng tụ ra được ba viên hạch tâm thì có chút khác biệt. Loại Siêu Phàm này, cho dù có thể đột phá tới cấp hai, tiềm lực cơ bản cũng đã hao hết rồi, trong tương lai nếu gặp may mắn, có lẽ sẽ tiến bộ thêm một bước.

Hôi Nhận, Lạc Lâm, Tiểu Lật, Nancy và những người khác quả thật là có tiềm năng vô hạn. Nhưng mà trong những người này, cho dù Vanni lớn tuổi nhất. Đường Vũ ước chừng cũng chỉ khoảng ba mươi mấy, cụ thể chuyện này anh cũng không hề hỏi và cũng không dùng con mắt tinh tường nhìn qua.

Mà trẻ tuổi nhất, đó chính là Tiểu Lật, cũng mới chỉ là trưởng thành.

Nếu Nancy dựa vào luật pháp của nước Đại Hạ, thì cô ấy vẫn là một thiếu nữ mà thôi.

200 tuổi?

Đó không phải là một lão bà nào đó hay sao?

Hiền Nhân đang quan sát mấy người.

Đường Vũ cũng đang quan sát đối phương.

Con mắt tinh tường đã mở ra, vô số dữ liệu từ trong con mắt truyền vào, phân tích ra kết quả. Thậm chí so với quả cầu trinh sát cấp trung còn tỉ mỉ hơn.

Về tuổi tác, con mắt tinh tường đã đưa ra kết quả chính xác.

Đây chính là một cụ già đã sống 1569 tuổi.

Siêu Phàm cấp hai.

Đi theo con đường hóa năng lượng, cho dù trái tim có bị nghiền nát hay đầu bị chém bay đi, đối với ông ta cũng không thể nói là trí mạng.

Tuy nhiên, có lẽ đã nhiều lần tự mình lấy năng lượng tu bổ bản thân, dẫn đến bản nguyên bị thương nặng. Hiền Nhân cũng sắp ra đi rồi. Tuổi thọ bình thường của một Siêu Phàm cấp hai là ba nghìn năm, mà Đường Vũ có thể nhìn thấy được, ông lão trước mặt anh, chỉ còn có mấy năm để sống mà thôi.

Anh tự xưng là người của quốc gia khác, nói ra ý đồ của mình đến.

Hiền Nhân cũng không hề có hoài nghi.

Hay nói cách khác, ông đã coi đám người Đường Vũ như cọng rơm cuối cùng.

Nếu tình huống xấu nhất, chỉ có thể an nghỉ cùng với Vương Đô mà thôi.

Ông đã biết trước rồi.

Từ từ nói tới.

" Lịch sử của vương quốc Aino, còn phải bắt đầu từ một cái cây."