Chương 562: Thành lập căn cứ (2)

Hơn mười giây trôi qua, thành chủ Hutt, người mạnh nhất đang có khí tức gần tiếp cận Siêu Phàm vô hạn, những tên hộ vệ khác, cũng đạt tới cấp độ của Đại Viên Mãn.

Hơn một chục cỗ khí tức mênh mông dâng lên tận trời. Cả đại sảnh của bữa tiệc, không khí có chút vặn vẹo, nhưng tên quý tộc nhỏ yếu, đã nằm rạp ở trên mặt đất, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Trong đại sảnh bữa tiệc, một vài tên quý tộc hàng đầu cũng lui vào một góc, lo sợ bị ảnh hưởng tới bản thân.

" Nội tình của phủ thành chủ, quả nhiên đáng sợ."

" Dù sao cũng là thành chủ tiền nhiệm, mà càng ở trên sân nhà. trải qua hai ba trăm năm tích lũy, không mạnh mới là lạ."

" Ta nghĩ lần này chắc hẳn phải tiêu hao khoảng năm, sáu mươi năm tích lũy. Nếu tích lũy hao hết, quyền lực như thế sẽ bị phế bỏ. Ha ha, thành chủ sẽ thay phiên nhau làm, sang năm sẽ đến lượt nhà của ta."

Hutt dùng sức nắm chặt bàn tay và cảm nhận được sức mạnh gần như vô hạn ở bên trong cơ thể, có thể thấy sự tự tin ở trong mắt của hắn dâng trào ngay lập tức.

" Có thể buộc tôi phải sử dụng trạng thái này, các ngươi cũng đủ để...."

Bành!

Một viên đạn năng lượng được ngưng tụ bắn vào trên mặt của Hutt. Tiếng nổ vang lên chói tai, quả cầu lửa khổng lồ giống như mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên.

Thành chủ Hutt bay ngược ra ngoài, đụng sập bức tường của sảnh tiệc, bay xa hàng trăm mét, đâm vào kết giới của phủ thành chủ, bên bề mặt của bức tường ánh sáng.

Khí tức liên kết hơn chục tên vệ binh, thân thể có chút run lên, khuôn mặt đỏ bừng, nôn ra chút máu.

Tạ Y thở dài với khẩu súng đã biến thành đại bác ở trong găng tay phải của annh, " Mẹ, vậy mà hụt mất 1 bia ngắm."

"A a a——"

Hai má của Hutt bị cháy xém, la thét lên một tiếng, gần như bị dịch chuyển trở lại đại sảnh bữa tiệc một lần nữa và khí tức lại tăng vọt.

Những người lính hộ vệ ở xung quanh, nôn ra máu. Khí huyết và năng lượng của họ đồng thời đều tập trung ở trên người của Hutt. Bọn họ có thể nhìn thấy được, sắc mặt của những tên kia có chút lở loét và đau đớn, nhưng khí tức của tên thành chủ Hutt thì càng ngày càng khủng bố.

Vẻ mặt của Tạ Y dần trở nên nghiêm túc.

Đường Vũ không ngừng làm ra phân tích, " Nếu một người bình thường có thể trở thành Siêu Phàm, vậy chẳng phải tại ở trong phủ thành chủ này lật thuyền trong mương hay sao."

" Đáng tiếc, cho dù thực lực có mạnh đến thế nào, chung quy cũng chỉ là một người sử dụng sức mạnh mới quyết định tất cả....Huống chi cỗ lực lượng này cũng không hề mạnh."

Cách đó không xa.

Thành Chủ Hutt giống như 1 người điên, hắn chiến đấu với Tạ Y khó phân thắng bại, những viên đạn pháo năng lượng bắn ra, đã phá hủy đi đại sảnh của bữa tiệc. Đại sánh liền biến trở thành đống đổ nát, một số quý tộc và tùy tùng bị chết đi rất nhiều.

Sau năm hoặc sáu giây chiến đấu. Bỗng nhiên, khí tức mạnh mẽ của hắn từ từ rút đi như thủy triều, Tạ Y cười lớn, thu hồi súng ống, nắm đấm cứng rắn đấm lên. Một set combo liên hoàn đấm đánh trên người Hutt như bao cát và bay lơ lửng ở trên không.

Nắm đánh của anh ta đánh lên bộ áo giáp của Hutt và bộ áo giáp vốn đã bị tàn phá, bỗng nhiên vỡ nát.

Hắn nắm lấy cây trường thương ở trong lòng bàn tay và khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ cây trường thương cũng nổ tung và biến thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.

Bành!

Hutt bay lên cao và nặng nề rơi xuống mặt đất.

Vốn dĩ là bộ dán trung niên, giờ đây hai tóc rồi bù bạc phơ, hai má gầy gò, giống như những tên cận vệ ở xung quanh ngã xuống, khí tức không ngừng suy yếu. Từ Siêu phàm, nửa bước Siêu Phàm, cấp 13, cấp 10....

Cho đến cuối cùng chỉ còn lại có chút hơi thở, giống như một ông già sắp chết.

Các quý tộc ở xung quanh, run rẩy như 1 con chó nhỏ.

Tàn nhẫn, quá tàn bạo.

Những tên thám hiểm này tới từ nơi nào? Chẳng lẽ là vương quốc tới từ trung tâm đại lục? Không phải bọn hắn còn lo bản thân mình chưa xong sao?

Đường Vũ thở dài.

Nói ra, có lẽ không ai tin.

Lúc đầu, anh chỉ muốn xem hoàn cảnh và phong tục của nơi này thôi. Thật sự chả có ý muốn động thủ và anh cũng rõ ràng những tên quý tộc chính là thế lực thủ hộ tòa thành trì này. Không có những quý tộc này, tòa thành trì này chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi lần hắc triều tiếp theo.

Chúng ta chỉ là một đám người đi ngang qua mà thôi.

Nhưng tại sao các ngươi lại nóng nảy thế chứ?

Dù sao cũng quên đi...Từ sau khi quyết định mở phân lãnh địa ở nơi này, tâm tính của Đường Vũ từ một người đi ngang qua, bỗng trở thành một tên địa chủ. Sau đó, anh nhìn những tên quý tộc ở xung quanh, tất cả đều là chủ đất, đem khu vực nội thành không lớn, phân chia không còn một mảnh.

Nghĩ như vậy, à, chết hết là tốt nhất.

Lúc này, ở bên trong phủ thành chủ náo ra động tĩnh quá lớn, quân đoàn ở trong thành lần lượt tập hợp lại. Đường Vũ, cảm thấy sẽ tốn rất nhiều công sức. Kết quả những tên quý tộc còn sống, các quan chức cấp cao dưới trướng của thành chủ, lập tức đầu hàng, đuổi các binh sĩ lui ra và mỉm cười tiến về phía trước.

Ha ha.

Trước giữ đầu chó của các ngươi lại.

....