Chương 560: Chỉ có thể lấy đức phục người (2)

Lúc này ở bên trong phủ thành chủ đang tổ chức yến tiệc, các cô gái nhảy múa uyển chuyển, các quý tộc đang nâng ly rượu uống mừng say sưa.

Thành chủ Eddie Hutt ngồi trên ngai vàng và khẽ liếc nhìn.

Thành phố bị cô lập và cách ly với thế giới bên ngoài, mỗi một thành trì đều là một quốc gia nhỏ. Mà mỗi một vị thành chủ chính là một vị vua.

" Chúng ta hãy nâng ly chào đón những người từ bên ngoài đến nơi này."

Thành ch3u Hutt nhàn nhạt nói vài câu, lập tức các quý tộc trải dài ở hai bên bàn, thảo luận sôi nổi.

Ánh mắt nhìn về nhóm người Đường Vũ, càng thêm tò mò.

" Người bên ngoài? Hóa ra còn có những người còn sống khác."

" Liên quan gì đến chúng ta, chỉ sợ thành trì của bọn họ bị hủy mới bất đắc dĩ chạy trốn tới nơi này."

" Thực lực của bọn họ cũng không hề yếu, không biết có thể thu làm thuộc hạ hay không, chỉ sợ bị thành chủ cướp đi mà thôi, ha ha ha."

Đường Vũ nhíu mày.

Một bên là những chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn phong phú, bên kia là những cô gái đang nhảy múa và ban nhạc.

Đám quý tộc như những con khỉ đang tò mò đánh giá bọn họ và anh không hề thích môi trường này.

Vị tướng quân vừa dẫn bọn họ tiến vào, lúc này giống như tượng gỗ đứng trước cửa đại sảnh của yến tiệc, cho rằng mình không có đủ tư cách tiến vào.

Tạ Y tiến lên hai bước, vẻ mặt không vui nói: " Mời chúng ta đến nơi này, nhưng lại để cho chúng ta đứng chờ ở nơi này, đây là cách tiếp khách của thành phố Geer hay sao?"

Thành chủ Hutt ngồi ở trên ngai vàng liếc mắt một cái, không hề nói gì.

Mội người quý tộc ở bên chiếc bàn dài phát ra âm thanh giống như chế nhạo, " Chỉ là một tên mạo hiểm, chẳng lẽ muốn ngồi cùng với chúng ta hay sao? Trong mắt các ngươi còn có quy củ nữa hay không?"

Thân phận của các nhà thám hiểm do nhóm người Đường Vũ ngụy trang, sớm đã được thông báo.

Mà dưới con mắt của những nhà quý tộc này, những tên thám hiểm chỉ là những tên thấp kém, làm sao có đủ tư cách để nói chuyện và ngồi cùng bàn với họ? Chưa kể bọn họ không có dùng thực lực của Siêu Phàm để làm sạch đám bụi bẩn ở trên người. Tuy trang bị ở trước mắt có chút chỉnh tề, nhưng vẫn không tránh khỏi dính một chút bụi bẩn và máu.

" Các ngươi đợi lát nữa đi tới quân thủ thành báo cáo đi. Được rồi, các ngươi lui xuống đi."

Thành chủ Hutt vẫy tay và tiếp tục nghe giai điệu.

Các đại quy tộc ở xung quanh có chút thở dài tiếc nuối.

Dù sao, thế lực của bọn họ không có cách nào so sánh với thành chủ. Những người ở bên ngoài từ nơi khác chạy nạn đến đây, nếu có thể tiến vào đội quân tinh nhuệ của quân phòng thủ, làm sao những quý tộc như bọn họ có thể lựa chọn làm thuộc hạ tâm phúc.

Ít nhất ở trong đội quân phòng thủ bình thường, bọn họ vẫn có thể lựa chọn được, dù con số rất nhỏ, nhưng thà có hơn không.

Đường Vũ và Y Liên liếc nhau một cái, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Tên thành chủ kia đã là một tên bán Siêu Phàm, lại là ở trong thành trì này có thể một tay che trời. Đối với mấy tên thực lực không yếu, thái độ như thế, dựa theo lời nhận xét của Tạ Y, đã là tương đối ôn hòa.

Hoặc có thể nói là đang ở trong buổi yến tiệc, tên thành chủ Hutt đang có tâm trạng tương đối vui vẻ. Nếu đổi thành một tên thành chủ khác, những lời mà Tạ Y vừa nói, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.

Về phần khiêu khích những người không nên chọc, nó thậm chí còn không có tồn tại.

Ở hành tinh này, Siêu Phàm có vẻ rất ít, hầu hết là đám đại quý tộc, cứ thích phô trương ra bên người. Đối với những người Siêu Phàm luôn coi trọng thể diện hơn bất kì thứ gì khác. Không thể để bản thân mình lộ ra bụi bặm bám trên người. Càng không thể ở bên ngoài thành trì thành thật chờ đợi hơn 1 tiếng đồng hồ.

Chỉ là. " Các ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?"

Đường Vũ mở miệng, bằng ngôn ngữ có chút què quặt, giọng điệu dường như không thèm quan tâm chút nào.

Hết lần này đến lần khác, sắc mặt của thành chủ Hutt có chút âm trầm, " Làm sao, các ngươi định chống lại lệnh của bổn thành chủ hay sao?"

" Cho nên nói, ngươi đã có hiểu lầm gì đó rồi. Dù gì thì chúng tôi cũng chỉ muốn ghé qua nơi này uống trà. Kết quả phát hiện nơi này không có trà ngon cộng với trình độ đầu bếp của nơi này cũng có hạn. Tôi chỉ nghĩ đến việc mua một mảnh đất từ chỗ của anh. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy anh sẽ không đồng ý. Nghĩ kĩ lại, việc lấy đức phục người, chắc chắn không có kết quả nào."

Lời nói rất bình thường, vốn là ngôn ngữ thông dụng và có một số từ mà các quý tộc nghe cũng không thể nào hiểu.

Tướng quân Barkley đứng canh giữ ở bên ngoài có một chút lo lắng.

Vừa đi vừa nói chuyện, anh có cảm tình tốt với những nhà thám hiểm này. Nhưng anh không ngờ tới, những người này lại lớn mật đến như thế. Giọng điệu như thế với thành chủ, giống như nói với người qua đường vậy.

Chị sợ bọn họ nhiều năm chạy trốn, sớm đã quên mất sự uy nghiêm của giới quý tộc.

Nhưng cứ như thế, chỉ sợ sẽ chọc giận tới thành chủ.