Sở dĩ con người được xem là người bởi vì văn hóa, niềm tin, tinh thần, truyền thừa liên tục sinh sôi không ngừng.
Con người có thể không từ thủ đoạn nào để tồn tại, nhưng nếu mất đi điểm mấu chốt chỉ để sống. Đó không phải là con người, mà là con thú.
Tận thế trải qua được mấy tháng, Đường Vũ đã điều khiển con rối ác mộng, cũng đi qua không ít địa phương.
Hầu hết các khu vực khác đều nằm ở trật tự bên ngoài, người sống sót phải vật lộn để tồn tại.
Có người vì một miếng bánh mì mà giết cả nhà, có người tự tay bóp chết máu thịt của mình, có người thức tỉnh mạnh mẽ tàn sát toàn bộ cả khu dân cư, chỉ vì để trút giận...
Cá lớn nuốt cá bé, đó chính là qui luật rừng bản chất nhất. Nhưng nếu trải qua khoảng vài năm hay mấy chục năm nữa, cho dù có người còn sống sót, chỉ sợ mọi người sẽ không nhớ tới nền văn minh của quá khứ. Hoàn toàn sẽ trở lại đến xã hội nguyên thủy.
Dị tộc đang ở ngay trước mắt, liệu con người còn có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời sau một trăm nữa hay không, anh cũng không chắc cho lắm.
Tuy nhiên, có một số việc phải làm bởi một người nào đó.
Xây dựng học viện có thể không có tác dụng gì ỏ trong thời gian ngắn, nhưng qua vài tháng hoặc vài năm, nó có thể thay lãnh địa bồi dưỡng không ít nhân tài.
Đường Vũ tìm đến Trần Hải Bình và các quan chức cấp cao của thành phố, sau một hồi hỏi thăm mới biết được, có ba trại trẻ mồ côi ở Thâm Lam, mỗi trại đều thu nhận mấy trăm đứa trẻ dưới 12 tuổi.
Những đứa trẻ từ 12 tuổi trở lên đã không còn nằm trong phạm vi nhận nuôi của trại trẻ mồ côi. Nhưng Thâm Lam cung cấp nhiều trợ cấp cho những người trẻ dưới 16 tuổi. Miễn là chúng không có lười biếng, cho dù là trẻ mồ côi cũng có thể tiếp tục sinh hoạt.
" Những đứa trẻ mồ côi dưới 12 tuổi cộng lại cũng chưa được 2000, ít như thế?"
Đường Vũ hỏi, phải biết chỉ riêng thành phố Thâm Lam đã có hơn 1 triệu người sống sót và không ngừng gia tăng lên. Ngoài bốn vùng Lâm Đông, dân số ở trong vòng tròn phòng thủ đã vượt quá 3 triệu người.
" Những người sống sót ở Thâm Lam của chúng ta, hoặc đến từ những nơi trú ẩn lớn xung quanh đây, hoặc là có người tự vượt qua vùng thiên nhiên hoang dã đến nơi này. Những người này, phần lớn là người thức tỉnh, hơn nữa cho dù có trẻ con, nhưng cũng không phải là trẻ mồ côi. Hơn nữa những người này có thể mang trẻ con dưới 12 tuổi đến Thâm Lam, bình thường thực lực cũng kohng6 hề yếu và cũng không hề thiếu tiền...."
Dừng một chút, Trần Hải Bình tiếp tục nói, " Trước đây, chúng ta có mở một số lớp học văn hóa cho trẻ nhỏ. Nhưng, chúng ta lại không có quy mô, cho dù có dạy miễn phí, nhưng cũng rất có ít phụ huynh đưa con đến học.
Trẻ em từ các gia đình bình thường, mặc dù bọn họ có thêm trợ cấp, có thể ăn no. Ai lại không muốn kiếm nhiều tiền hơn? Ngay cả khi đứa trẻ không thể đăng kí ở trung tâm lao động, luôn luôn có một số công việc tay chân có thể làm được và họ thích để cho những đứa trẻ kiếm tiền để hỗ trợ cho gia đình.
Những người có con đã thức tỉnh, thì càng thích dạy cho con cái của họ có kinh nghiệm chiến đấu, kỹ thuật. Những người giàu có hơn thì để con con cái mình ngâm mình ở trong thuốc rèn luyện cơ thể đã được pha loãng. Hi vọng, con mình có thể thành công thức tỉnh."
Trần Hải Bình lắc đầu cười khổ, " Ngược lại, bởi vì những người thức tỉnh này thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, đi chính là vài ngày. Những đứa trẻ kia không có ai trông coi, ở trung tâm lao động tìm bảo mẫu, nhưng lại có nhiều người lo lắng. Dù sao, hiện tại vẫn thiếu kiểm tra nghiêm ngặt thông tin. Kinh nghiệm từ những người đi trước đến Thâm Lam, nếu người sống sót không nói sẽ không có ai biết.
Vì thế, sau này có thêm một số trung tâm chăm sóc của bộ Thành Phố, những đứa trẻ kia được đưa vào cơ sở nuôi dưỡng, chúng tôi đã tìm được một số giáo viên mẫu giáo để dạy dỗ."
Trần Hải Bình nói xong, Đường Vũ gật gật đầu.
Các trung tâm mẫu giáo và trại trẻ mồ côi, đều đã có một lượng giáo viên nhất định và là hình thức ban đâu của trường học.
Anh muốn xây dựng học viện tu luyện, những gì học viện dạy không chỉ là học võ mà còn có học văn nữa. Hơn nữa, học võ có mạnh đến cỡ nào cũng chỉ là một kẻ bạo lực, văn võ song toàn, mới có thể xứng đáng với nhân tài thời đại mới. Huống hồ, học tập các khóa học văn hóa, có tác dụng phát triển trí não và nâng cao kiến thức.
Nhưng có thể có một chút trọng tâm cần phải lưu ý.
Ví dụ, thành lập các lớp học nghệ thuật và lớp học võ thuật.
Theo nghiên cứu, độ tuổi thức tỉnh sớm nhất là 12 tuổi, nhưng nói chung dưới 16 tuổi, tỉ lệ thức tỉnh tương đối thấp, càng sớm thức tỉnh chứng tỏ thiên phú càng cao.
" Thuốc thức tỉnh tuy không có tác dụng phụ. Tuy nhiên, đối với những đứa trẻ dưới 16 tuổi, việc sử dụng thuốc rèn luyện cơ thể để mạnh mẽ thức tỉnh trước, lại có khả năng làm tổn thương căn cơ. Vì thế, học viện dự định chiêu mộ học sinh dưới 16 tuổi..."
Đường Vũ bày tỏ suy nghĩ của mình, trình bày một cách chi tiết và đương nhiên những cái này anh sẽ giao cho các chuyên gia của bộ Thành Phố.
Các chi tiết cụ thể đã sớm đã được soạn ra một cách nhanh chóng.