Chương 507: Xông vào khu nhà tư nhân

Không gian thánh vực, thậm chí Kỷ Nguyên thứ hai là thời kỳ thịnh vượng nhất của Khởi Nguyên Tinh đó chính là khu vực hạch tâm.

Thông qua toàn bộ của Khởi Nguyên Tinh.

Nuôi dưỡng thiên tài.

Các vị Thánh Nhân đều tọa trấn.

Siêu Phàm, trong mắt của những người bình thường đó chính là thần tiên. Thánh Nhân càng có quyền năng vô hạn hơn nữa.

Với cảnh giới và kiến thức của anh, còn không có cách nào nghĩ đến.

Trong tưởng tượng của Đường Vũ, thánh vực chắc hẳn là khung cảnh như chốn thần tiên.

So với Phù Không Thành, Huyền Không Sơn càng làm cho người ta rung động hơn.

Trước mắt nhìn lại, rung động cũng có, có không biết bao nhiêu tòa Thông Thiên Tháp, có thác nước treo lơ lửng ở độ cao mấy nghìn mét. Giống như dải ngân hà đổ xuống 9 tầng trời, thành phố thì liếc mắt nhìn qua không có thấy điểm cuối, lúc ẩn lúc hiện ở trong đáy mắt.

Chỉ là Thông Thiên Tháp từ trên xuống dưới có một vết cắt nghiêng và trơn nhẵn, biến Thông Thiên Tháp thành tháp nghiêng Thông Thiên.

Thác nước lớn vĩ đại đứng sừng sững ở độ cao hàng nghìn mét ở trên bầu trời cũng bị phá hủy bởi một lực lượng không thể tả. Chỉ còn lại một số ít dòng nước trút xuống, tuy vẫn ngoạn mục như lúc trước những so vơi ban đầu kém xa hơn rất nhiều.

Thành phố khổng lồ ở phía xa kia nhìn có vẻ tiêu điêu và tĩnh mịch.

Hầu hết các tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn, nhưng một số nơi đã bị phá hủy, hình thành từng cái hố sâu khổng lồ, thậm chí có từng mảnh đã bị xóa bỏ.... Một ý tưởng kì lạ đột nhiên nảy ra ở trong đầu Đường Vũ, giống như từng giọt nước rơi xuống thành phố đã vẽ xong. Những giọt nước tuy nhỏ, so với giấy vẽ không lớn bao nhiêu, nhưng nếu so thành phố giống như tờ giấy nó càng khổng lồ hơn rất nhiều.

Đặc biệt là phía bên phải ở cuối tầm nhìn.

Cả thành phố bị cắt ra làm đôi, ở phía xa là ánh sáng đen vô tận, làm cho người ta tim đập thình thịch.

Đây không thể là diện mạo ban đầu của thánh vực, năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến người ta có chút suy nghĩ.

Lắc đầu, từ trong sương mù đi ra, quay đầu nhìn lại là dãy núi trải dài vô tận, rừng rậm xanh tốt, không còn chút dấu vết của sương mù.

Y Liên và những người khác bước ra khỏi không khí gợn sóng, nhìn xung quanh với sự tò mò, kinh ngạc và cảnh giác xung quanh.

Hãy đến đây, một giọng nói máy móc và cứng ngắc của thánh vực, liền không có bất kì gợi ý gì nữa.

Về sau là núi rừng nguyên thủy, phía trước là di tích thành phố của thánh vực, không cần phải lựa chọn, nếu có cơ duyên, 90% liền ở trong thành thị.

Thành phố tưởng như gần, nhưng trong thực tế lại xa vô cùng.

Bởi vì cần phải cân nhắc bước chân của một số người, nên tiến độ của đội ngũ cũng không hề nhanh. Phải mất mấy chục phút mới có thể tiếp cận thành phố này.

Không có tường thành, các tòa nhà được xây dựng san sát với nhau.

Mặc dù phong các rất khác so với thời hiện đại, nhưng nó vẫn phù hợp với thẩm mỹ của con người hiện đại, có không ít công trình kiến trúc trong thế kỉ 21, tất cả đều có thể gọi là kỳ tích.

Ngay cả trải qua những năm tháng tang thương, ngoại trừ bị phá hủy, những tòa nhà này vẫn không có bị hư hại nhiều.

Không có ai ở trong thành phố và không thấy người thức tỉnh nào đạt được vị trí ở nơi này.

Nhìn xung quanh, nhất thời không biết cơ duyên ở nơi nào.

" Thánh vực nếu là một thành phố, chắc chắn sẽ có khu dân cư, khu thương mại và các khu vực khác. Không phải nơi nào cũng có giá trị, cần phải tìm được địa phương năm đó bồi dưỡng thiên tài mới được."

Suy nghĩ một chút, ngay cả khi một khu vực rộng lớn của thành phố đã bị phá hủy, vẫn như cũ rộng lớn vô cùng, so với toàn bộ khu vực vòng tròn phòng thủ của Bắc Đình, đều lớn không biết bao nhiêu.

Thăm dò một chút, hiệu quả quá thấp.

" Hiện tại xem ra không có nguy hiểm gì ở trong Thánh vực, không cần toàn bộ đội ngũ tập hợp cùng một chỗ, chia thành nhiều đội, có thể dễ dàng tìm được cơ duyên tích hợp với bản thân."

" Đúng."

"Giám đốc nói đúng."

" Có vài người tiến vào sớm hơn chúng ta, không thể để cho những người kia nhanh chân đến trước."

Trong kế hoạch của Đường Vũ, đội ngũ lấy một Siêu Phàm làm nòng cốt, một khi gặp nguy hiểm, có thể ngăn cản và phát ra tín hiệu cầu cứu.

Khi đi thăm dò, với Siêu Phàm ngồi ở trung tâm, những người khác phân tán ra, như vậy có thể cải thiện đáng kể hiệu quả tìm kiếm cơ duyên, so với tự mình đơn độc tìm kiếm nhanh hơn rất nhiều.

" Lão Ngôn, ông dẫn một đội, Không dẫn một đội, Hồng Nguyệt một đội..."

Không, Hồng Nguyệt và Gretel là những người vừa mới đột phá Siêu Phàm, thực lực của bọn họ tăng lên nhanh chóng, không hề yếu hơn Ngôn Đỉnh Thiên, thậm chí có phần vượt trội hơn.

Y Liên đột nhiên mở miệng, " Ta và ngươi một đội."

Nancy cũng giơ tay lên, "Còn tôi nữa."

Đường Vũ biết rõ, Y Liên và những người khác đang lo lắng sự an toàn của mình.

Bản thân Thánh vực có nguy hiểm hay không, anh cũng không thể nào chắc chắn, nhưng những người tiến vào bên trong thánh vực, người của Kỷ Nguyên thứ tư cũng không có thiếu Siêu Phàm.

Cho dù anh có sức chiến đấu tương đương, thậm chí có thể giết chết Siêu Phàm bình thường, anh vẫn chỉ đang ở trong giai đoạn thức tỉnh và cũng có nhiều khuyết điểm. Nếu có một tên Siêu Phàm âm thầm đánh lén, rất có thể sẽ gây nguy hiểm đối với anh. Anh cũng không phải là giám đốc Đường lúc nào cũng bất khả chiến bại ở trong mắt mọi người.

Nancy bản thân là đội trưởng đội vệ sĩ, Đường Vũ không có ý định để cho cô ấy tự mình dẫn đội. Anh cũng lo lắng Nancy mà dẫn đội sẽ khiến cả đội ngũ lạc lối.

Y Liên đã nói như vậy, anh cũng chỉ gật đầu.

" Đã như vậy, chúng ta sẽ phân thành năm đội, tiến đến từ các hướng khác nhau. Nếu gặp phải tình huống gì, nhớ liên lạc thông qua quả cầu pha lê hoặc bắn pháo tín hiệu..."

Nói xong, Đường Vũ mang theo Y Liên và 24 thành viên của đội cận vệ, 100 thành viên của quân đoàn điều tra và hơn 10 người thức tỉnh của cục tình báo và đi ra đường chính.

Các đội khác, đi đường vòng theo hướng khác.

Nhưng mục đích cuối cùng là như nhau - trung tâm của thành phố thánh vực.

Theo logic thông thường, các công trình quan trọng của thánh vực nên nằm ở bên trong, cũng là đại phương có nhiều cơ duyên nhất. Nhưng ở vòng ngoài nhất định cũng có không ít, nhiều thêm mấy con đường chắc chắn sẽ có thêm nhiều báu vật.

Đi thẳng dọc theo đại lộ.

Hai bên đều có biệt thự sang trọng, Đường Vũ lựa chọn một trong số đó nhìn có vẻ cao cấp, vừa mới bước vào, trước cửa rộng rãi hiện ra một màn ánh sáng đem anh cự tuyệt ở bên ngoài.

Đường Vũ: "..."

Anh còn tưởng những nơi này có thể tự do ra vào.

" Đó hẳn là cấm chế." Y Liên nhìn và nói ra.

Cấm chế là một loại ở trong mảng rune, nó có tác dụng ngăn cản và bảo vệ.

Cấm chế ở trước mắt, nói trắng ra là kiểm soát lối ra vào, không có thẻ ra vào nên không có vào được.

Đường Vũ giơ tay lên, cửa kiểm soát không có phản ứng.

" Hoa văn chính là chìa khóa của Thánh vực, có lẽ còn có thể dựa vào cái này để tìm một số nơi quan trọng, nhưng hiển nhiên....Những căn biệt thự này là tư gia."

Sờ sờ cằm, Đường Vũ bỗng nhiên hô: "Có người ở đây không? ”

Tiếng vang vang vọng.

" Nếu không có ai ở đây, chúng tôi sẽ tự đi vào đấy."

Có hai cách để phá giải cấm chế, một là bẻ khóa mật khẩu và các còn lại là bẻ khóa một cách bạo lực.

Sử dụng con mắt tinh tường và nhìn thấy mấy chục cái tiết điểm năng lượng đang thay đổi phương hướng. Cần phải phá bỏ 10 cái cùng lúc trong đó mới có thể cởi bỏ được cấm chế.

Nó hơi phức tạp, cho dù có sự trợ giúp của con mắt tinh tường, nó cũng khiến cho anh cảm thấy hoa mắt.

Độ khó cao hơn nhiều so với lúc trước phá bỏ ảo ảnh của đám Dị tộc.

Không hổ là kĩ thuật trận pháp của Kỷ Nguyên thứ hai.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là một cái cửa kiểm soát của ngôi nhà, cũng chả phải cơ quan bí mật gì. Đường Vũ nhận thấy mức năng lượng của cánh cửa kiểm soát ra vào không cao.

Nó giống như khoảng cách độ dày của két an toàn gia đình và kho bạc ngân hàng.

Không bằng...

Anh giơ tay lên, ngọn lửa ngưng tụ thành quả bóng đánh vào trên màn ánh sáng của cánh cửa kiểm soát ra vào. Màn sáng nổi lên từng gợn sóng rồi nhanh chóng ổn định trở lại.

" Cùng nhau tấn công."

Đường Vũ lui về phía sau một bước, rất nhiều người thức tỉnh trong đội phòng thủ và đội tuần tra có rất nhiều am hiểu tấn công từ xa. Các loai phép thuật và năng lực bẩm sinh liên tục tấn công vào cánh cửa. Những gợn sóng ở trên màn ánh sáng càng ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Không chỉ trước cửa lớn mà ngay cả những bức tường xung quanh đều hiện ra màn ánh sáng, giống như một cái chén úp ngược lại và bao phủ lấy toàn bộ ngôi biệt thự.

Lúc này, cái chén lớn không ngừng rung động, rốt cục cũng nổ tung một tiếng.

Có người không kịp thu tay lại, ngọn lửa năng lượng đã đánh ra, trúng vào trên cánh cửa, mặt đất và bức tường.

Ầm ầm ——

Ngọn lửa bùng lên, ngoài dự liệu là bức tường vẫn chưa bị sụp đổ, mà chỉ ở trên mặt đất và xung quanh bức tường có lưu lại một số vết cháy đen.

Quả nhiên là tài liệu tốt được sản xuất bởi Kỷ Nguyên thứ hai.

Nhìn thấy thế, trong lòng Đường Vũ muốn đào đi một phần mang về. Nhưng sau khi liếc mắt nhìn đám người ở phía sau, anh vẫn kiềm chế được những dục vọng ở trong lòng.

Được rồi, muốn đào phải chọn bức tường cao cấp nhất. Chẳng hạn như Thông Thiên Tháp, nhìn qua cũng không tệ cho lắm.

Anh xua tay, " Mọi người lục soát một chút, nghiêm túc một chút, không nên phụ lòng của tổ tiên đem chúng ta tiến vào không gian thánh vực. Bảo vật của bọn họ sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng chúng ta."

Đám người thức tỉnh ở dưới trướng: "..."

Tiến vào không gian thánh vực, giống như không phải để bọn họ lục soát nhà cửa sao?

Nhưng cả đám hai mắt đều tỏa sáng và nhanh chóng xông vào.