Chương 500: Khu vực chiến đấu cao cấp chuẩn bị

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, đoàn trưởng Trì một lần nữa bị dịch chuyển tới không gian chiến đấu.

" Khí tức cấp 9 đỉnh phong, xem ra là một trận chiến bình thường."

Anh ta đột nhiên mở to mắt.

Đối diện.

Người đàn ông cách xa ở hàng nghìn mét, trên tay cầm hai chiếc búa dữ tợn, trên vai áo còn có ba đạo ấn ký. Mà phía trước quần áo chiến đấu, hình vẽ kia, anh vô cùng quen thuộc.

Làm sao chúng ta gặp lại nhau!

" Chờ đã, còn có huy chương của hắn cũng là cây đại thụ, chẳng lẽ là...."

Lúc trước, đoàn trưởng Trì bao gồm cả thuộc hạ quân đoàn của anh ta, một số thế lực ở bên cạnh anh, những người đã gặp phải, huy hiệu trên ngực của bọn họ khác nhau, có hình quái thú, có hình kiếm và lao, hình gì cũng có, có một số lại không có đeo huy chương.

Lúc này, anh lần đầu tiên nhìn thấy hoa văn ở trên bộ quần áo và huy chương giống nhau vô cùng.

Lẽ nào, đó là quân đoàn nòng cốt của thế lực kia?

Đến cùng là cái gì thế lực? Bắc Đình sao???

Chưa kịp suy nghĩ xong, người đàn ông ở phía đối diện đã giơ cao chiếc búa tạ đập mạnh xuống đất. Toàn bộ không gian tựa như chấn động, mắt thường có thể nhìn thấy sóng xung kích, giống như một cơn sóng đánh đánh về hướng của anh ta, tầng tầng lớp lớp.

Sức mạnh kinh khủng, hai mắt của đoàn trưởng Trì bỗng nhiên co rút lại.

Anh chỉ kịp để hai tay ôm con dao trước ngực, Nguyên Lực truyền vào hai tay. Đùng một cái, anh bị sóng sung kích đánh bay ra ngoài, đầu óc ong ong, hai mắt bị mất đi tầm nhìn. Đợi anh hoàn hồn trở lại, cả người đã đụng vào vách tường vô hình của không gian chiến đấu, lại bị lực phản chấn bắn trở lại mặt đất, một ngụm máu phun ra bên ngoài.

Ngũ tạng, nội tạng đều bị rối loạn, lồng ngực chảy máu, cánh tay không ngừng run rẩy.

Một cú đánh từ khoảng cách nghìn mét liền khiến cho anh bị thương nặng.

Đoàn trưởng Trì lại phun ra một ngụm máu một lần nữa, rồi nhìn về phía người đàn ông đang cầm hai cây búa, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

……

" Sau khi ván này kết thúc, vẫn còn hai ván nữa, thật chậm."

Mã Gia Trạch tại khu vực chiến đấu trung cấp, từ vòng đầu tiên cho tới bây giờ, mỗi một vòng đều đè bép đối thủ, khiến cho anh cảm thấy nhàm chán.

Trong Thâm Lam, bên trong người thức tỉnh cấp 9 đỉnh phong, anh cũng có tự tin xếp vào hàng đầu. Nếu không phải vì cơ duyên, anh cũng không có hứng thú tham gia ba cái trận chiến này.....Khu vực thi đấu cao cấp cũng không có sai biệt lắm, nhưng anh đã bị mắc kẹt ở cấp 9 đỉnh phong đã một đoạn thời gian, nhưng vẫn không cách nào đột phá.

Hồi đó, anh và anh trai của mình được gọi là anh em Thiết Chùy. Hiện giờ, anh trai của mình cũng đã đột phá được bình cảnh và mình trở thành người bị bỏ rơi.

" Tuy nhiên, nếu mình có thể lấy được vị trí tuyển chọn này và nhận được quà tặng cấp cao nhất, chắc chắn có thể mượn cơ hội này để đột phá."

Nghĩ như thế, Mã Gia Trạch nhìn thấy người ở xa xa, còn chưa có ý định nhận thua, cây búa lớn trong tay phải của anh ta lại giơ cao một lần nữa.

"Chờ, chờ một chút, ta có một chuyện không rõ."

Anh nghe thấy người đàn ông hét lên.

"Chuyện gì?" Búa lớn của Mã Gia Trạch dừng lại giữa không trung, có thể đập xuống bất cứ lúc nào.

“Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?!”

Mã Gia Trạch sửa sang lại trang phục chiến đấu:

“Đã ngươi thành tâm thành ý đặt câu hỏi, ta liền....Ai, chỗ này của ta có một cuốn sách tuyên truyền, đưa cho người." Mã Gia Trạch từ trong túi áo móc ra một quyển sách nhỏ, lớn chừng lòng bàn tay, dày khoảng 1 cm. Cuốn sách được ném qua giống như phi tiêu, bay qua khoảng cách hai ba nghìn mét và đáp xuống trước mặt đoàn trưởng Trì.

Phần lực khống chế này....

Đồng tử của đoàn trưởng Trì co rút lại một lần nữa, anh cảm thấy ánh mắt của mình có chút mệt mỏi.

Anh đưa tay ra cầm và nhì thấy dòng chữ ở trên cuốn sách: " Tập sách kỉ niệm năm tháng thành lập của nơi trú ẩn Thâm Lam."

Còn có mùi mực vừa mới in không lâu.

“???”

Anh có chút bối rối.

Ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

" Nói tóm lại, Thâm Lam của chúng ta là một nơi trú ẩn có hàng trăm nghìn người thức tỉnh, tại mấy chục nơi trú ẩn cỡ lớn đã mở cửa hàng, võ quán. Hơn nữa ở nước Đại Hạ đều có nơi trú ẩn riêng...À, không sai biệt lắm cũng như thế."

?????

Đoàn trưởng Trì buồn bực phun một ngụm máu, yên lặng lẩm bẩm nhận lấy thất bại, trở về vị trí của mình.

……

Cuộc chiến đấu ở khu vực trung cấp, nhìn chung cũng không có gì khó khăn, trắc trở.

Nhưng bởi vì lần này, trong số những người thức tỉnh tham gia, có rất nhiều thế lực khác, danh tiếng của Thâm Lam dần dần lan rộng....Ngược lại, Lạc Hà, Bắc Đình, khu vực Trường Tam Giác, những người thức tỉnh chẳng thấy kinh ngạc bao nhiêu.

Kiếm tiền nhiều hơn nha, đây chính là thao tác cơ bản.

Bọn họ chỉ chịu thiệt thòi khi thời gian Thâm Lam nhập cư ở địa phương mình quá muộn, nếu không, hừ hừ!

Các khu vực khác, cũng không phải không có cao thủ, có người thức tỉnh với những năng lực cực kì mạnh mẽ, một số thì từ trong Bí Cảnh đạt được truyền thừa, trang bị. Giống như Bắc Đình như thế, cũng có một bộ phương pháp bồi dưỡng một cách bài bản.

Thậm chí còn có sự xuất hiện của những người thức tỉnh của Kỷ Nguyên thứ tư....Tuy ở Kỷ Nguyên thứ tư, bọn họ thuộc về những kẻ yếu đuối. Nhưng bọn họ đã tiếp xúc tu luyện trong thời gian hơn và nhận được truyền thừa hoàn chỉnh. Cho nên những người này thực lực mạnh mẽ.

Các khu vực khác, cũng có những cao thủ vượt xa những người cùng cấp độ. Chỉ là Thâm Lam quá nhiều, giống như không cần tiền cứ như thế mà buôn bán.

Theo số lượng ngày càng ít đi, người thức tỉnh Thâm Lam cũng không tránh khỏi đụng người của mình.

" Đoàn trưởng Tử Sơn, thì ra là ngươi."

" Phó đoàn trưởng Sói Bạc, hóa ra là người."

" Trong không gian tinh thần, chúng ta đã từng đấu với nhau, tuy ta thắng ngươi ba ván, nhưng toàn là thắng ở trong gang tấc. Hiện tại, ta cũng không muốn liều mạng đánh với ngươi, miễn cho tiện nghi kẻ khác. Không bằng ngươi đưa vị trí của mình nhường cho tôi, bên phía Tử Sơn của chúng ta có thể vô điều kiện trợ giúp các ngươi hoàn thành một cái ủy thác."

Phó đoàn trưởng Sói Bạc dừng lại một chút, " Có thể, sau đó bóng người đã biến mất."

Cảnh tượng này, rơi vào trong một số người thức tỉnh quan sát cuộc chiến, làm cho bọn hắn phải tức giận mà giậm chân.

Con mẹ nó, còn không cho bọn hắn một con đường sống sao!

Trọng tài, có người chơi gian lận ở đây!

Nhưng mà, cái này cũng không ở ngoài quy tắc, suy cho cùng thế lực cũng là một loại thực lực.

Đường Vũ nhún vai, kết quả cùng anh dự đoán không có chênh lệch bao nhiêu.

Những người thức tỉnh chính thức của Thâm Lam và những nhà thám hiểm không chính thức đã có 300 người lọt vào vòng chung kết.

Trần Hải Bình, Trần Hiểu Gia và những người khác không có gì bất ngờ khi nhận được suất tuyển chọn....Nhưng cô em họ có chút buồn rầu không vui, cô còn chưa bày ra hết thực lực của mình, cuộc chiến đấu võ đã kết thúc....Vì sao không tiếp tục để tìm kiếm hạng nhất.

Chùm sáng màu vàng rơi xuống, đám người thức tỉnh ở xung quanh, mỗi người thức tỉnh khí tức lần lượt tăng vọt.

Không phải tất cả những người thức tỉnh được tuyển chọn đều đột phá đến cấp 10....Một số người chưa đạt tới cấp 9 đỉnh phong, chỉ là thực lực cao, đánh bại mấy tên cấp 9 đỉnh phong mới thành công lọt vào vị trí tuyển chọn.

Khu vực chiến đấu trung cấp đã kết thúc.

Trong đầu Đường Vũ hiện ra thời gian đếm ngược của khu vực thi đấu cao cấp.

Máu đã sôi trào, Nguyên Lực phun ra tạo thành sự kiêu ngạo bám vào bên trong cơ thể.

Trải qua thời gian tu luyện lâu như thế, Đường Vũ cũng muốn biết, dưới tình huống không có xài tiền, thực lực thật sự của chính mình rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Anh đã không thể nào chờ đợi được nữa.